– Ngươi cũng không cần nói với tôi những thứ này, tôi cũng đâu phải vợ anh, tôi mặc kệ anh với Jane tiểu thư có quan hệ bạn bè gì đó.
Dương Thần nghe xong lời này, biết nói nhiều cũng vô ích, đành miễn cưỡng nói sang chuyện khác:
– Mấy ngày nay, cái tên Don Juan kia không đến làm phiền cô, không phải hắn nói muốn ở lại Trung Hải sao?
Nghe tới Don Juan tên này, lông mày Đường Uyển rõ ràng là giãn ra, nhưng lắc lắc đầu:
– Anh ấy cũng không phải kẻ làm bừa, mặc dù lưu lại Trung Hải, chỉ là suốt ngày chơi, đi dạo khắp nơi, cũng chưa gây chuyện cho tôi, chẳng qua tình hình trong nhà càng lúc càng căng thẳng, nếu như ông nội cứ như thế này, không khỏe lên, sớm muộn gì cũng chia năm xẻ bảy.
Đúng lúc này, cô Đường Tâm lúc trước gặp qua một lần, cũng chạy ra từ tòa nhà cách đó không xa, đến trước mặt Đường Uyển, thở hổn hển nói:
– Chị, nghe nói có bác sĩ đến khám bệnh cho ông? Ở đâu vậy?
Đường Uyển liếc Đường Tâm một cái tỏ vẻ không vừa lòng:
– Nha đầu ngốc, không phải bảo em đi ăn cơm trước sao, gấp cái gì?
Đường Tâm tủi thân muốn nói gì đấy, quay lại nhìn thấy Dương Thần, nghi hoặc hỏi:
– Anh không phải người lần trước sao, bạn chị cả em, lẽ nào anh chính là bác sĩ đó?
– Đương nhiên không phải là anh, nếu là anh, lần trước đã làm kiểm tra rồi. Dương Thần xua xua tay, em gái này của Đường Uyển cũng có chút thú vị.
Đường Tâm không hiểu gì, mắt chớp chớp đầy mơ hồ.
Đường Uyển thở dài, nói:
– Biết em quan tâm ông rồi, nhưng cũng không cần đang ăn dở cơm lại chạy ra đây, vội cái gì thế, bác sĩ đã đến phòng thí nghiệm rồi, đợi lát nữa em thể nào cũng gặp được.
Đường Tâm đích thị là rất sốt ruột, vội vàng nói:
– Giờ em qua đó, tình trạng của ông em rõ nhất.
Nói xong, không đợi Đường Uyển ngăn cô lại, Đường Tâm đã chạy như bay về phía phòng thí nghiệm.
– Cô có một đứa em gái thật là hiếu thuận.
Dương Thần cười nói.
Trên mặt Đường Uyển có vài phần yêu thương:
– Đường Tâm nhỏ hơn tôi mười mấy tuổi, nếu luận về tuổi tác, giống như là con gái tôi vậy, tôi rất yêu thương nó.
Dương Thần gật đầu, cười mà không nói, bất kể ai có được một cô em gái như thế này, cũng đều sẽ cảm thấy vui mừng.
Mặc dù mới đến viện an dưỡng chưa bao lâu, Dương Thần cũng không định lưu lại lâu, hắn đột nhiên nhớ ra còn có chuyện khác muốn đi xem xét một chút, cũng chào Đường Uyển rất dứt khoát.
Bên cạnh Jane có Bát Nhã bảo vệ, lại cộng thêm trí tuệ của bản thân Jane, đối với bất lợi của Đường gia, những người đó muốn làm hại cô, cũng không phải là dễ dàng gì.
Đường Uyển mặc dù có chút không tự nguyện, nhưng cô cũng không phải là cô gái ưa làm nũng, biết là Dương Thần chắc chắn có chuyện mới không thể ở lại cùng ăn bữa cơm trưa, thì cũng để Dương Thần đi.
Chỗ Dương Thần muốn đi hiển nhiên không phải là trong công ty, những ngày này, ngôi sao Ngọc Lôi đi vào giai đoạn hậu kỳ thu quan, cũng là giai đoạn chung kết, còn việc thật sự cần đến giám đốc như hắn đi làm, cơ bản là không có, hắn cũng lười đến mức đi đến văn phòng ngồi.
Cái Dương Thần nghĩ đến là, những đội viên đội dự bị Long Tổ tập huấn ở ven biển Trung Hải, mặc dù chính mình giao việc huấn luyện cho tiểu đội Hải Ưng, để Molins phụ trách, nhưng mình dẫu sao có một tổng huấn luyện viên hàng đầu, cứ bỏ mặc không quản suốt cũng kỳ, nhìn cũng chẳng nhìn lấy một cái, vậy thì không thể nào nói nổi.
Sau hơn nửa tiếng lái xe, Dương Thần một mình đến được căn cứ huấn luyện của đội dự bị Long Tổ.
Dường như là Thái Vân Thành đã bố trí một số trạm kiểm soát ngầm, trên đường Dương Thần lái xe vào căn cứ, không bị bất cứ thẩm tra nào, trực tiếp vào căn cứ bên trong.
Sau khi xuống xe, dọc theo con đường xi măng mới sửa chữa chưa lâu, hướng đi căn cứ trung ương đếm không rõ những kiến trúc loại nhỏ.
Lần trước đến, tổng cộng là dựng một vài chỗ ở giản dị, lần này rõ ràng là cải thiện rất nhiều, hơn mười phòng xá lớn nhỏ đã tọa lạc.
Nhưng Dương Thần xem kỹ, hoàn toàn không có bóng người nào ở sân huấn luyện, không khỏi nhìn giờ trên điện thoại, mới giật mình, cũng là đến giờ ăn cơm trưa rồi.
Quả nhiên, chưa đi được mấy bước, Molins hình như nghe được động tĩnh gì, đã từ cửa một tòa nhà khá to đi ra, gặp Dương Thần, lập tức chạy nhanh đến trước mặt, kính cẩn.
– Các hạ, không ngờ ngài lại đến giờ này, chậm trễ rồi.
Molins cười nói.
Dương Thần xua xua tay:
– Cái này gọi là kiểm tra đột xuất, xem đám trẻ này có chăm chỉ tập luyện không.
– Nói thật là…
Molins buông tay xuống:
– Trước đây tôi cũng không thích công việc này lắm, nhưng bây giờ tôi rất thích, có lẽ đội hình trước kia thực lực đều đã đạt đến một tầng nhất định, nâng lên rất khó, đội binh bây giờ, chỉ cần yêu cầu chút, thì có thể nâng lên nhiều, khiến huấn luyện viên tôi đây cũng cảm thấy có chút thành tựu.
Dương Thần cười nói:
– Đừng để cảnh tượng trước mắt ngươi lừa gạt, tự ngươi cũng biết rõ đây là những con gà mờ, công việc chính của ngươi lại không phải dạy những kẻ này, nâng cao thực lực của ngươi và đồng đội, đương nhiên mới là điểm then chốt rồi, nếu như ngươi có thể dạy đám người này thành thực lực như đội viên bình thường của đội Hải Ưng, vậy thì cái khác cũng miễn bàn rồi.
Molins vội lắc đầu nguầy nguậy nói:
– Minh vương các hạ, xin ngài đừng nói đùa như vậy, việc đó không thể mấy tháng mà làm được, căn cơ của bọn họ đã có sự khác biệt rất lớn, cho dù cho tôi năm năm chưa chắc đã có người đạt đến trình độ của đội viên đội Hải Ưng chúng ta.
Dương Thàn cũng biết rõ là không có khả năng, thấy Molins lắc đầu sợ hãi như vậy, không nhịn được cười to mãi.
Molins hình như cũng phát hiện ra mình bị lừa, xấu hổ gãi gãi đầu, nhưng cũng không có cách nào khác, ai bảo đây là chủ của chủ mình đâu.
– Tất cả đội viên đều ăn cơm ở đó à?
Dương Thần chỉ cái nhà mái bằng nơi mà Molins đi ra.
Molins đáp:
– Có thể nói là đều, chẳng qua là…có một đội viên không có mặt.
– Hả?
Molins do dự, nhỏ giọng nói:
– Cô ấy khá là đặc biệt, tôi nghe nói là con gái của Thái tướng quân, cho nên cũng không quản cô ta nhiều, mỗi lần lúc mọi người ăn cơm cô ta đều một mình tiếp tục tập luyện trong phòng luyện công, tôi khuyên cô ta nhiều lần rồi, không cần phải liều mạng như vậy, tập luyện quá sức như vậy hiệu quả rất nhỏ, nhưng cô ta không nghe, doanh trại huấn luyện của chúng ta cũng không có quy định bắt buộc phải ăn cơm, huống hồ lại là con gái của Thái tướng quân, cho nên, tôi cũng không quản nhiều.
Người mà Molins nói, Dương Thần vừa nghe đã hiểu ngay, không phải là Thái Nghiên thì là ai?
Người con gái này tham gia vào đội dự bị Long Tổ là phải, đủ ngông cuồng, bây giờ đến cơm cũng không ăn, chính là vì lúc trước mình nói không nhận cô ta? Cần phải liều mạng như vậy sao?
Dương Thần đau lòng và tức giận không lý do, nhíu mày hỏi:
– Cô ta ở phòng luyện công nào?
Molins nhìn thấy sắc mặt không ổn của Dương Thần, vội chỉ tay về căn phòng ở xa nhất:
– Căn phòng luyện công trong góc cùng ấy, ngày thường lúc ăn cơm và nghỉ ngơi, chỉ có một mình cô ta ở đó luyện công, ai cũng không được làm phiền cô ta, vì có người đi cô ta sẽ nói là đang tập luyện, thực lực con gái Thái tướng quân thật sự không hề kém, tiếc là, cho dù cô ta liều mạng như vậy, cũng khó mà đột phá đến trình độ hạng nhất thế giới, chỉ ở trong đội dự bị Long Tổ, coi như mũi nhọn.
Nghe xong lời Molins nói, trong lòng Dương Thần lại thêm chút dư vị, thực lực của Thái Nghiên hắn lại không rõ sao, có thể đi vào đội ngũ này cũng đã là kỳ tích lớn rồi, bây giờ cũng là loại mũi nhọn đó, có thể thấy mặt sau phải trả giá bao nhiêu nỗ lực và tâm huyết nữa.
Cho Molins về ăn cơm cùng đội viên, Dương Thần một mình đi đến phòng luyện công.
Vẫn còn chưa đi tới phòng luyện công, Dương Thần đã nghe thấy từ trong phòng truyền ra âm thanh “ba, ba”, Dương Thần nghe rõ, đõ là âm thanh của va chạm vật lộn, hơn nữa còn là loại hiệu quả đấu kình lực khí mãnh liệt đó.
Cửa phòng đang đóng, Dương Thần dừng ở cửa, mới đẩy cửa ra, lòng rối bời nhìn vào trong.
– Không phải nói không ăn cơm sao?
Cửa vừa mới mở ra, tiếng của Thái Nghiên đã truyền đến.
Thái Nghiên mặc một bộ võ đạo phục màu trắng, vì tóc đã không còn ngắn như lúc trước, đã buộc đuôi ngựa được rồi, đang đứng giữa phòng luyện công, luyện công bằng cách đánh nhanh vào cọc gỗ và bao cát.
Nhìn nghiêng, khuôn mặt xinh đẹp của Thái Nghiên đã đỏ ửng lên, mồ hôi dính trên lọn tóc đen nhánh, thở hổn hển, duy chỉ có thần trong đôi mắt phượng kia, sáng như ánh nến, tràn ngập bất khuất và quật cường.
– Cô nghĩ là không ăn cơm, thì có thể khiến cô mạnh lên sao?
Dương Thần hỏi.
Thái Nghiên vừa nghe âm thanh này, toàn thân như bị điện giật, đứng cứng đơ tại chỗ, tất cả mọi động tác đều ngừng lại.
Hồi lâu, Thái Nghiên mới quay người lại, nhìn Dương Thần đang bước tới gần, thân thể run lên, nói cũng không ra lời.
Cuối cùng, Dương Thần đi đến trước mặt Thái Nghiên, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, Dương Thần im lặng nhìn chăm chú vào con ngươi đen láy của Thái Nghiên, trong ánh mắt ngập tràn những suy nghĩ phức tạp, là quá nhiều những thứ khó quên cứ lớp lớp hiện ra.
Vì vận động mạnh, ngực Thái Nghiên cứ phập phồng, mồ hôi đầm đìa như con báo mẹ tinh lực đã kiệt, đẹp đến mức khiến người ta thương tiếc.
– Tại sao đến đây, ngươi không nên đến nơi này, không phải sao.
Cuối cùng, Thái Nghiên vẫn là không chịu được ánh mắt thiêu đốt của Dương Thần, mở miệng hỏi.
Dương Thần cái gì cũng không nói, không đợi Thái Nghiên phản ứng lại, nghiêng người về phía trước, hai tay đã vòng qua khủy tay của Thái Nghiên, nghiêng người một cái…
– Thình thịch.
Thái Nghiên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đến khi cô phản ứng lại, đã bị Dương Thần quá là hoàn hảo, không chút khách khí đánh ngã, ngã phịch xuống đất, ngẩng mặt lên trần nhà…
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc