lặng 1 hồi, mới mỉm cười nói:
– Ba mẹ em, họ… đều là người bình thường, mẹ em là bà chủ nội trợ bình thường
của gia đình, ngoài việc nấu ăn, thì chơi mạc chược, nói chuyện phiếm, uống trà với mấy
thím ở trong khu phố. Ba em thì làm ăn ở Yến Kinh, ít khi về nhà, hồi trước, mỗi năm em
gặp ổng không được mấy lần, hình như tính trở về Trung Hải làm ăn, cho nên gần đây hay
ở nhà.
– Vậy bác trai và bác gái có sở thích gì không?
Dương Thần ngẫm nghĩ, hỏi.
– Cũng không có sở thích gì, hơn nữa cũng không thích phô trương, anh nhớ đừng
đem nhiều đồ quá, họ không thích đâu.
Lưu Minh Ngọc nhắc nhở, nói.
Dương Thần nghĩ ba mẹ của Lưu Minh Ngọc là bậc trưởng bối trong 1 gia đình
bình thường, hỏi:
– Em đã nói với ba mẹ, anh là người thế nào chưa?
– Em… Em chỉ nói là quen ở công ty, anh làm giám đốc ở công ty chi nhánh.
Lưu Minh Ngọc nói.
– Vậy họ không hỏi gì khác nữa sao?
Dương Thần cảm thấy ba mẹ của Lưu Minh Ngọc không thể nào chỉ muốn biết có
nhiêu đó.
– Họ… Họ hỏi chúng ta khi nào đám cưới, em… em không biết phải nói sao, thôi
thì lúc họ gặp anh, anh nói đi.
Lưu Minh Ngọc ngập ngừng nói, cổ trước giờ là con người phóng khoáng nho nhã,
nên không biết phải làm sao mở miệng mới phải.
Dương Thần cũng biết mình làm cho sự việc trở nên rất tồi tệ, rõ ràng là mình
không thể nào đưa ra “thời gian đám cưới”, cũng không thể hứa hẹn điều gì cụ thể ở trong
tương lai, vì vậy, muốn làm cho ba mẹ của Lưu Minh Ngọc không phản đối 2 người, thì cần
phải nghĩ cách làm sao cho họ không phản đối.
Theo cách bình thường, tuyệt đối không thể nào giải quyết vấn đề này, vì vậy,
Dương Thần cảm thấy không thể không dùng thử “thủ đoạn không bình thường”.
Còn cụ thể phải làm sao, Dương Thần lại chưa nghĩ ra cách nào hay, chỉ có thể đi
1 bước tính 1 bước.
Địa điểm hẹn cùng ăn tối là bên trong 1 nhà hàng chay yên tĩnh ở khu đông thành
phố Trung Hải, nghe nói ba của Lưu Minh Ngọc là 1 người theo chủ nghĩa ăn chay, vì vậy
mà khi cả nhà cùng ăn cơm, trên bàn chỉ có món ăn chay mà thôi.
Từ điểm này có thể nhận thấy, trong nhà Lưu Minh Ngọc, chắc chắn ba của cổ là
người có tiếng nói trong nhà, Dương Thần suy nghĩ, để có được sự đồng ý của bác trai,
chắc chắn không có vấn đề.
Lái xe đến nhà hàng yên tĩnh đó, lúc xuống xe bước tới cửa, Lưu Minh Ngọc đã có
chút sốt ruột đứng đợi ở cửa, Dương Thần bước về phía trước, nhìn vẻ mặt khẩn trương
của cổ, không nhịn được cười, nói:
– Có cần phải khẩn trương như vậy không? không lẽ ba mẹ em có thể ăn thịt anh
sao?
Lưu Minh Ngọc không có tâm trạng đùa giỡn, nói:
– Một chút nếu ba em đột nhiên làm gì đó, anh nhất định đừng có kich động, nói
năng cho tử tế nhé.
Dương Thần bối rối, sao trong câu nói của Lưu Minh Ngọc, lại cảm thấy còn ý gì
khác, nhưng cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, thì bước theo vào phòng riêng đã đặt
trước.
Trên đường đi vào, Lưu Minh Ngọc khoác tay của mình, dựa sát vào mình, nhưng
rõ ràng, cơ thể mềm mại của cổ đang run run do có chút bất an.
Bởi vì là nhà hàng chay, cho nên phong cách trang hoàng phần lớn dùng màu mực
xanh đen làm chủ đạo, cho nên rất là đạm bạc và yên bình, ở góc tường có đặt rất nhiều
cây kiểng, cả trên trần nhà cũng có treo, làm cho người ta cảm thấy trong lành mát mẻ.
Lúc cánh cửa của căn phòng riêng mở ra, Dương Thần liền nhìn thấy đôi nam nữ
ngồi ở đối diện.
Mẹ của Lưu Minh Ngọc và con gái có nét giống giống, tuy là ở khóe mắt có chút
nếp nhăn, nhưng vẫn có thể nhận ra lúc còn trẻ rất là xinh đẹp, thấy Dương Thần bước
vào, ánh mắt lóe lên chút gì đó phức tạp, khiến Dương Thần cảm thấy khó hiểu.
Người đàn ông ngồi kế bên bác gái, mặc bộ đồ Tây sọc xám, mái tóc hơi hói ở
đỉnh đầu được chải gọn gàng về phía sau, 1 cặp mắt sắt bén nhìn chằm chằm Dương
Thần, như 2 cây dao sắc bén, nhưng khóe miệng của ổng lại lộ vẻ cười nhạt, như gió xuân
lướt nhẹ qua mặt.
Khoảnh khắc Dương Thần nhìn thấy bác trai, liền hiểu ra tại sao Lưu Minh Ngọc lại
khẩn trương đến như vậy – Bác tuyệt đối không đơn giản, bởi vì, trên người của ổng rõ
ràng có sát khí.
Đây là người đàn ông đã nhúng chàm không ít mạng người, tuyệt đối không phải
là thương nhân đơn giản trở về Trung Hải từ bên ngoài như Lưu Minh Ngọc đã nói.
Dương Thần bỗng dưng có chút hứng thú đặc biệt, kể cả vừa rồi đang phiền não
về chuyện phải nói ra sao về vụ đám cưới, lúc này dường như cũng không còn phiền não gì
nữa.
– Tên là Dương Thần phải không, mau qua bên này ngồi.
Bác gái khách sáo mỉm cười nói:
– Thực ra đã muốn gặp mặt cậu từ lâu, nhưng Ngọc Nhi không chịu, cứ nói là bận
công chuyện, người trẻ tuổi bận bịu 1 chút là chuyện tốt, nhưng không thể cứ kéo dài mãi
chuyện hôn nhân đại sự, phải không?
Dương Thần vừa ngồi xuống, thì liền thầm nghĩ bác gái không phải chỉ nhắc cho
vui miệng, vừa mới kịp ngồi xuống chưa nóng chỗ, thì đã nói đến chuyện đám cưới rồi.
– Lưu Thanh Sơn, ba của Ngọc Nhi.
Lưu Thanh Sơn nâng ly dấm táo được chuẩn bị từ sớm trên chiếc bàn, hướng về
của Dương Thần.
Dương Thần mỉm cười từ xa đáp lại:
– Là con phải đến gặp bác trai và bác gái từ sớm, chỉ là luôn có bận công chuyện
khác, nên mới kéo dài đến tối nay.
Lưu Thanh Sơn mỉm cười, hỏi:
– Nghe Ngọc Nhi nói, cậu làm giám đốc ở chi nhánh của Quốc Tế Ngọc Lôi, trẻ tuổi
như vậy đã có thể đứng đầu 1 chi nhánh, chắc chắn phải bản lĩnh lắm.
Trong ánh mắt của Lưu Thanh Sơn, rõ ràng không có ý gì khen ngợi, điều này
khiến Dương Thần cảm giác ổng là kẻ khẩu phật tâm xà.
– Bác quá khen rồi, chẳng qua may mắn hơn người khác 1 chút.
– May mắn cũng là 1 phần của thực lưc.
Lưu Thanh Sơn nói xong, nói với Lưu Minh Ngọc:
– Ngọc Nhi, gọi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên đi.
Lưu Minh Ngọc đang trong trạng thái căng thẳng, nghe câu nói này, liền trả lời 1
câu rồi đứng bật dậy, lúc đó do không đứng vững, chiếc giày cao gót đụng phải chân ghế,
xém chút ngã.
Dương Thần nhanh mắt lẹ tay, liền đỡ lấy vòng eo thon gọn của Lưu Minh Ngọc,
cổ mới không bị ngã xuống đất.
Ngay trước mặt ba mẹ, bị Dương Thần ôm 1 cái, gương mặt của Lưu Minh Ngọc
hơi bừng đỏ, vội vàng chạy ra ngoài.
Trong phòng riêng giờ chỉ còn Dương Thần đối mặt với vợ chồng Lưu Thanh Sơn,
bầu không khí hơi bị cô đọng lại.
Khóe miệng của bác gái cười tươi hơn, nhưng sắc mặt của Lưu Thanh Sơn lại trở
nên nặng nề 1 chút.
– Dương Thần, cậu và Ngọc Nhi quen nhau bao lâu rồi.
Lưu Thanh Sơn hỏi.
Dương Thần tính đi tính lại.
– Cũng hơn nửa năm rồi.
– Vậy, có dự tính khi nào đám cưới không, cậu biết đó, Ngọc Nhi không còn nhỏ
nữa, cả 2 đều là người có sự nghiệp, đâu có khó khăn gì khi đám cưới đâu.
Lưu Thanh Sơn nói thẳng.
Dương Thần không nghĩ sẽ nhắc đến vấn đề này nhanh như vậy, bèn ngượng cười
nói:
– Thực ra con đã kết hôn rồi.
Lời này nói ra, bác gái kinh ngạc dùng tay che miệng lại, hiển nhiên đã bị làm cho
kich động.
Còn gương mặt của Lưu Thanh Sơn thì cười khẩy, điệu bộ giống như đã biết
chuyện từ sớm.
– Cậu đúng là người thanh niên thành thật, tôi tưởng là cậu còn muốn nói hươu
nói vượn để gạt chúng tôi.
– Nếu đã biết từ đầu, sao bác lại còn để Minh Ngọc hẹn con ra đây gặp mặt?
– Dương Thần hiếu kỳ hỏi.
Lưu Thanh Sơn vừa định nói tiếp, cánh cửa của căn phòng bị người ở bên ngoài
mở bật ra.
– Ba, mẹ! Anh rể đâu?
Chỉ thấy 1 thằng nhóc vừa cao vừa ốm mặc bộ đồ hip-hop, đầu tóc nhuộm vàng
dựng đứng, đeo chiếc bông tai đinh, 1 cặp mắt không to lắm nhìn xung quanh phòng,
ngừng lại trên người Dương Thần, trong nháy mắt, sự nhiệt tình vừa rồi đã mất hơn phân
nửa.
– Là gã này sao? Sao thấy tệ dữ vậy?
– Minh Hào, sao lại đến trễ dữ vậy, có phải lại đi kiếm người đánh nhau nữa
không?
Bác gái bất mãn đứng dậy, bước đến bên người thằng nhóc, kéo nó ngồi xuống
bên cạnh mình.
Lưu Thanh Sơn nhìn thấy con trai, tỏ ra rất là vừa ý, nói với Dương Thần:
– Đây là em trai của Ngọc Nhi, tên là Minh Hào, hồi trước cùng tôi sống ở bên Yến
Kinh, ít khi về Trung Hải.
Dương Thần lấy làm lạ, cảm thấy gia đình của Lưu Minh Ngọc thực sự kỳ lạ, mẹ và
Lưu Minh Ngọc ở Trung Hải, còn ba và em trai thì ở Yến Kinh, mẹ con Lưu Minh Ngọc hiển
nhiên là gia đình bình thường như bao nhiêu người khác, nhưng mà Lưu Thanh Sơn và Lưu
Minh Hào thì lại có điệu bộ không giống người lương thiện.
Thảo nào Lưu Minh Ngọc bỗng nhiên nói không rảnh thì khỏi đến gì gì đó, nhưng
mà, chẳng lẽ trước đó cổ không biết ba và em trai của mình là hạng người gì sao?
– Có phải cậu cảm thấy kì lạ, sao Ngọc Nhi lại có người cha như tôi.
Lưu Thanh Sơn dường như nhìn thấu suy nghĩ của Dương Thần.
Dương Thần gật đầu.
– Chỉ là hơi kinh ngạc.
– Kinh ngạc cái đầu của anh! Diện mạo xấu xí như anh mà dám lấy chị tôi, sao
không về nhà soi gương coi lại mình đi, người như anh, vừa xấu trai vừa yếu đuối, xem ra
cũng chẳng khỏe mạnh gì, đánh nhau chắc chắn không ổn, còn dám lấy chị tôi hả? Chị tôi
muốn kiếm người chồng, ít ra cũng phải là đại gia nằm trong bảng xếp hạng bất tử đó!
Lưu Minh Hào khinh thường, nói.
Dương Thần sờ mũi.
– Là bảng xếp hạng tỷ phú Forbes.
– Đúng, đúng, đúng.
Lưu Minh Hào bỗng nhiên cười ha hả, nói:
– Chính là Forbes gì gì đó, ý của tôi là như vậy.
Bác gái thấy con ăn nói vớ vẩn, cũng không trách cứ, trong ánh mắt tràn đầy sự
cưng chiều vuốt đầu của Lưu Minh Hào, căn bản là đối xử 1 đứa trẻ.
Lúc này, Lưu Minh Ngọc trở vào phòng, thấy em trai đã đến, hơi bất mãn nói:
– Minh Hào, lại đánh lộn nữa phải không? Trễ vậy mới đến, sau này em cứ ngủ lại
ở ngoài đường đi.
Nói xong, Lưu Minh Ngọc lại giói thiệu với Dương Thần:
– Nó là em trai của em, rất là tinh nghịch, nhưng thực ra nó tốt bụng lắm.
Dương Thần mỉm cười:
– Có thể nhận ra, không ngừng nói anh xấu trai, cũng không làm anh thấy khó
chịu.
Lưu Minh Ngọc hé môi mỉm cười, nhưng khi thấy sắc mặt của ba Lưu Thanh Sơn ở
đó có vẻ như không ổn lắm, lại bắt đầu lo lắng.
– Dương Thần, sở dĩ tôi biết cậu đã có vợ, nhưng lại để Ngọc Nhi hẹn cậu ra đây
cùng nhau dùng cơm để làm quen, thực ra rất là đơn giản.
Lưu Thanh Sơn nhấp uống 1 ngụng dấm táo, ánh mắt sắc bén nhìn Dương Thần,
nói:
– Tôi không phản đối 2 người ở bên nhau.
Lưu Minh Ngọc ngẩng bật đầu lên, kinh ngạc nhìn ba, hiển nhiên cổ cũng không
biết ba lại nói như vậy.
Bác gái thì như đã biết chuyện từ đầu, bèn mỉm cười, mà không nói gì.
Bất mãn nhất chính là Lưu Minh Hào, điệu bộ như muốn chống lại ba mình, nhưng
bị Lưu Thanh Sơn trừng mắt 1 cái, đành an phận không nói gì.
Dương Thần cũng không biết cảm giác của mình như thế nào, giống như là đã
chuẩn bị 1 đống lý do để từ chối và không thích đám cưới lắm, nhưng lại phát hiện, tất cả
mọi thức đều là vô dụng, nhưng bản thân lại rất là thích những gì đang diễn ra, chớp chớp
mắt, rồi nhếch miệng cười, nói:
– Bác đúng là người thấu tình đạt lý.
– Cậu đang mỉa mai tôi sao? Tuy rằng tôi không phải là người bảo thủ coi nặng
việc 1 vợ 1 chồng, nhưng tôi cũng không phải là người cha thích đem con gái độc cho
người khác làm tình nhân.
Ánh mắt của Lưu Thanh Sơn hơi nổi cáu, nhưng theo sau lại là nhếch khóe miệng
cười, hỏi:
– Hội trưởng hội Hồng Kinh cũng là tình nhân của cậu?
Vẻ mặt tươi cười của Dương Thần vụt tắt, kế đó, trong đầu lóe lên 1 điều gì đó,
nhớ lại chuyện Sắc Vi nói với mình hôm đó, nhíu mày không kìm được nghi ngờ, hỏi:
– Không lẽ, bác… chính là người họp tác với Sắc Vi?
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc