Dương Thần nhìn thấy thế, đau lòng không chịu được.
Lâm Nhược Khê thật sự không sắp xếp tốt chuyện tình cảm, nhưng không có nghĩa là cô không cẩn thận, không nhận ra.
Ngược lại, bởi vì quanh năm ở chức vụ cao, cô kiềm chế tình cảm rất tốt. Cho nên, khi cô nhìn thấy những bức ảnh này, hiểu rõ một vài việc trước kia, có có thể nghĩ những điều xa hơn nhiều.
Chẳng qua, có một số việc, thấy cũng không bằng việc tự đi tìm hiểu.
Lâm Nhược Khê đặt abum vào ngăn kéo, trầm ngâm một lát, quay đầu. Một đôi mắt đầy nước nhìn Dương Thần nói:
– Anh… Có phải anh biết một chút chuyện gì không?
Dương Thần sớm biết Lâm Nhược Khê sẽ hỏi như vậy. Bởi vì vừa rồi hắn có ý định ngăn Lâm Nhược Khê tiếp tục xem ảnh.
– Có biết gì đâu, ngay cả ý của mấy câu tục ngữ kia anh cũng không biết. Việc này không hiểu ra sao cả.
Dương Thần cười nói, trong lòng chua xót. Dù hắn biết chính xác, việc này không thể nói ra, hắn cũng không thể nói.
Có một số việc, mãi mãi bị phủ đầy bụi, hoặc là vĩnh viễn không được đề cập đến. Cho dù thật hay giả, nói ra không phải là lựa chọn tốt.
Trong mắt Lâm Nhược Khê có vài gợn sóng. Nhưng cô không tiếp tục hỏi nữa. Cô không phải người thích ép người khác. Dương Thần không nói cô cũng không ép.
Quách Tuyết Hoa gọi hai người ăn cơm ở dưới tầng. Từ khi bà đến đây rất nhiều nhiệm vụ của νú Vương đều bị bà tiếp nhận.
– Xuống đi.
Lâm Nhược Khê đứng dậy, bước ra ngoài.
Dương Thần nhìn bức ảnh trên tủ đầu giường, than nhẹ một tiếng, đi xuống tầng.
Bữa cơm trưa thịnh soạn, mấy người nói chuyện vui vẻ. Lâm Nhược Khê cũng giống như bình thường, ăn uống nhẹ nhàng.
– Nhược Khê, có phải mấy hôm nay có chuyện gì không? Có phiền toái à?
Quách Tuyết Hoa hỏi. Thật ra bà khẳng định vợ chồng Dương Thần có điều dấu bà. Bởi vì buổi sáng bà bị người không rõ thân phận tấn công. Tuy rằng Sắc Vi cứu bà bắt người tấn công giao cho cảnh sát. Nhưng Quách Tuyết Hoa cũng không cho rằng đó là một kẻ cướp bình thường nhằm vào Quách Tuyết Hoa. Không ai dám trêu chọc người nhà họ Dương. Người dám trêu chọc không dùng thủ đoạn cấp thấp như vậy.
Như vậy, khả năng lớn nhất chính là Lâm Nhược Khê hoặc Dương Thần có đối thủ, muốn dùng người nhà để uy hiếρ. Quách Tuyết Hoa nhớ rất rõ, người kia đã dùng thuốc định gây mê cô.
Vú Vương cùng Trinh Tú đều dừng đũa. Mọi người đã thảo luận hồi lâu, đều quan tâm xem rốt cuộc Lâm Nhược Khê và Dương Thần làm gì ở ngoài.
Lâm Nhược Khê cũng không cảm thấy bất ngờ.
– Công ty gặp chút khó khăn nhưng hiện tại đã giải quyết xong. Nhiều nhất là mai có thể chấm dứt việc này, con đã cử vệ sĩ, mẹ yên tâm.
– Ai, lại là việc công ty.
Vú Vương đau lòng nhìn Lâm Nhược Khê.
– Tiểu thư, thật sự là vất vả, ông chủ vừa đi giao công ty cho cô tôi mong cô yên ổn, gặp nhiều may mắn. Cho dù gặp chuyện không may, khó khăn công ty vẫn phát triển ổn định tới hiện tại. Những người tới gây sự không tốt, đều không qua được cô.
– Luôn nơm nớp lo sợ…
Quách Tuyết Hoa dường như cũng đau xót nhìn con đâu.
– Một cô gái mới hai mươi mấy tuổi, ngồi ở chức vụ như vậy, thật sự là vất vả…
Vẻ mặt Lâm Nhược Khê có chút phức tạp, miễn cưỡng cười cười:
– Con quen rồi cũng không sao.
– Việc này sao có thể quen được, căn bản vẫn là chịu khó thôi.
Trinh Tú từ trước đến nay vẫn sùng bái Lâm Nhược Khê bĩu môi nói:
– Chị Nhược Khê, em thấy chị nên giao công ty cho anh Dương thôi, dù sao anh chị cũng là vợ chồng. Những chuyện như thế này không phải là đàn ông ra ngoài làm sao. Em thấy mỗi ngày chị đều đi làm từ sáng đến tối, so với em ôn thi vào cao đẳng đại học còn mệt hơn. Cái chức chủ tịch không làm nữa cũng chẳng sao.
– Cô bé, em biết gì.
Dương Thần vừa nghe Trinh Tú đưa ra đề nghị này trừng mắt nhìn cô một cái. Vừa nhai cơm vừa nói:
– Chủ tịch dễ làm sao, em muốn Quốc Tế Ngọc Lôi đóng cửa hay là muốn ông anh này xui xẻo đây?
– Anh thật nhỏ mọn.
Trinh Tú nói:
– Cũng không biết xót người khác, còn nữa, em không phải là cô bé.
– Đề nghị của em thật sự làm người khác đau, gan đau, dạ dày đau, lợi đau.
Dương Thần vừa mới nói xong, đã thấy Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn hắn với ánh mắt lạnh như băng, không khỏi xấu hổ cười, tiếp tục ăn cơm.
Lâm Nhược Khê không thay đổi nói:
– Yên tâm, cho dù anh nói muốn làm Chủ tịch, em cũng không để anh làm. Cho nên, anh không đáng phải chỗ nào cũng đau.
Lần này đến cả Quách Tuyết Hoa cũng không giúp Dương Thần. Con trai bà cũng thật là. Chẳng lẽ Lâm Nhược Khê sẽ nhường vị trí cho hắn? Đến lời động viên vợ cũng không nói được. Vì thế bất mãn nhìn Dương Thần nói:
– Nhược Khê vất vả làm việc như vậy, cả ngày con nhàn nhã còn nói mát. Tranh giành với Trinh Tú nữa sao?
Trong lòng Dương Thần buồn bực, ai bảo lúc trước Lâm Nhược Khê có đề cập đến việc giao công ty cho hắn? Hắn có chút sợ từ đó.
Tiếp tục ăn cơm, Dương Thần định ăn thêm một bát cơm chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên.
– Có người đến?
Vú Vương vẻ mặt căng thẳng:
– Không phải là người xấu giả mạo chứ?
– Vú Vương, người ta dù ngu ngốc cũng không làm như thế.
Dương Thần cười nói.
– Vẫn nên cẩn thận một chút.
Quách Tuyết Hoa nhìn Dương Thần.
Dương Thần đương nhiên biết ý của Quách Tuyết Hoa. Ở đây đều là phụ nữ, hắn đi ra là an toàn nhất. Hơn nữa Quách Tuyết Hoa cũng biết hắn thân thủ không tầm thường.
Dương Thần buông bát đi ra cửa.
Một chiếc Cadillac màu đen đỗ ở cửa, thu hút rất nhiều ánh mắt của người qua đường. Không phải ai xa lạ mà là người quen của hắn.
Hai vợ chồng Viên Hòa Vĩ và Dương Tiệp Dư không ngờ đang đứng ngoài cửa sắt, cười cười chờ hắn ra mở cửa.
Từ lần gặp nhau ở nhà họ Thái, Dương Thần chưa gặp lại Dương Diệp Dư. Chị dâu Quách Tuyết Hoa của hai người đến Trung Hải sống, hai người nên thường xuyên đến thăm. Nhưng hai người đều là người kín đáo. Bọn họ rất rõ ràng, nếu thường xuyên đến thăm Quách Tuyết Hoa thì giống như đối địch với anh cả Dương Phá Quân.
Cho nên bọn họ cũng chưa đến đây. Nghe Quách Tuyết Hoa nói chỉ có gọi điện thoại. không nghĩ hôm nay lại cùng nhau đến đây.
– Nhìn vẻ mặt cháu hình như không hoan nghênh cô chú?
Viên Hòa Vĩ cười nói.
– Dương Thần không phải là không vui, có lẽ hắn không nghĩ chúng ta đến đây.
Dương Tiệp Dư giận với chồng một câu.
Dương Thần mở cửa ra, dùng tay làm động tác mời.
– Cháu vừa mới chuyện nhà cô chú đã có thể tìm đến, xem ra hết thảy Trung Hải đều trong tay cô chú…
– Người khác có thể không biết, nhưng cháu trai chuyển nhà, chúng tôi dù sao cũng phải biết rõ.
Viên Hòa Vĩ dường như tâm trạng không tồi, giả vờ cả giận nói:
– Dương Thần, cả nhà cháu chuyển nhà, sao không nói với chúng tôi một tiếng, là muốn chúng tôi không tìm thấy nhà cháu sao?
Ba người cùng đi vào trong, Dương Thần nhìn hai người nói:
– Đây là nhà của Nhược Khê, nhà của cha mẹ cô để lại. Cháu sống ở đây như học sinh ở ký túc xá vậy.
Trong lúc nói chuyện nhìn thấy là vợ chồng nhà họ Viên, Quách Tuyết Hoa đã đi ra đón. Cười nói:
– A Vĩ, Tiệp Dư, sao có thời gian đến đây vậy?
Dương Tiệp Dư đã bị Quách Tuyết Hoa kéo đi. Hiển nhiên hai người rất tình cảm, cười khổ nói:
– Chị dâu, không phải là chị biết rõ công ty Quốc Tế Ngọc Lôi gặp khó khăn lớn sao. Chúng tôi sao có thể trợn mắt nhìn sản nghiệp của cháu dâu bị hủy như vậy đâu? Đương nhiên là tới bàn bạc với Nhược Khê.
Vừa nghe câu này νú Vương và Quách Tuyết Hoa đều tái mặt, kinh ngạc nhìn Lâm Nhược Khê vẫn bình thản.
Hai người chỉ nghe Lâm Nhược Khê nói là có vấn đề, không nghĩ là vấn đề nghiêm trọng đến mức có thể khiến cho Ngọc Lôi sụp đổ.
Nhìn vẻ mặt Quách Tuyết Hoa, Viên Hòa Vĩ cùng Dương Tiệp Dư mới ý thức được, Quách Tuyết Hoa không ngờ thật sự không biết. Chợt nghĩ ra việc gì, nhìn Lâm Nhược Khê như có lỗi.
Lâm Nhược Khê lắc đầu, ra hiệu không có vấn đề gì, nói:
– Mau vào nhà ngồi thôi, chúng cháu vẫn đang ăn cơm, hai vị ăn chưa?
Vợ chồng Viên Hòa Vĩ ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ không rõ, bên ngoài đang theo dõi trận chiến lớn giữa Quốc Tế Ngọc Lôi và Quốc Tế tài chính. Sao Chủ tịch của Quốc Tế Ngọc Lôi Lâm Nhược Khê lại có thể thản nhiên ở nhà ăn cơm trưa?
Là đã có dự tính trước? Hay là chịu chờ chết?
Đợi cho mấy người ngồi xuống sô pha gỗ lim xong, νú Vương mang từ trong bếp ra hồng trà cho mọi người, không khí vẫn có chút lạ.
Viên Hòa Vĩ nhìn cháu dâu vẻ mặt thản nhiên nắm chén trà trong tay, không ngờ dở khóc dở cười:
– Tôi có thể gọi cháu là Nhược Khê không?
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng gật đầu.
– Vâng.
Viên Hòa Vĩ biết Lâm Nhược Khê tính tình nhạt nhẽo, cũng không ngại cô trả lời không lễ phép, tiếp tục nói:
– Nhược Khê, cháu có biết lần này là ai làm cho Quốc Tế Ngọc Lôi không thể vay được ngân hàng không?
– Không biết.
Lâm Nhược Khê thành thật trả lời.
Dương Tiếp Dư nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê, có chút động lòng nói:
– Cô bé này, đến như thế mà không thấy vội. Làm cho chúng tôi có cảm giác Hoàng thượng không vội thái giám đã vội.
Lâm Nhược Khê không nói gì, nhấp một ngụm trà.
– Cháu còn nhớ người trước đây đã chết trước cửa – Tăng Tâm Tâm không?
Viên Hòa Vĩ không bị ảnh hưởng, tiếp tục nói, mắt nhìn Dương Thần.
– Có nhớ.
Lâm Nhược Khê dường như đoán được cái gì.
Dương Thần ngồi dựa vào ghế thuận miệng hỏi:
– Không phải là giết con chó nhỏ, đưa đến con chó to chứ?
Dương Tiệp Dư tức giận nói:
– Tằng Mậu dù thế nào cũng là người đứng đầu nhà họ Tăng. Cán bộ lão thành của Chính phủ Trung Quốc. Cháu nói đã thành con chó gì đó, thật khó nghe.
Quách Tuyết Hoa nghe mấy người nói chuyện cũng kinh ngạc,
– Mọi người nói, Tăng Mậu nhà họ Tăng ở Bắc Kinh Mậu Công? Con hắn Tăng Tâm Tâm bị … bị…
– Đúng vậy, chị dâu, chính là bị đứa con quý hóa của chị, Dương Thần chém chết trước cửa nhà.
Viên Hòa Vĩ cười nói rõ mọi việc.
Lần này, Quách Tuyết Hoa trợn mắt có chút bối rối, ánh mắt lo lắng.
Dương Thần cũng không vội vàng, cũng không quan tâm vợ chồng nhà họ Viên làm sao biết chuyện này. Dù sao nhà họ Viên cũng là gia tộc hạng nhất ở Trung Hải, chắc chắn có thực lực lớn hơn những gia tộc tầm thường. Hắn chỉ nghĩ, nếu đã biết rõ việc này, có nên đi bắt kẻ cầm đầu không. Liền hỏi:
– Tăng Mậu hiện giờ đang ở đâu?
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc