cảm thấy mình thực sự rất có phóng thái của người lãnh đạo, tâm trạng vui vẻ, trong lúc
lái xe về nhà, còn khẽ hát điệu hát dân gian.
Lúc đi vào nhà, mấy người phụ nữ trong nhà cũng đã ăn tối xong hết rồi, Quách
Tuyết Hoa và Vú Vương đang xem phim bộ phát sóng lúc 8 giờ, còn Tuệ Lâm thì ngồi trên
ghế sô pha, trên tay cầm 1 cuốn sổ nhỏ, miệng đang lẩm bẩm gì đó, không thèm để ý đến
tivi đang chiếu gì, có lẽ là đang học thuộc lời ca gì đó.
– Trinh Tú đâu?
Dương Thần không nhìn thấy người nhỏ tuổi nhất trong nhà, liền hỏi.
Quách Tuyết Hoa thực sự đã xem đến say mê, thuận miệng nói:
– Đang làm bài ôn tập chứ đâu, 3 tháng nữa là thi vào cao đẳng rồi.
Dương Thần gật đầu, bước lên cầu thang lên lầu 2, đến trước cửa phòng của
Trinh Tú, gõ cửa.
Được 1 hồi, Trinh Tú mở cửa ra, nhìn thấy Dương Thần, có chút ngạc nhiên, liền
tươi cười hỏi:
– Anh Dương Thần sao lại về nhà sớm vậy?
Từ sau khi vào ở với gia đình này, sắc mặt của Trinh Tú đã tươi tắn và hồng hào
hẳn lên, so với lần đầu tiên gặp mặt, tỏ ra giống con gái hơn. Khi ăn uống đủ dinh dưỡng,
cơ thể cũng nở nang hơn, lúc này ở nhà, tiện tay lấy chiếc chiếc kẹp tóc màu hồng kẹp tóc
lên cao, mặc bộ đồ ngủ vải bông màu trắng rộng thùng thình, nhưng đường cong của bộ
ngực đã lộ ra rõ ràng hơn nhiều.
– Hôm nay đi ăn với đồng nghiệp, ăn xong thì về nhà.
Dương Thần mỉm cười hỏi:
– Ôn tập đến đâu rồi, thi vào cao đẳng có tự tin không?
Trinh Tú trề cái môi nhỏ nhắn.
– Cảm thấy môn khoa học xã hội cũng ổn, còn khả năng nghe tiếng Anh của em
không chuyên cho lắm, nghe được ít quá, còn môn khoa học tự nhiên thì có chút nhức đầu,
em phải làm rất nhiều bài tập mới ôn lại được.
– Môn khoa học tự nhiên thì có thể nâng cao trong thời gian ngắn, môn khoa học
xã hội thì không có vấn đề.
Dương Thần nói:
– Nếu cảm thấy tiếng Anh khó, có thể nhờ chị Lâm Nhược Khê nói cho em nghe,
hoặc là anh cũng có thể giúp em, nhưng anh lại chưa đọc qua cuốn sách nào, chỉ biết nói
lại thôi, bởi vậy, để chị Lâm Nhược Khê chỉ em sẽ tốt hơn.
– Như vậy có được không…
Trinh Tú do dự nói:
– Cảm thấy chị Lâm Nhược Khê rất là bận, ngày nào cũng đi sớm về muộn.
– Chị ấy là không có việc gì nên kiếm việc làm thôi, giả vờ như bận lắm, em cứ
nhờ chị ấy, như vậy chị ấy mới có nhiều thời gian ở nhà hơn.
Dương Thần điệu bộ tỏ ra như không có chuyện gì.
Cặp mắt to của Trinh Tú chớp mấy cái, bỗng cười:
– Anh Dương Thần hư lắm, rõ ràng bản thân không thể khuyên chị Lâm Nhược
Khê, nên kêu em đi.
Ý đồ của Dương Thần bị phát hiện, cũng không ngần ngại, cười ha hả nói:
– Em đúng là thông minh…
Cũng vào lúc này, từ dưới lầu vọng lên tiếng của Vú Vương.
– Bé Trinh Tú, có bạn học kiếm ở bên ngoài đó.
Bạn học?
Dương Thần hiếu kì nhìn Trinh Tú, không ngờ Trinh Tú nhanh như vậy đã có bạn
học đến nhà kiếm rồi, hồi trước cảm thấy cô bé này là loại người khó gần.
Sắc mặt của Trinh Tú thay đổi hẳn, dường như nghĩ đến chuyện gì đó không ổn,
dậm chân 1 cái, vuốt tóc cho gọn, gương mặt với điệu bộ chán nản đáng yêu biết bao.
– Không phải tên đó chứ…
– Ai? Tên nào?
Dương Thần hỏi.
Sắc mặt Trinh Tú đỏ bừng, nhanh chân chạy vào trong phòng, lúc chạy trở ra đã
mặc chiếc áo khoác, sau đó vội vàng chạy xuống dưới lầu.
Dương Thần bồn chồn thấy Trinh Tú sao sao, cho nên đã bước theo xuống lầu,
nhìn Trinh Tú bước ra cửa, cũng bước ra theo.
Ai ngờ, vừa bước ra sân, 1 tiếng la lớn làm cho Dương Thần xém chút ngã xuống
dưới đất.
– Từ Trinh Tú! Anh yêu em như mèo yêu gạo.
…
Dương Thần nghe giọng nói quen quen, liền nhìn kỹ về phía ngoài cánh cửa, rõ
ràng phát hiện, người nói câu đó chẳng ai khác chính là “thằng em vợ” Lưu Minh Hào!
Cũng như ngày hôm đó gặp mặt, đầu tóc nhuộm vàng, ăn mặc kiểu hiphop,
dường như đã đổi thành bông tay đinh khảm thủy tinh, chẳng hài hòa chút nào, còn thắt
cà-vạt ở ngực nữa, tướng mạo cẩu thả ngày thường, cùng với cách ăn mặc này, chẳng
khác gì tên lưu manh!
Đứng ở phía sau Lưu Minh Hào, còn có 2 người thanh niên cao to, tuổi tác cỡ Lưu
Minh Hào, 2 tên này cầm 1 bức tranh, nền đỏ chữ đen vàng, lộ liễu viết rõ – “Lưu Minh Hào
yêu Từ Trinh Tú”
Cũng vào lúc này, Trinh Tú đứng ở trong cánh cửa sắt, gương mặt nhỏ nhắn đã
đỏ bừng lên, vừa tức giận vừa xấu hổ, hung dữ nhìn chằm chằm gương mặt cười cợt, có
chút nịnh bợ của Lưu Minh Hào, hận không thể xé nát đối phương.
Vú Vương và Quách Tuyết Hoa cũng bước ra, Tuệ Lâm bị “tiếng la động trời” này
làm cho giật mình, đặt lời bài hát sang 1 bên, đưa ánh mắt nhiều chuyện ra để nhìn ra
ngoài.
– À, thì ra là bạn trai của bé Trinh Tú đến, con nít bây giờ, không thể coi thường
được, lúc chúng tôi còn trẻ đã bao giờ nhìn thấy cảnh này đâu.
Vú Vương cười ha hả nói, hiển nhiên trong ánh mắt của Vú Vương, đây là chuyện
con nít qua nhà chơi, không sao cả.
Quách Tuyết Hoa cũng cùng mỉm cười lắc đầu.
– Hàng ngày đều coi cô bé Trinh Tú là con nít, thực sự thì cũng lớn rồi, nhìn thấy
chuyện này mới nhớ, đã đến lúc hẹn hò rồi.
Điệu bộ của Tuệ Lâm như đang xem kịch.
– Hình như Trinh Tú không thích thằng đó, mà sao thằng đó ăn mặc lạ dữ vậy.
– Thanh niên bây giờ ăn mặc model, dĩ nhiên chúng ta nhìn không quen rồi.
Vú Vương nói.
Tuệ Lâm trề môi, rõ ràng nói mình thuộc top “cao niên”, cô không biết làm sao.
Cùng lúc đó, ở ngoài cánh cửa sắt, 1 tên đệ tử nói khẽ vớt Lưu Minh Hào:
– Đại ca, hình như là “chuột yêu gạo”.
Lưu Minh Hào quơ tay.
– Tao mặc kệ ai yêu gạo? Người tao yêu chính là Trinh Tú.
– Đại ca đúng là sáng suốt.
Tên to con còn lại tang bốc nói.
Lưu Minh Hào mặc kệ bọn họ, bước đến bên cánh cửa sắt, cười hì hì nói với Trinh
Tú:
– Em yêu, không lẽ em vẫn không nhìn thấy tấm chân tình của anh sao, anh nói
rồi, nếu em còn không đồng ý làm bạn gái của anh, anh sẽ qua nhà bày tỏ tình cảm của
mình, bây giờ chắc em tin vào tình cảm của anh rồi chứ.
Nghe mấy lời nói này, Trinh Tú giận đến nổi làn môi trắng bệch, toàn thân lạnh
run, la lớn đến mức như gào thét:
– Cút ngay!!! Tôi không muốn gặp các anh.
Lưu Minh Hào bị sóng âm này làm giật mình, nhảy bật lùi mấy bước, vẻ mặt cứng
đờ.
– Đại ca, chị hai từ chối anh rồi.
Gã to con kia nói khẽ.
– Từ chối cái con khỉ! Em yêu của tao đang giỡn với tao mà! Đây chính là biểu hiện
thích tao đó. Mày chưa từng nghe câu nói “con gái chỉ giận người mình thích” hả?
Lưu Minh Hào điệu bộ nghiêm túc nói.
Gã cao to suy nghĩ, thành thực nói:
– Chưa nghe bao giờ.
– Bụp.
Lưu Minh Hào vỗ vào cậu em trai của mình 1 cái.
– Vậy bây giờ đã nghe thấy chưa.
– Đại ca sáng suốt.
Gã cao to kia lại tâng bốc thêm 1 câu.
Đứng ở trong sân nhìn và nghe thấy từ xa, Dương Thần bỗng nhiên muốn cười to,
không ngờ thằng em vợ của mình lại còn có 1 bộ mặt tiếu tiếu như vậy, nhưng hình như
hoa rơi có ý, còn nước chảy thì vô tình, bộ dạng của Trinh Tú, như là muốn giết chết Lưu
Minh Hào, tuyệt đối không có 1 chút vui mừng.
– Trinh Tú, em yêu ơi, em hãy mở cửa cho anh đi, anh muốn ôm em lắm.
Lưu Minh Hào tình cảm sâu nặng bước về phía trước, nắm lấy thanh sắt của cánh
cửa, nhìn Trinh Tú.
Trinh Tú không thể nhịn được nữa, cắn chặt răng, đưa chân đá thẳng vào ngón
tay của Lưu Minh Hào!
– Ui da.
Lưu Minh Hào đau điếng, liền rút tay lại, oán hận nhìn Trinh Tú.
– Đại ca, chị hai đánh anh.
Tên cao to ngạc nhiên nói.
– Nhảm nhí!
Lưu Minh Hào tính phản bác, nhưng nghĩ không ra phải nói sao, cuối cùng nói:
– Là cô ấy đánh tao!
– Đại ca sáng suốt.
– Sáng suốt cái đầu của mày.
Lưu Minh Ngọc đánh gã cao to kia 1 cái.
Dương Thần thực sự không xem tiếp được nữa, từ từ bước ra cửa, vỗ vai của
Trinh Tú, khiến cô bé đừng nóng giận, rồi nói với Lưu Minh Hào ở ngoài cửa:
– Về đi, Trinh Tú nó không thích cậu.
Lưu Minh Hào sững sờ, không ngờ lại gặp Dương Thần, điệu bộ hơi vui mừng:
– Anh rể! Sao anh lại ở đây?
– Trinh Tú là em gái của anh, dĩ nhiên là phải ở với anh rồi.
Dương Thần mỉm cười nói:
– Coi như nể mặt anh, khuya rồi mau về đi, không lẽ còn muốn bị đá nữa hả?
Nghe thấy Lưu Minh Hào kêu “anh rể”, Trinh Tú kinh ngạc, quên mất tức giận, ánh
mắt tràn đầy khó hiểu nhìn Dương Thần.
Lưu Minh Hào thì làm như là nghe thấy tin giật gân gì đó, tròng mắt quay vòng
vòng 1 hồi, nhìn Dương Thần với điệu bộ “thì ra là như vậy”.
– Hì hì… thì ra còn có chuyện này nữa, vậy xem ra sau này chúng ta có thể thân
lại càng thân hơn rồi, hì hì… cái này được, nếu anh rể đã nói như vậy, hôm nay em về
trước, hì hì! Nhưng mà anh rể phải giúp em coi chừng Trinh Tú, em đã đặt cọc cô ấy rồi
đó.
– Anh đi chết đi! Ai cho anh đặt cọc chứ!?
Trinh Tú nổi giận đùng đùng, trách móc nói.
Lưu Minh Hào cười ha hả, hồn nhiên không thèm để ý, vội vàng bước đi, 2 thằng
đàn em kéo miếng biểu ngữ, đi theo sau nó.
Cho đến khi Lưu Minh Hào đi xa, ngực của Trinh Tú còn đang nhấp nhô, cảm xúc
rất khó kiểm soát, hiển nhiên bị Lưu Minh Hào chọc tức dữ lắm.
Dương Thần bất đắc dĩ mỉm cười:
– Xem ra sức hấp dẫn của Trinh Tú nhà ta rất là lớn đó nha, thằng đó bị em làm
cho chết mê chết mệt rồi, thật là tội nghiệp.
– Anh Dương Thần! Anh nói vậy em giận anh đó!
Trinh Tú bĩu môi, tức giận nói.
– Được rồi, anh không nói.
Dương Thần ngượng ngùng vẫy vẫy tay.
– Sao thằng đó lại quen em vậy, không lẽ nó học chung với em à?
– Không phải.
Trinh Tú buồn bực nói:
– Thằng đó mới đến từ Yến Kinh mấy ngày trước, nhưng mới vào trường đã thành
lập 1 tổ chức côn đồ tên là “Thanh Long Đường” gì đó, thằng đó điệu bộ rất là giàu có, rất
nhiều tên lưu manh trước đó cũng không dám chọc nó. Thằng đó học ở lớp khác, nhưng
không biết tại sao, ngày hôm đó em ăn cơm ở phòng ăn, nó đi ngang qua thì bỗng nhiên
nói muốn em làm bạn gái của nó… em ghét nhất là côn đồ, anh Dương Thần biết mà!
Dĩ nhiên Dương Thần biết, ý của Trinh Tú nói khoảng thời gian cô bé làm “cô bé
bất lương”, vết thương của cô bé từ chuyện đó, đích thực khó mà xóa nhòa, cô bé căm
ghét thiếu niên hư cũng là rất bình thường.
– Nếu đã không thích, vậy lần sau để anh nói với nó, để nó không đến làm phiền
em nữa.
Dương Thần vuốt tóc của Trinh Tú, gật đầu nói.
Trinh Tú hoài nghi hỏi:
– Anh Dương, tại sao nó gọi anh là anh anh rể? Anh và chị của nó…
Dương Thần nhếch miệng, vuốt mũi.
– Điều này… em cũng biết đó, anh Dương của em… hì hì…
– Hừ.
Trinh Tú tỏ ra điệu bộ “biết anh rồi”, trừng mắt nhìn Dương Thần.
– Đúng là con mèo đa tình.
Dương Thần chỉ vào trán của Trinh Tú.
– Nói gì vậy, dám nói anh như vậy hả, có tin ngày mai anh kiếm lại người nào đó
gả em cho nó không?
– Em không muốn gả chồng đâu, anh Dương chắc chắn không nỡ.
Trinh Tú trầm tĩnh lại, cười đùa nói.
Dương Thần bĩu môi.
– Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, có gì mà anh không nỡ chứ.
Sắc mặt của Trinh Tú bỗng thay đổi, hỏi khẽ:
– Anh Dương muốn em gả chồng đến như vậy sao?
– Hả?
Dương Thần sững sờ 1 hồi, không biết tại sao Trinh Tú lại hỏi như vậy.
Trinh Tú dường như nghe thấy câu trả lời thừa nhận, khuôn mặt hơi tủi thân, dặm
chân 1 cái.
– Anh Dương là hư hỏng nhất!!
Nói xong, cũng mặc kệ bộ dạng kinh ngạc của Dương Thần, chạy về phòng của
mình.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc