Chỉ có đứng trơ mắt nhìn Dương Thần không một chút đau đớn từ trong nỗi sợ hãi đến sự khác thường bước ra, tất cả mọi người nhận thấy rõ rằng, hóa ra, thần thánh thực sự tồn tại.
Đúng lúc này, hai thiên sứ sáu cánh sắp cạn kiệt năng lượng, từ trong không trung rơi xuống, biến trở lại thành hai người thanh niên tóc bạch kim không giống nhau, thở hổn hển, từ từ ngồi dậy, đương nhiên là đã cạn kiệt năng lượng.
Mọi người hiểu ra, giáo đình đã hết hy vọng.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Cruijff rã rời thì Dương Thần biết được rằng, ngay cả dũng khí để sinh tồn của người đàn ông này cũng chẳng có, liền lắc đầu, giơ tay trái lên, chuẩn bị đập vỡ đầu người đàn ông này.
– Dừng tay!
Gabriel ở bên cạnh đang nhìn nhìn chằm chằm bỗng nhiên hét toáng lên.
Dương Thần quay đầu lại:
– Còn việc gì nữa sao? Hay là, mày muốn chết trước?
Sắc mặt Gabriel dường như không hề bận tâm điều gì khi đối diện với Dương Thần, một bước cũng không lùi. Chiến sĩ Thập Tự cao lớn này cảm thấy mình giống như một bong bóng ở trên mặt nước, cứ bồng bềnh mà không cần dựu dẫm vào cái gì.
– Minh….Minh Vương Các Hạ, ngài không thể giết giáo chủ, nếu không thì…..ngài chắc chắn sẽ hối hận.
Gabriel phải cố gắng gượng nốt chút sức lực còn lại mới nói trọn vẹn được một câu.
Dương Thần quay đầu lại nhìn Cruijff , ánh mắt của gã này như không còn hồn vía gì nữa, lại đang nhìn Gabriel một cách khẩn khoản, thì trong mắt Dương Thần ánh lên một sự khác thường, vừa cười vừa ném Cruijff xuống dưới đất, nói:
– Mày nói xem, tao sẽ hối hận cái gì chứ?
Gabriel lập tức lấy chút can đảm nói, vì dù sao người đàn ông này còn có vẻ chiếu cố.
– Lần này Minh Vương Các Hạ đến châu Âu, hình như không phải đến một mình.
Gabriel suy nghĩ kỹ càng mới dám nói ra.
Dương Thần lộ vẻ “giật mình”, cười nói:
– Chúng mày điều tra kỹ thật. Tao dẫn theo người phụ nữ của tao cùng đến.
– Một khi đã như vậy, Minh Vương Các Hạ có biết vị tiểu thư Lâm kia bây giờ đang ở đâu không?
Gabriel ánh mắt sáng ngời nói.
Dương Thần đăm chiêu:
– Không ngờ còn điều tra cả lai lịch, thảo nào mày có thể làm trưởng quân đoàn Thập Tự. Xem ra, vị giáo chủ Cruijff này cũng không có tâm trạng tốt như mày, lúc này rồi mà còn có dũng khí đứng lên nói chuyện được…Được rồi, tao nói thật, tao không biết cô ấy ở đâu, có lẽ là đang ở Paris đợi tao trở về.
Gabriel dường như đã tìm được chút tự tin, nói:
– Điều này thì chưa chắc.
Dương Thần sắc mặt lạnh lùng:
– Mày có ý gì vậy?
– Ý của tôi, Minh Vương Các Hạ chắc chắn sẽ hiểu ngay.
Nói xong, Gabriel móc từ trong túi ra một dụng cụ dùng để liên lạc, có chút gì đó giống với tai nghe điện thoại, lẳng lặng nhét vào lỗ tai.
Trong hội trường lúc này, hầu hết mọi người đều đã rời đi. Dù sao thì trận chiến vừa rồi quá nguy hiểm, tự nhận thấy bản thân không đủ sức mạnh, ngay cả ở lại hội trường cũng không dám.
Thậm chí có rất nhiều người đã trốn về du thuyền Louie cấp 16, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tư thế sẵn sàng ngồi thuyền rời khỏi tiểu đảo này.
Do vậy, cả một hội trường to và trống không như vậy, hoặc cũng có thể nói là một đống hoang tàn sau khi trận chiến kết thúc, thì chỉ còn lại mười mấy người thuộc vài tổ chức lớn có thực lực mạnh nhất mà thôi.
Nhóm người này, giống như Dương Thần, nhìn Gabriel một cách khó hiểu, đeo máy liên lạc, không biết là liên lạc đến đâu, và liên lạc với ai.
– Tình hình ở hiện trường đều đã nhìn thấy hết rồi…
Gabriel bắt đầu nói chuyện với một người ở bên kia đầu dây.
– Kế hoạch mà chúng ta vạch ra ban đầu có thể bỏ rồi, giáo chủ Cruijff đã thất bại, đến lượt anh lên sàn đấu rồi.
Gabriel lại nói.
Tiếp sau đó, Gabriel gật gật đầu, xoay người nhìn nhìn nhân viên an ninh cục 7 của Verdessa ở phía xa.
Nếu như không phải là chủ nhà thì đám người của Verdessa thực sự đã không còn đường mà chạy. Không ít người sớm đã muốn rời khỏi hiện trường. Lúc này, mặt mũi bám đầy tro bụi, rất là khó chịu.
– Phó cục trưởng Verdessa! Trong hội trường này, có lẽ còn có những máy chiếu hoạt động bình thường chứ.
Gabriel hỏi.
Verdessa ngây người ra, có một chút khó hiểu. Nhưng ông cũng có thể coi là người có nhiều kinh nghiệm nên rất nhanh chóng ổn định lại tinh thần, gật đầu nói:
– Đúng vậy! Còn có máy hiển thị ngầm dưới đất.
Sở dĩ chỉ có thể dùng được một vài máy hiển thị cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ.
Cuộc đại chiến vừa rồi, một nửa căn cứ đã bị san phẳng, đỉnh chóp chỉ có thể giữ lại được vài khu vực che đậy. Một vài thứ có thể dùng được chỉ có các thiết bị điện tử, chỉ có đi đến những khu vực khác mới có thể thấy được.
Gabriel gật đầu tỏ ý hài lòng, lập tức nói với Dương Thần:
– Minh Vương Các Hạ, xin mời đi với tôi đến xem một đoạn ghi hình. Sau khi xem xong thì hãy suy nghĩ kỹ lại một lẫn nữa, có nên giết hết một loạt không?
Dương Thần gần như đã nhận thấy điều gì đó, thở dài một tiếng:
– Đi!!
Gabriel cũng không khách khí, để cho Verdessa đi lên trước dẫn đường cho ông và Dương Thần. Tiến về phía trước có thể nhìn thấy được khu vực căn cứ hoàn hảo trong video.
Mười mấy người còn lại ở đây tự nhiên cũng tò mò, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bất chấp sự cảnh giác ở trong lòng, nhưng vẫn đi theo sau đám người Dương Thần, cùng đi lên phía trước đến căn cứ ở sâu bên trong.
Lilith dìu Sargeras, đám người Vân Miểu sư thái và Solon cũng đi theo.
Hai thanh niên tóc bạch kim thần thánh thì ngỡ ngàng, Cruijff đang ủ rũ cũng đã đuổi kịp Gabriel.
Sau khi vượt qua vài bức tường thấp bị đổ vỡ, mọi người đã tới được trong phòng họp nội bộ của căn cứ tương đối hoàn hảo đó. Nhưng trên đỉnh của căn phòng cũng đã bị tàn phá, có thể nhìn thấy được cả bầu trời đêm và sao ở bên ngoài.
Bởi vì, phòng họp này nằm ngay gần bờ biển, còn có thể nghe thấy cả tiếng sóng biển vỗ vào bờ.
– Phó cục trưởng Verdessa, hãy mở máy hiển thị lên, điều chỉnh chế độ nhận tín hiệu vệ tinh.
Gabriel ra lệnh.
Verdessa cũng không dám làm ngược lại, mặc dù trong lòng có cảm giác rất tệ nhưng cũng đành phải miễn cưỡng đi lên phía trước, mở máy hiển thị, điều chỉnh để nhận được hình ảnh từ vệ tinh.
Rất nhanh sau đó, sau khi thu nhận được tín hiệu thì mọi hình ảnh rất rõ nét được truyền từ vệ tinh đều hiện lên trước mắt mọi người.
Hình ảnh ở trong máy hiển thị, nếu là người thông minh thì có thể lập tức nhận ra ngay cảnh tượng ở trên boong tàu.
Lúc này, chiếc tàu chiến đang dừng lại ở giữa trên biển, phía sau là khoảng không tối đen, những ngọn đèn trên boong tàu sáng chói, có thể nhìn rõ lan can phía sau và súng pháo.
Đang lúc mọi người ở đây đều thấy buồn bực, không biết vì sao lại xuất hiện một hình ảnh không có một bóng người nào như vậy, thì cuối cùng cũng xuất hiện một đội quân đi ra.
Đó là những tên đàn ông cao to, mặc trang phục màu đen, đầu đội mũ sắt. Cách ăn mặc của những tên này, Dương Thần thấy rất quen thuộc. Bọn cướp lần trước cũng ăn mặc như thế này.
Mà ở trên cánh tay, trên ngực của bọn họ trước kia còn xăm Dấu ấn bảo vật thái dương.
– Người của Lĩnh vực của thần?
Đã có người ở đây nhận ra lai lịch của những tên này. Hiển nhiên trước khi mở cuộc họp thì những tài liệu của Lĩnh vực của thần và Apollo đều dự trữ ở khắp nơi.
Sau khi những tên đàn ông mặc áo đen này xuất hiện, thì lại có vài người đang bị trói được áp giải lên boong tàu.
Dương Thần dừng tầm mắt ở đó, những người bị trói kia rõ ràng là năm người Lâm Nhược Khê, hai anh em Stern, và mẹ con Harry.
Nhưng lúc này, cả năm người đều ở trong trạng thái hôn mê, bị mấy tên đàn ông kia vác lên boong tàu, ném mạnh xuống nền thép lạnh như băng.
“Harry?”
Nhìn thấy hình ảnh này, Verdessa là người kêu lên đầu tiên. Không ngờ lại nhìn thấy vợ con mình đang ở đó, Verdessa mở tròn hai mắt, không dám tin vào sự thật này.
– Quân đoàn trưởng Gabriel! Các người có ý gì vậy? Lĩnh vực của thần và giáo đình của các người có quan hệ gì vậy?
Dù sao Verdessa cũng là lãnh đạo cấp cao nhiều năm làm việc trong cục an ninh nên lập tức hiểu được nhiều chuyện, quay đầu lại trợn mắt nhìn Gabriel.
Laura – người phụ nữ thuộc Storm của Thạch Trung Kiếm nhìn Gabriel, cười lạnh lùng:
– Còn cần phải hỏi sao? Giáo đình vô liêm sỉ đó nhất định là cùng một giuộc với Lĩnh vực của thần rồi. Thật là bại hoại mà. Không ngờ giáo đình đã hợp tác với tổ chức khủng bố. Cuối cùng cũng nhận thức được giáo đình không có cách nào thâu tóm được cả thế giới nên đã dùng tới âm mưu và quỷ kế sao?
– Đúng là một đám hòa thượng phương Tây lòng lang dạ sói mà.
Cao Thiên Nguyên nhếch mép cười khẩy.
Gabriel nghe thấy những lời như vậy thì bất động, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.
Dương Thần vẫn nhìn vào màn hình, thấy Lâm Nhược Khê nằm ở trên boong tàu, im lặng không nói lời nào.
Nhưng đám người Solon thì đã lộ rõ vẻ mặt lo lắng, hai tay Vân Miểu sư thái toát đầy mồ hôi.
Nhưng đúng lúc này, trên màn hình, một bóng dáng rất khác thường chậm rãi đi qua.
Đó là một gã tầm trung niên, mặc bộ quần áo màu trắng, trên ngực áo cũng có một biểu tượng thái dương màu vàng to đùng.
Trên đầu của gã cũng đội chiếc mũ sát, chỉ có điều, mũ của gã cùng loại với mũ giáp cổ của tướng quân Rome, đôi mắt thì lạnh lẽo và âm u.
Trên đỉnh mũ cũng có dấu ấn bảo vật thái dương .
Tên này cũng có máy hiển thị. Gã dùng máy hiển thị có kết nối vệ tinh để liên lạc trên đảo, nên có thể nhìn rõ được mọi hình ảnh ở trên đảo.
Quan sát cẩn thận một hồi, cuối cùng tên này cũng mở miệng, giọng khàn khàn, nói:
– Tao nghĩ trong số chúng mày sẽ có vài người có thể đoán được, nhưng tao cũng nên giới thiệu chút về bản thân nhỉ. Tao là…Apollo.
Chính xác. Mặc dù khi tên này xuất hiện, không ít người ở đây đều có thể nhận ra thân phận của gã, nhưng khi gã đã xác nhận lại thì ánh mắt liền trở nên sắc sảo khác thường.
Apollo đầu đội mũ nên không thể thấy được biểu hiện khuôn mặt, nhưng đôi mắt thì hiện lên nụ cười đầy hàm ý, tiếp tục nói:
– Tao biết vài người trên đảo này nhất định sẽ rất kinh ngạc. Vì sao? Giáo đình và tao có mối liên hệ, nhưng tao cũng không cảm thấy ở đây có gì đáng nói cả. Tao có thể cho giáo đình những thứ mà họ muốn, đổi lại giáo đình giúp tao làm việc, thế thôi.
– Mặc dù tao không biết mày có phải Apollo thật hay không, nhưng tao rất muốn biết thứ mà mày nói – thứ mà giáo đình muốn có. Lẽ nào là thống trị thế giới? Xưng bá thế giới sao? Vậy thì đúng là một lý tưởng vĩ đại.
Người châm biếm Apollo chính là thành viên của Blue Storm – Al.
Apllo ở bên kia màn hình không nói lời nào, mà vẫy tay về phía bên cạnh.
Một tên mặc áo đen bước ra, trong tay cầm một cây cung dài có màu vàng rực rỡ. Cây cung được khắc những hình thù vô cùng phức tạp, có thể coi là một tuyệt tác của nghệ thuật.
Mọi người nhìn thấy cây cung đó đều nhận thấy nó không phải là một thứ tầm thường, rất có thể là một thần khí. Nhưng điều khiến tất cả mọi người không thể hiểu được chính là tên Apollo này cầm cây cung này ra để là gì? Lẽ nào Al châm biếm gã thì gã liền lôi cung ra?
Trò đùa gì chứ, chỗ mọi người đang ở trên đảo ít nhất cũng cách Apollo vài km hải lý. Người cũng không nhìn thấy được, làm sao có thể bắn cung tới được chứ?
Nhưng sau đó, những lời Apollo nói lại khiến mọi người kinh ngạc hơn nữa.
– Loài người ngu xuẩn, mày đã nghi ngờ về thân phận và năng lực của tao, vậy hãy để tao nói cho chúng mày biết, sự khác nhau giữa thần và người.
Nói xong, không ngờ Apollo lại kéo cung thật.
Khi cây cung màu vàng trên tay Apollo được kéo ra thì một ngọn lửa màu đỏ vàng bốc cháy ở trên thân cung. Một mũi tên lửa được tạo thành hiện rõ trên dây cung màu bạc.
– Đây là vũ khí gì vậy. Thần khí của Apollo sao?
Bắt đầu có người phải kinh ngạc thốt lên.
Dương Thần nhíu mày, tình hình diễn ra trước mắt, hắn cũng có chút nghi ngờ.
Một giây sau đó, Apollo thả lỏng dây cung.
– Ngớ ngẩn, mày cho rằng mày dùng thứ hàng công nghệ cao làm giống như thần khí thì có thể khiến nó trở thành thần khí thật sự sao? Mày…
Al chỉ cười khẩy, nhìn tất cả. Chưa thể nói hết câu thì đã há hốc miệng không nói được nên lời.
Bởi vì mọi người bỗng nhiên nhìn thấy bầu trời đêm trên nóc trần bị sứt mẻ, một tia sáng màu đỏ bắt đầu to dần, hướng về phía căn cứ. Không thể tin nổi nó đang rơi xuống.
– Al ! Cẩn thận.
Thành viên của Blue Storm có chiếc vòng bảo hộ phản lại sự tấn công đó tiến lên trước chặn ngang trước mặt Al, thì ngay tức khắc mở vòng bảo hộ, đồng thời kéo Al tránh khỏi chỗ đó.
Nhưng, cùng với sự di chuyển của hai người thì mũi tên bắn về hướng hòn đảo bỗng nhiên đổi hướng, giống như một quả đạn có phương hướng.
“ Ầm!”
Mũi tên lửa xuyên thẳng qua vòng bảo hộ nhìn như vô hình, xuyên qua thân thể của người đàn ông và Al, khiến hai thân thể này cũng nổ tung thành nhiều mảnh.
Tròn mắt nhìn hai người vừa có khả năng đặc biệt bị một mũi tên ở cự ly rất xa phóng tới, nổ thành nhiều mảnh, thì những người ở đây đều bị ngây ra.
Màn tấn công như vậy, so với trận chiến khiến căn cứ bị san bằng còn khiến mọi người run sợ hơn nhiều. Nếu như không phải là việc mà chỉ có thần thánh mới làm được, thì lẽ nào là người sao?
– Bây giờ, chúng mày còn nghi ngờ nữa không?
Apollo ở bên kia màn hình buông cây cung xuống, thản nhiên hỏi.
Lần đầu tiên Verdessa quỳ gối xuống đất, lúng túng nói:
– Apollo. Rốt cuộc…mày…mày muốn thế nào đây. Tại sao mày phải bắt cóc vợ và con tao chứ?
Apollo không thèm để ý đến câu hỏi của Verdessa, ngược lại hướng sang phía Dương Thần đang im lặng, nói:
– Hades đương nhiệm! Không ngờ mày cũng xuất hiện trong cuộc họp bí mật lần này, khiến cho kế hoạch của tao xảy ra nhiều thứ ngoài sự kiến. Nhưng may mà không ảnh hưởng gì đến kết cục cuối cùng.
Parked Persephone đã ở trong tay tao. Tao nghĩ, chúng ta có thể thương lượng với nhau, cùng hợp tác tốt đẹp với nhau một lần.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc