Dương Thần thậm chí còn muốn ngày nào đó Lâm Nhược Khê ném cái công ty Ngọc Lôi Quốc Tế đi rồi cùng với mình lên phố bán thịt dê xiên nướng. Cùng lắm là thuê một cái cửa hàng mặt tiền để bán, nhưng nguyện vọng tốt đẹp này chắc cả đời không có hy vọng được thực hiện rồi.
Lâm Nhược Khê đối với việc này thì nhạt như nước ốc.
Cô nhớ lại một cuốn tiểu thuyết mình đã từng đọc, nữ nhân vật chính trong đó là một tiến sĩ. Cô ta lấy một quan quân. Do hai người trình độ văn hóa quá khác biệt, nữ tiến sĩ luôn cảm thấy người chồng của mình là phàm phu đến khó chịu. Nhưng thực sự lại không nỡ từ bỏ người đàn ông này, cuối cùng đến hết truyện nữ tiến sĩ này vẫn không ly hôn với chồng, nhưng cô cũng muốn tìm hiểu xem điều gì đã khiến cô có thể chịu đựng được người chồng quan quân “thấp kém” này.
Lúc ấy Lâm Nhược Khê còn cảm thấy nữ tiến sĩ kia căn bản là mâu thuẫn, làm sao mà rõ ràng cảm thấy người chồng thấp kém đến không chịu nổi rồi mà còn không muốn ly hôn? Nhưng hôm nay thì cô đã hiểu rồi, chuyện giữa nam và nữ, ngay cả bản thân mình cũng khó đoán được chính mình.
Nhìn người đàn ông ngồi trên chiếc ghế gỗ, để trần phần trên kia, dường như là người làm việc nhà nông vậy, miệng mở to ngồm ngoàm ăn miếng xúc xích, cánh tay liền trực tiếp dùng để lau miệng, tay và miệng đều đầy dầu mỡ, thâm tâm Lâm Nhược Khê không khỏi lặng lẽ thở dài. Cô lấy một xấp khăn giấy ở bên cạnh đưa cho Dương Thần:
– Đừng dùng tay, bẩn đó.
Dương Thần nhe răng cười:
– Đó là thói quen từ xưa rồi, hồi đó ăn cơm bát còn không có chứ đừng nói là khăn giấy thế nên mới dùng tay lau.
Dương Thần nhận lấy xấp khăn giấy rồi lau miệng.
Lâm Nhược Khê tuy có chút tò mò về cuộc sống quá khứ của Dương Thần. Cô chỉ mơ hồ biết được một chút. Nhưng cô không muốn hỏi Dương Thần. Cô cảm thấy rằng nếu như những điều cô nên biết thì Dương Thần sẽ nói với cô, cần phải biết rằng anh chàng này bình thường cũng nói rất nhiều.
Hắn không nói thì chắc là hắn cảm thấy mình không cần thiết phải biết.
Lâm Nhược Khê đột nhiên vuốt cằm dịu dàng mỉm cười. Nụ cười xinh đẹp thanh lịch toát lên vẻ ý nhị xúc động lòng người, nhưng trong tay cô thì vẫn cầm cái chân gà đã bị gặm một nửa. Như thế mà người bên cạnh nhìn thấy thì sẽ cảm thấy là lạ.
Đáng tiếc, không có người bên cạnh nào phát hiện ra.
Sau khi ăn xong bữa trưa, không biết từ đâu chạy ra một người phục vụ giúp dọn dẹp sạch sẽ tất cả rác.
Lâm Nhược Khê nhíu nhíu mày, nói với nhân viên phục vụ:
– Bảo giám đốc của các anh không cần phải cho người đi theo chúng tôi đâu, cứ như bị giám sát vậy, không thoải mái.
Nhân viên phục vụ kia câm như hến, vội cúi đầu cúi người:
– Tổng… Chủ tịch xin thứ lỗi, chúng tôi thực sự không phải là giám sát đâu, chỉ là vì muốn phục vụ Chủ tịch tốt một chút, Chủ tịch mấy khi đến đây một lần đâu.
Lâm Nhược Khê phẩy phẩy tay bảo bọn họ mau di đi. Trước mặt cấp dưới của mình, biểu hiện của cô luôn có vài phần uy nghiêm.
– Chị Nhược Khê thật là oai phong!
An Tâm nhỏ giọng nói.
Dương Thần trêu tức nhìn cô một cái:
– Trong lòng em cũng nghĩ như vậy?
– Đương nhiên.
An Tâm nghiêm trang nói, nhưng ý cười trong đôi mắt cô đã bán đứng suy nghĩ thật của cô.
Cơm nước xong, Dương Thần cũng mặc áo vào. Thật sự hắn rất thích cảm giác gió lạnh thổi lên người. Trước đây khi ở Ballia làm nhiệm vụ thì toàn thân hắn còn vẽ đầy những đường cong màu đen phức tạp để ẩn mình trong rừng cây đen, thứ nhất là có thể tránh mãnh thú, thứ hai là có thể mai phục tấn công, truy sát một đòn chết ngay.
Thời gian đó, bây giờ nhớ lại vẫn như ngày hôm qua. Nhưng giờ phút này, bản thân hắn lại có vợ đẹp bồ xinh, đã trở thành dân tri thức ở đô thị rồi.
Cuộc sống lo cơm ăn áo mặc Dương Thần không thấy đơn điệu mà ngược lại, hắn thấy lòng mình càng thỏa mãn hơn.
Đương nhiên, nếu như vợ hắn phối hợp một chút, đối xử hòa thuận với mấy tình nhân của mình thì quá tốt rồi.
Bốn người đi bộ chầm chậm ven hồ, gió lạnh thổi phất phơ đem đến hương vì bùn đất lá khô, nét cười trên mặt Tuệ Lâm luôn hiển hiện. Cô nói với An Tâm và Lâm Nhược Khê về những hiểu biết của cô về Nga Mi. Ba cô gái như đang diễn tuồng vậy, nói liên miên không hết chuyện.
Giờ phút này xem ra dẫn theo Tuệ Lâm đi ra ngoài để khuây khỏa thật là đúng đắn.
Cách đó không xa là một khu nghỉ ngơi nhỏ, chú yếu là cho khách du lịch nghỉ tạm. Bên trong tiệm nhỏ bán trứng gà luộc lá trà, đậu phụ khô, còn có một chút đồ uống.
Tuy nhiên lúc này đại đa số mọi người vẫn là ở thời gian ăn trưa, khu nghỉ ngơi này trống vắng, chỉ có một ông già mặc áo gi lê vải bông trông coi cửa tiệm.
Ở phía bên ngoài cửa hàng, có một số trò chơi nhỏ hấp dẫn ánh mắt của ba cô gái.
Đó là một cái bàn dạng cầu thang chất đầy những thứ đồ chơi hoạt hình, để cho khách ném bóng nhựa vào, khi ném được món đồ chơi ra khỏi bậc thì thứ đồ chơi đó sẽ thuộc về người ném.
Trò chơi như vậy có thể nhìn thấy ở rất nhiều nơi giải trí. Nhưng Lâm Nhược Khê, Tuệ Lâm và An Tâm đều chưa nhìn thấy bao giờ, lập tức liền có hứng thú luôn.
Điều chủ yếu nhất chính là, trên bàn đó ở chỗ cao nhất có một con gấu bắc cực màu trắng nhung. Con thú đó nhìn béo tròn thật sự rất thu hút mắt nhìn.
An Tâm cũng còn đỡ, hai chị em Lâm Nhược Khê và Tuệ Lâm đều là tính trẻ con chưa hết, đặc biệt là Lâm Nhược Khê, ngay từ lúc đầu đã nhìn không dứt búp bê vải trong cửa hàng sủi cảo thì mới có chuyện Dương Thần khiêu chiến tám mươi tám chiếc sủi cảo. Bây giờ nhìn thấy thứ đồ chơi con gấu lớn đó thì hai chị em họ Lâm mắt lại sáng lên.
Dương Thần biết rằng Lâm Nhược Khê là ngại mở miệng với mình rằng sẽ sang dó chơi vì thế hắn làm bộ nói:
– Trò chơi đó xem ra rất hay đó. Dù sao thì cũng đi dạo chơi, sang đó chơi nhé?
Lâm Nhược Khê trong mắt là nét vui mừng, nhưng mặt cô vẫn không thay đổi nói:
– Em thì thế nào cũng được, Tuệ Lâm muốn chơi không?
Tuệ Lâm đương nhiên gật đầu rất mạnh. Thế là bốn người liền đi đến trước ông cụ kia, Dương Thần nói:
– Ông ơi, trò chơi này thu phí như thế nào?
Cụ ông chỉ chỉ vào tấm bảng gỗ nhỏ bình thường ở bên cạnh, trên đó dùng bút lông đỏ viết mấy chữ “Năm đồng hai lần chơi, mười đồng năm lần chơi.”
– Vậy thì mua ba mươi đồng đã, như thế thì mỗi người chơi năm lần bóng.
Dương Thần lấy từ trong túi ra một tờ tiền năm mươi đồng. Hắn cũng mang theo bên mình một số ít tiền nhỏ, tiền lớn thì không có.
Ông cụ có vẻ lạnh, tay run rẩy nhận lấy tờ tiền, sau khi đưa cho Dương Thần hai mươi đồng thì liền cầm lấy ba cái giỏ nhựa nhỏ ở bên cạnh, lần lượt đưa cho ba cô gái.
– Các co gái đứng ở bên cạnh bàn này đập, có đập trúng hay không thì phải xem các cô có may mắn không. Kiến nghị các cô đập cái nhỏ, những cái lớn phải nhìn cho kỹ, nhưng đập trúng rồi không có nghĩa là có thể đập được xuống bậc thang.
Ông cụ tốt bụng chỉ giáo một chút.
Qủa cầu nhựa đó là rỗng ruột, vì thế ném sang thì cơ bản lực không còn lại bao nhiêu, lại thêm bản thân quả cầu cũng nhẹ nữa, nên gió thổi một cái là lập tức không chuẩn ngay. Vì thế nên khoảng cách dường như không xa nhưng muốn đập trúng cũng khá là vất vả.
Tuệ Lâm đứng trước ở đầu phía sau của cái bàn. Cô là người có sức, tuy không giỏi ném ám khí nhưng sức và khả năng ném chuẩn tuyệt đối không tầm thường.
Qủa cầu thứ nhất ném bịch sang một bên, một con gấu Teddy ở giữa đã bị đập xuống.
Ông cụ giật mình vỗ tay một cái:
– Cô gái này ném không tồi!
Tuệ Lâm ngọt ngào mỉm cười, đợi ông cụ đưa con gấu Teddy kia vào tay mình, cô tiếp tục ném ba quả bóng nữa, có điều không ném trúng gì nữa, cuối cùng quả thứ năm, cô lại ném trúng được một chú ngựa trắng. Ông cụ cũng đưa lại con ngựa cho cô.
Dương Thần cuối cùng cũng nhìn ra, Tuệ Lâm là có thể ném được nhưng lại nhường. Hắn khẽ nói với Tuệ Lâm:
– Sao không ném con gấu bắc cực kia chứ? Hơi hơi dùng nội lực một chút thì con gấu đó sẽ bị đánh xuống.
Tuệ Lâm cảm giác được Dương Thần phả ra khí nóng ở bên tai mình, ngượng ngùng đỏ mặt, cẩn thận nhìn Lâm Nhược Khê.Thấy Lâm Nhược Khê không chú ý thì mới nói:
– Con gấu đó nhường cho chị, chị dường như thích con gấu đó hơn em. Hơn nữa ông cụ trời lạnh thế này làm ăn cũng không dễ, em biết võ công nên coi như gian dối, không thể lừa ông cụ được.
Dương Thần lộ ra vẻ mặt “hóa ra là thế”. Hắn tiện tay sờ lên bím tóc đuôi ngựa của Tuệ Lâm:
– Em đúng là mềm lòng.
Tuy rằng Dương Thần chỉ có tiện tay sờ nhưng Tuệ Lâm trong lòng lại như con nai tơ bị chạm. Trong mắt Tuệ Lâm thì sờ tóc cô là một động tác rất thân thiết.
Chỉ có điều, Dương Thần cũng không chú ý nhiều. Ánh mắt của hắn lại quay sang người thứ hai đi lên ném – đó là An Tâm.
An Tâm cũng không thể có sự chuẩn xác và sức như Tuệ Lâm được. Ném xong năm quả bóng vẫn không ném trúng con búp bê nào. Cô không khỏi bĩu cái môi nhỏ nhắn, nói với ông cụ:
– Ông ơi, cháu muốn năm quả bóng nữa.
Nói xong cô rút ví ra lấy ra một tờ mười đồng.
Ông cụ đương nhiên là vui rồi, thu tiền rồi tiếp tục đưa cho An Tâm năm quả cầu.
An Tâm lần này không thất vọng, khi ném đến quả thứ tư thì cô đã ném trúng một con búp bê, cũng may là vui rồi và không có ý định đập nữa.
– Chị Nhược Khê cố lên!
An Tâm lùi lại, vẫn còn không quên giả vờ cổ vũ Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê thuận miệng ừ một tiếng. Cô chẳng muốn đếm xỉa gì đến An Tâm. Cô hít một hơi thật sâu, dường như có chút căng thẳng. Cô cầm khung bóng đến chỗ sau bàn, đôi mắt to trong veo liền nhìn chằm chằm vào con gấu bắc cực ở chỗ cao nhất kia.
– Chị thật là chú tâm.
Tuệ Lâm không kìm lòng nổi nói.
An Tâm đi tới, nhỏ giọng nói:
– Ánh mắt đó dường như không phải là muốn đánh trúng con gấu đó mà cứ như là muốn săn bắt con gấu Bắc Cực ý…Thật là càng nhìn càng thấy trẻ con.
Lúc này, Lâm Nhược Khê rốt cục xem như đã chuẩn bị xong cảm xúc tác chiến. Cô lôi ra quả bóng nhựa và dùng sức ném vào con gấu bắc cực kia.
– Soạt!
Lực của quả bóng là đủ rồi, nhưng nó lại trực tiếp bay văng đi.
Khuôn mặt Lâm Nhược Khê mặt lập tức đỏ bừng như quả táo. Hiển nhiên đối với cô mà nói, trước mặt tình địch, chồng và em gái, nếu như ném không trúng thì thật là một chuyện mất mặt.
Lâm Nhược Khê không nhìn sang vẻ mặt của người ở bên cạnh, tiếp tục cầm lấy quả bóng, dùng sức để ném con gấu bắc cực kia.
Đáng tiếc, Lâm Nhược Khê ném hết năm trái bóng vẫn không ném trúng, chứ đừng nói là ném được nó rơi khỏi bậc thang.
Không nói câu nào, Lâm Nhược Khê lấy ra từ trong ví một tờ năm mươi đồng nói với ông cụ:
– Cháu muốn hai mươi lăm quả cầu.
Ông cụ kia vui mừng, lập tức đưa hai mươi lăm quả cầu đến cho cô và nhét đồng tiền vào trong túi áo ngực.
Lâm Nhược Khê cầm một sọt đầy bóng tiếp tục ném về phía con gấu bắc cực kia nhưng chẳng biết là Lâm Nhược Khê khống chế thế nào mà quả bóng dù đập như thế nào thì cũng không bay sang trái thì là bay sang phải chứ không ném trúng vào con gấu, thậm chí những con thú đồ chơi khác cũng chẳng ném trúng.
Ném xong hai mươi lăm cái cầu, Lâm Nhược Khê sắc mặt đã không còn là đỏ nữa mà có chút trắng bệch nhưng ánh mắt của cô trở nên như muốn giết người vậy, nghiêm nghị đến đáng sợ.
– Ông ơi,
Lâm Nhược Khê hô lên một tiếng. Âm thanh đó đủ để khiến người ta như đông cứng. Dạo này trời cũng rất lạnh, ông cụ đó cảm thấy như giảm xuống hơn mười độ.
– Cô…cô gái, cô vẫn còn muốn nữa sao?
Ông cụ kia kỳ thực cũng có chút ngây ra. Ông chưa từng nhìn thấy khách hàng nào mà ném ba mươi quả cầu mà cũng không ném trúng được món đồ chơi nào.
Lâm Nhược Khê lấy từ trong ví ra một đồng một trăm nói:
– Cho cháu năm mươi quả cầu.
Mọi người dở khóc dở cười.
– Tiểu cô nương, cô ném như thế, tôi cũng ngại lắm. Cô cứ giữ tiền đi, hay là tôi đưa cô một con búp bê là được rồi. Cô cũng đừng tức giận, chỉ là không may mắn thôi.
– Không được.
Lâm Nhược Khê đột nhiên âm thanh tiếng nói trở nên mãnh liệt, khuôn mặt lạnh lùng, khiến ông cụ như thót tim.
– Cháu không tin, ngay cả một con thú nhỏ mà cũng không ném được. Làm sao mà bọn họ đều ném được mà cháu thì không? Ông ơi ông đừng nói gì đến chuyện tặng cháu, cháu không cần. Cháu muốn tự mình ném cơ.
Lâm Nhược Khê chỉ vào An Tâm và Tuệ Lâm đứng cách đó không xa nói.
Tuệ Lâm và An Tâm nhìn nhau, cả hai đều không hiểu ra sao.
Dương Thần cũng là cười khổ không thôi. Lâm Nhược Khê tính tình mạnh mẽ hắn đã sớm biết rồi. Nếu không như thế thì cô ấy cũng chẳng làm việc hết mình như thế, cứ phải chứng minh cho người ta thấy cô có thể điều hành được Quốc Tế Ngọc Lôi.
Nhưng hôm nay, Dương Thần phát hiện ra mình đã coi thường một mặt mạnh mẽ của Lâm Nhược Khê. Cô bé này khá là tích cực, cũng coi như là đạt đến cảnh giới “xuất chúng” rồi. Ngay cả việc ném một con thú đồ chơi cũng phải nâng cao đến tầng cao nghiêm trọng như thế.
Nghĩ ra thì Lâm Nhược Khê là đã coi An Tâm như là kẻ địch giả tưởng vậy. Cô không muốn thua An Tâm ở bất cứ phương diện nào. Hơn nữa cô vốn là có tính hiếu thắng, không ném được con gấu bắc cực cô yêu thích thì cô sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Ông cụ đáng thương như bị kinh sợ. Ánh mắt của cô gái này đâu có phải là muốn món đồ chơi mà cứ như là muốn giết người vậy.
Tuy nhiên người ta cứ muốn đưa tiền thì ông cũng không thể nói gì. Ông đưa cho Lâm Nhược Khê hai giỏ lớn chứa năm mươi quả cầu. Ông cụ cười gượng lắc đầu.
Lâm Nhược Khê nhận lấy hai giỏ bóng, bắt đầu ném vào con gấu bắc cực kia. Dường như là đạn liên thanh vậy, cô không ngừng ném những quả cầu nhựa ngũ sắc vào.
Đáng tiếc, dù Lâm Nhược Khê có nhắm thế nào, dùng sức thế nào thì cũng không trúng con thú bông nào.
– Tôi nói này cô gái, cô cũng đừng nhìn chằm chằm vào con gấu đó. Con gấu đó nhìn có vẻ lớn nhất dễ ném nhưng thực ra khoảng cách cũng là xa nhất. Hay là cô ném con nhỏ ấy, gần hơn, dễ ném hơn.
Ông cụ khuyên. Ông đã không chịu đựng nổi việc nhìn cô gái xinh đẹp này tức giận nữa rồi.
Lâm Nhược Khê cắn cắn môi, trong ánh mắt chắc chắn và cứng cỏi:
– Không được, cháu nhất định phải ném trúng con gấu kia.
Lúc này, Lâm Nhược Khê đã ném xong năm mươi quả rồi. Cô lại rút từ trong ví ra một đồng hai trăm nói với ông cụ:
– Ông ơi, cháu muốn một trăm quả bóng.
Ông cụ bất đắc dĩ, chẳng có cách nào khác đành phải đưa một trăm quả bóng sang.
Một trăm quả bóng này, làm sao mà dễ dàng ném hết được. Lâm Nhược Khê ném mười mấy quả, nghỉ một lát, tiếp tục ném, cứ như thế nửa tiếng sau thì xong.
Tuệ Lâm cùng An Tâm đều đợi đến phát khóc rồi. Các cô đều cảm thấy không thể tưởng tượng được, cho dù là nhắm mắt thì lẽ nào một trăm quả cũng phải trúng được một quả chứ?
Khi Lâm Nhược Khê lại lần nữa ném hết số bóng, lấy từ trong ví ra bốn trăm đồng tiền, muốn mua hai trăm quả bóng thì sắc mặt ông cụ trắng bệch.
– Cô bé à, thôi coi như tôi cầu xin cô, tôi tặng cô con gấu đó và các đồ chơi cho cô. Tất cả những thứ đồ chơi ở đó cộng lại còn chưa đến bốn trăm đồng đó.
Ông cụ nói ra lời thật lòng. Ông đã bị Lâm Nhược Khê khiến cho phát sợ rồi. Thế giới này làm sao lại có người khách khủng bố thế này cơ chứ?
– Nhược Khê, hay là anh giúp em ném nhé, coi như ông xã tặng em.
Dương Thần tiến lên trên, muốn khuyên Lâm Nhược Khê. Nếu cứ để như thế mãi thì trời tối mất.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nhìn Dương Thần:
– Thế nào, anh cũng cảm thấy em không được đúng không? An Tâm có thể đập được, tại sao em lại không? Em sẽ không thua đâu.
Dương Thần sờ lên mặt, nhất thời không biết nói gì. Hắn không thể nói rằng:” Thực sự là em đã thua rồi.”
Lúc này đây, hai trăm quả bóng Lâm Nhược Khê lấy từ chỗ ông cụ để lên bàn, dường như hai trăm quả bóng đã để kín hết cả cái bàn.
Lâm Nhược Khê buông cánh tay ra, tiếp tục bắt đầu “Màn bóng bay như mưa”.
Nhưng chuyện đời khó đoán, điều này giống như ở trong cơn mưa bom bão đạn nhưng vẫn có người sống vậy, Bốn, năm trăm trái bóng được ném mạnh sang nhưng Lâm Nhược Khê vẫn không bắn trúng được con thú nào.
Thời tiết này, trời ban ngày không dài, đợi Lâm Nhược Khê ném xong hai trăm trái bóng thì mặt trời đã đi về phía Tây rồi…
Lâm Nhược Khê lúc này sắc mặt đã âm trầm. Khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến người ta có chút sợ hãi. Đặc biệt là dường như trong đôi mắt đen như có thể phun ra ngọn lửa gây chết người vậy.
Cụ ông còng xuống lưng, không biết khi nào đã vụng trộm trốn vào bên trong cửa hàng. Ông cụ không muốn thu thêm tiền nữa, chỉ mong bà cô này càng sớm đi càng tốt.
Dương Thần nhìn Tuệ Lâm và An Tâm đã buồn bực ngây người ta ở một bên, biết rằng không thể cứ như thế mãi được, hắn liền đi lên trên, kéo lấy cánh tay của Lâm Nhược Khê:
– Đi thôi, đừng chơi nữa, có ai mà đi chơi cho khuây khỏa chơi một trò chơi lại tức giận đâu chứ?
Lâm Nhược Khê tuy rất là không cam lòng nhưng cũng biết mình có chút hơi quá rồi. Cô tức giận nhìn con gấu bắc cực kia rồi mới gật đầu nói:
– Đợi em một chút.
Tiếp đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Dương Thần, Lâm Nhược Khê đi đến cửa hàng, đặt một đồng mười đồng lên quầy, nói với ông cụ đang không dám nhìn cô:
– Ông à, cháu dùng mười đồng này để mua mười quả bóng nhựa.
– A?
Ông cụ nghi ngờ mình nghe nhầm rồi chăng, vẻ mặt cầu xin:
– Cô bé à, cháu còn muốn đập nữa sao? Tôi lớn tuổi thế này rồi, dễ mắc bệnh tim lắm đó!
– Không phải, cháu muốn mua bóng, cháu sẽ về luyện tập, luyện xong rồi thì tiếp tục đến chơi.
Lâm Nhược Khê nghiêm túc nói.
– Con gấu kia bác giữ giúp cháu, cháu nhất định sẽ phải lấy được nó.
Lần này, không chỉ có ông cụ mà cả Dương Thần, Tuệ Lâm và An Tâm đều trợn mắt há hốc miệng.
An Tâm vẽ một chữ thập trước ngực, nhỏ giọng nói sau lưng Dương Thần:
– Ông xã à, về sau em nhất định sẽ ngoan ngoãn làm em, em không muốn cướp đàn ông với người phụ nữ điên này đâu…Đập con thú đồ chơi thôi mà cũng tích cực đến vậy, cướp chồng với cô ta thì chắc là chưa bắt đầu thì đã bị chết rồi…
Dương Thần bất mãn răn dạy:
– Cái gì gọi là người phụ nữ điên, đừng có ăn nói lung tung.
An Tâm thè lưỡi, bĩu môi, hiển nhiên không cảm thấy chính mình nói đã nói gì sai, ánh mắt vụng trộm nhìn Lâm Nhược Khê đang cẩn thận cầm quả bóng nhựa kia, trong mắt lần đầu tiên hiện ra sự e ngại từ tận đáy lòng.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc