Làm giám đốc ngân hàng Thụy Sỹ tại Hoa Hạ, ngoài nguyên nhân là năng lực bản thân không tầm thường và còn có có hậu thuẫn thì còn có nguyên nhân khác là vì tổ tiên của ôngmang huyết thống người Hoa Hạ, bởi vậy từ nhỏ Stéphane đã thích văn hóa phương Đông, đến học đại học ông cũng chọn tốt nghiệp tại Hongkong.
Bởi vậy, Stéphane nói tiếng Hoa Hạ còn tốt hơn tiếng Anh, đây là người nước ngoài đã khiến không ít người bình thường thấy có chút cổ quái.
– Thật là một buổi sáng tuyệt đẹp, Tổng giám đốc Ngọc Lôi, chắc tôi không nhớ nhầm người đâu nhỉ?
Stéphane sở hữu một mái tóc vàng ánh kim và vóc dáng cao gầy, anh nghiêng người tạo dáng mời Lâm Nhược Khê, không giống những người khác khi gặp mặt thì thường bắt tay.
Thực ra, bắt tay khi hai bên nam nữ gặp nhau thì người nữ có thể chủ động, nhưng nếu để đàn ông chủ động sẽ là bất lịch sự, đơn giản hơn là dùng cách này, đa phần mọi người đều chỉ hiểu về cách thứ nhất mà không hiểu cách thứ hai.
Xuất thân từ một gia đình quý tộc, Stéphane tất nhiên là một người rất hiểu về lễ tiết.
Thực ra Lâm Nhược Khê cũng không để ý qua sát các lễ tiết của người phương Tây, trong đầu cô còn đang lo lắng không biết phải mở miệng nói thế nào nữa.
Lâm Nhược Khê theo Stéphane ngồi lên trên chiếc ghế dài bằng gỗ lim, cô đặt túi lên ghế, cười theo kiểu xã giao công việc nhưng người ngồi bên cạnh cô xem ra vẫn rất lạnh lùng.
– Ngài Stéphane nhận ra tôi hay sao?
Lâm Nhược Khê đã từng có một lần gặp người này nên có chút hiều kỳ, coi như bắt đầu câu chuyện bằng cách này.
Stéphane mỉm cười hơi ngượng:
– Nói ra hơi xấu hổ một chút, lần trước trong bữa tiệc của Quốc Tế Ngọc Lôi tôi cũng có tham gia, khi đó cứ đứng từ xa mà nhìn cô một lúc, tôi thề, tôi chỉ nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, tổng giám đốc Lâm đẹp đến mê đắm lòng người, tôi chỉ vừa mới nhìn thấy đã nhớ luôn rồi.
Stéphane nói rất thản nhiên, nhưng Lâm Nhược Khê lại đỏ bừng mặt, đoán biết rằng người đàn ông Anh quốc trước mặt ít nhất cũng năm mươi mấy tuổi rồi, được người đáng tuổi cha mình ngưỡng mộ, Lâm Nhược Khê thấy có chút không được tự nhiên.
– Thật sao, vì tổ chức dạ tiệc là do Ban Quan hệ xã hội phụ trách, bởi vậy tôi không nhớ được là đã mới những vị nào, rất xin lỗi vì điều này.
Lâm Nhược Khê vẫn chưa thể lấy lại được vẻ tự nhiên, sau đó cô nói:
– Việc ngày hôm nay tôi đến là việc gì chắc ngài giám đốc cũng đã biết.
Stéphane vẫn giữ nguyên nụ cười, nói một cách rất uyển chuyển:
– Trước khi Tổng giám đốc Lâm đến tôi đã xem tin tức của quý công ty trên báo, tôi biết hiện giờ Tổng giám đốc Lâm đang cần một lượng tiền lớn gấp, nhưng, ngân hàng Thụy Sĩ chúng tôi không có lĩnh vực cho vay, hơn nữa, dựa vào uy tín thương hiệu của Quốc Tế Ngọc Lôi, là một doanh nghiệp mạnh đa quốc gia với số vốn 50 tỷ, tại sao không liên hệ với các ngân hàng có hợp tác để vay tiền?
Stéphane nói một đoạn dài, thực ra nội dung cũng chỉ có một: cô là Lâm Nhược Khê thì cô cũng không phải ngoại lệ.
– Điều này tôi hiểu.
Lâm Nhược Khê nói, dùng tay phải xoa xoa chiếc nhẫn trên tay còn lại của mình, nói:
– Tôi không muốn giấu ngài, ngài Stéphane, nhưng vì lý do cá nhân của tôi, những kẻ muốn đối địch với chúng tôi rất nhiều, lần này đối thủ có thế lực quá mạnh, hơn nữa còn lợi dụng hậu thuẫn là các quan chức cấp cao để thao túng các ngân hàng lớn mà chúng tôi hợp tác, vì vậy các ngân hàng đều lựa chọn rút lui khỏi cuộc cạnh tranh lần này.
Stéphane trầm ngâm một lát rồi nhíu mày hỏi:
– Nhưng vì sao Tổng giám đốc lại quyết định đến chỗ chúng tôi? Chưa nói đến việc chúng tôi liệu có e ngại đối thủ đó của công ty hay không thì về cơ bản chúng tôi cũng không thể cho vay tiền, Tổng giám đốc Lâm hiểu rõ nguyên tắc cơ bản của ngân hàng Thụy Sĩ đúng không ạ.
Lâm Nhược Khê lấy hết dũng khí chậm rãi giơ tay phải lên, chiếc nhẫn kim loại sáng lóa lên.
– Có người nói với tôi rằng dùng chiếc nhẫn này thì nhân hàng Thụy Sỹ sẽ cho chúng tôi được vay tiền.
Stéphane hơi sửng sốt, trong mắt ánh lên vẻ suy tư, cúi đầu ngồi nghĩ ngợi một lát rồi mới đứng dậy khỏi ghế sô pha.
– Có thể cho tôi nhìn kỹ chiếc nhẫn của cô được không?
– Tất nhiên rồi.
Lâm Nhược Khê tháo chiếc nhẫn đưa cho Stéphane.
– Tổng giám đốc Lâm, tôi cần xác minh một ít tư liệu từ trụ sở chính tại Thụy Sĩ, xin cô vui lòng chờ một lát.
Stéphane nói, cầm chiếc nhẫn bước về phía bàn làm việc.
Trong lòng Lâm Nhược Khê cảm thấy có chút dị thường…
Stéphane nói là cần xác minh tư liệu, nói cách khác, nếu tư liệu ở trụ sở chính là chính xác thì ông ta thật sự có thể cho mình vay tiền sao? Điều này cũng có nghĩa là ngân hàng Thụy Sỹ thực sự có cho vay? Nhưng có lẽ đây là nghiệp vụ nội bộ, không công khai, có lẽ nó còn nhiều ý nghĩa bí mật nữa.
Chẳng lẽ những điều Dương Thần nói đều là sự thật? Trong lòng Lâm Nhược Khê cũng đang ánh lên một tia hi vọng, bóng dáng hiện lên trong đầu cô càng lúc càng mờ mịt.
Stéphane quay trở lại bàn làm việc, nét mặt đã trở nên thật sự nghiêm túc, cẩn thận, thậm chí còn có vài phần nghiêm trọng.
Sau khi gõ bàn phím liên tiếp, thì trên màn hình máy tính ở bàn làm việc của Stéphane đã hiện lên trang chủ của ngân hàng Thụy Sĩ, sau khi nhập tư liệu của mình vào thì vào tiếp trang hệ thống nội bộ của ngân hàng Thụy Sĩ.
Trang kho tư liệu đơn giản dễ hiểu, Stéphane click chuột vào mục: đối tượng phục vụ phi chính quy.
Tiếp đó, Stéphane lấy ra một thiết bị quét điện tử từ két bảo hiểm phía sau, tiếp tục lên mạng rồi kiểm tra mắt, giọng nói và vân tay.
Một loạt những động tác kiểm tra phức tạp, Lâm Nhược Khê ngồi đó chứng kiến Stéphane bận rộn thì không khỏi kinh ngạc.
Đây là tư liệu gì, tại sao phải thẩm tra kĩ càng như thế?
Lúc này Stéphane mới ngẩng đầu, nói với Lâm Nhược Khê bằng giọng xin lỗi:
– Tổng giám đốc Lâm, tình huống khá đặc biệt, xin cô đợi thêm một lát.
Nói xong, Stéphane đã vào tiếp một trang mạng nữa, đó là một trang màu xám bạc, viết toàn chữ La mã cổ đại.
Trong toàn bộ hệ thống ngân hàng Thụy Sỹ, những người có thể đọc hiểu trình tự sắp xếp của những kí tự này chỉ có mười người, Stéphane là một trong số đó.
Trong miệng lẩm bẩm điều gì đó, Stéphane nhấp chuột sắp xếp lại, hơn ba phút sau, các kí tự sắp xếp thành một bài thơ dài…
– Ồ, cứ mấy năm thì lại đổi người, không nhớ được mất.
Stéphane lẩm bẩm, màn hình máy tính cũng thay đổi.
Toàn màn hình đen lại, ba giây sau ở chính giữa hiện lên một đường thẳng màu trắng, tiếp đó, màn hình bị xé ra với nội dung thực sự hiện ra bên trong.
Đó là ba trang ảnh và văn tự thuyết minh, mỗi hình ảnh đều là một vật tinh xảo, có dây chuyền, nhẫn, vòng tay, cổ quái hơn còn có lệnh bài bằng vàng, tẩu hút thuốc ngày xưa,…
Stéphane bắt đầu xem từ trang thứ ba, cả trang có 10 hiện vật, sau khi xem xét xong tất cả, ông ta lắc lắc đầu, quay lại trang thứ hai.
Trang thứ hai chỉ còn 5 hiện vật, Stéphane cẩn thận xem hai bức ảnh về nhẫn, rồi lại quan sát chiếc nhẫn đang đặt trên mặt bàn lại tiếp tục lắc đầu.
Stéphane hít một hơi thật sâu, quay lại trang thứ nhất, trang này chỉ có hai hiện vật…
Gần như đồng thời với khi quay lại trang thứ nhất, trong chốc lát, đồng tử Stéphane lập tức căng ra.
Cho dù chỉ vừa mới có cảm giác đó, nhưng ông ta vẫn không tin, nhìn trên màn hình, bức ảnh đó và chiếc nhẫn trên mặt bàn giống nhau y đúc, lúc này ông ta cảm thấy như thực sự bừng tỉnh.
– Cái… cái này là thật ư?
Lâm Nhược Khê ngồi trên sô pha thấy Stéphane mang bộ dạng thất kinh hoảng sợ, thần sắc kich động thì có chút lo lắng, cô không thể nào tưởng tượng được là thứ gì đã khiến vị Giám đốc đã ngoài 50 tuổi này kinh ngạc như thế.
Trong vòng năm phút, Stéphane liên tục nhìn bức ảnh chụp thực và chiếc nhẫn trên mặt bàn, đồng thời đọc mười trang thuyết minh về chiếc nhẫn.
Cuối cùng xác nhận trên chiếc nhẫn có khắc dòng chữ “Minh Vương” giống y hệt thì Stéphane làm dấu thánh, thành kính cầu nguyện rồi mới thoát ra khỏi hệ thống.
– Ngài Stéphane, kết quả kiểm tra thế nào rồi ạ?
Lâm Nhược Khê rất ít khi chủ động hỏi người khác kết quả, bởi từ trước đến giờ cô luôn bình tĩnh, nhưng lần này thì cô không thể kiềm chế được cảm xúc.
Stéphane vô cùng trang nghiêm lấy hai tay nâng chiếc nhẫn, bước chầm chậm về phía Lâm Nhược Khê, đưa chiếc nhẫn đến trước tầm mắt cô:
– Xin hỏi, người đưa chiếc nhẫn này cho Tổng giám đốc Lâm là ai?
Stéphane đã quên mất địa vị Tổng giám đốc của Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê cắn môi, mặc dù vẫn còn chút xấu hổ nhưng vẫn nhìn vào mắt Stéphane trả lời rành rọt từng chữ một:
– Là chồng của tôi.
Toàn thân Stéphane run rẩy, rút lui ba bước rồi lập tức quỳ gối xuống.
– Nữ hoàng Persephone, được cống hiến sức lực vì người là niềm vinh hạnh của tôi.
Trong mắt Stéphane ánh lên sự tôn thờ kính sợ.
Persephone? Lâm Nhược Khê thấy đầu mình ong ong, điều này nghĩa là sao?
Không đợi cô nghĩ lại, Stéphane đã đứng dậy, trong nụ cười ánh lên một chút nịnh bợ, vẻ mặt này hoàn toàn đối lập với cách biểu lộ lúc trước.
– Nữ hoàng, dám hỏi người muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ lập tức đi lấy tiền vì nữ hoàng.
Stéphane cúi gập người nói.
– Khoan đã.
Lâm Nhược Khê cảm thấy vô cùng lỳ lạ, sao lại là “nữ hoàng” được:
– Ngài Stéphane, Persephone là ai? Tại sao lại gọi tôi bằng cách đó?
Stéphane ngẩn người, nhưng đột nhiên như ngỡ ra điều gì, ôn tồn nói:
– Nữ hoàng, nếu quý tôn vẫn chưa giải thích thì tiểu nhân cũng không dám thay ngài giải thích đâu ạ, xin nữ hoàng trực tiếp ra lệnh, hiện giờ nữ hoàng đang là người đại diện giữ “nhẫn của Minh Vương” thì người có thể có 100 tỷro tiền mặt từ ngân hàng Thụy Sỹ, xin hỏi người cần lấy bao nhiêu ạ?
Nghe Stéphane nói xong, Lâm Nhược Khê không suy xét thêm về việc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đôi mắt xinh đẹp mở to tròn, trong đầu chỉ hiện lên một ý niệm…
Sao? 100 tỷ…ro?
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc