– Nhóc con, tránh ra, mày biết rằng không cản nổi tao đâu.
– Đây không phải chuyện có cản nổi hay không?
Áo Xám nghiêm mặt nói:
– Áo Xám vốn được lão gia cứu mạng, mới có thể tham sống sợ chết đến bây giờ, cả cuộc đời này ngoài việc bảo vệ lão gia chu đáo, thì không còn vương vấn gì nữa. Tôi biết tiền bối muốn đưa lão gia đi, chắc chắn sẽ giam cầm lão gia đến chết, điều đó còn khó chịu hơn là giết lão gia. Áo Xám không thể bên cạnh lão gia, chi bằng lấy cái chết để cảm ơn ân cứu mạng của lão gia.
– Áo Xám, tránh ra.
Lâm Chí Quốc ngẩng đầu, mắt đã hơi đỏ vì không kìm được.
– Tiền bối Lăng Hư Tử, chẳng qua chỉ thực hiện trách nhiệm Hồng Mông, tôi là tướng quân của Viêm Hoàng Thiết Lữ, phạm sai lầm, theo lý phải chịu xét xử.
– Lão gia, trước giờ Áo Xám luôn phục tùng mệnh lệnh của lão gia. Chưa kể kế hoạch lần này, Áo Xám thực sự không thể gật đầu bừa với lão gia, nên Áo Xám dùng cách không nhúng tay vào, đứng nhìn ở đằng xa. Nhưng, lần này Áo Xám phải cãi lại mệnh lệnh của lão gia.
Áo Xám nói xong, chân khí toàn thân bắt đầu ngưng tụ, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Lăng Hư Tử chẳng phản ứng gì, như là đợi Áo Xám tấn công.
Dương Thần đứng 1 bên, thấy Lăng Hư Tử nhẹ nhõm phơi phới đứng ở đó như vậy, cảm thấy có gì đó bất thường.
Đây là 1 cảm giác huyền ảo, người này rõ ràng đứng trước mặt mình, lại hình như, đang hoàn toàn ở 1 thế giới khác.
Vì Dương Thần có thể nắm rõ không gian pháp tắc, nên có 1 linh cảm mãnh liệt – con người này, hoàn toàn không chịu sự trói buộc của không gian.
Chỉ có điều, mấy người khác đứng ở đó, kể cả Ngọc Ki Tử cũng không nhìn thấy điều đó.
Lúc này, Áo Xám đã ngưng tụ toàn bộ chân khí, chợt ra sức, nguyên người như 1 luồng ánh sáng màu xám, bay đến trước mặt Lăng Hư Tử như xẹt điện, đấm 1 cú vào ngực của Lăng Hư Tử.
“Bịch”
Phát ra 1 tiếng trầm trầm, nhưng không phải là Áo Xám đánh trúng gì đó, chỉ là nắm đấm của Áo Xám chưa kịp đụng vào Lăng Hư Tử, thì hình như 1 luồng sức mạnh vô hình, đánh bay người của Áo Xám.
Áo Xám liên tục lộn mèo trên không trung mấy lần, mới nặng nề ngã xuống đất, kìm không nổi ói ra máu tươi, đúng là bị nội thương nặng lắm rồi.
Sắc mặt của Lăng Hư Tử không chút đổi thay đứng ở chỗ đó, thở dài nói:
– Đáng thương cho kẻ 60 tuổi, trung thần tận tâm. Trên cõi đời này, có tình, có lý. Tình, lớn hơn lý, nhưng tuyệt đối không phải lúc này. Việc cần phải làm, tôi phải làm cho xong. Gã đó đã không thể nào tiếp tục là tướng quân nữa, 1 người biết được quá nhiều bí mật của Hoa Hạ, tôi phải dẫn đi. Nhưng ông có thể yên tâm, gã sẽ có 1 nơi không tệ để an hưởng tuổi già.
– Chỉ cần Áo Xám này còn 1 hơi thở, tuyệt đối không để tiền bối dẫn lão gia đi…
Áo Xám loạng choạng đứng dậy, vẫn muốn tiếp tục chiến đấu.
– Ông cơ bản không thể nào tiếp cận tôi, làm sao mà ngăn cản tôi?
Lăng Hư Tử thở dài nói.
– Không thể cản trở, cũng phải cản trở.
Lúc Áo Xám muốn xông lên lần nữa, Vân Miểu sư thái luôn im lặng nhìn Lâm Chí Quốc chợt quỳ xuống, nói với Lăng Hư Tử:
– Xin tiền bối, tha cho người này, tuy ông ấy phạm lỗi, nhưng đã biết sai rồi, xin tiền bối cho phép tôi đưa ổng về Thục Sơn, cho ổng ở trên Thục Sơn, sống hết quãng đời còn lại.
– Vân nhi…
Lâm Chí Quốc thấy Vâm Miểu sư thái cầu xin cho mình, nước mắt đã dâng trào, nói thể nói gì hơn.
– Tôi biết 2 người là vợ chồng, nhưng chuyện này không có cửa thương lượng.
Lăng Hư Tử nói xong, lần nữa đi về hướng Lâm Chí Quốc.
– Đừng có mơ!
Áo Xám nổi giận trừng mắt, liền theo sát xông lên với ý định ngăn cản.
Lăng Hư Tử cau mày, phật cũng có 3 phần thịnh nộ, gã vốn siêu nhiên hơn thế tục, cho dù nhường nhịn thêm lần nữa, cũng có giới hạn.
Lâm Chí Quốc nhìn thấy Áo Xám bị thương nặng lại muốn đối đầu với Lăng Hư Tử, sắc mặt lóe lên nỗi tuyệt vọng, đột nhiên móc 1 cây súng từ trong chiếc áo khoác, chĩa vào đầu của mình.
– Áo Xám dừng tay lại.
– Lão gia?
Áo Xám thấy Lâm Chí Quốc chĩa súng vào đầu của mình, liền đứng ngay.
– Tôi đã quyết định rồi, đừng có làm khó Lăng Hư Tử nữa.
Khóe môi của Lâm Chí Quốc gượng cười.
– Tấm lòng của ông, tôi hiểu rất rõ. Điều tôi vui mừng bây giờ là ông không như tôi, tham gia vào chuyện này. Áo Xám, ông theo tôi nhiều năm, mặc dù nói ông là thuộc hạ của tôi, nhưng ông chẳng khác gì 1 người bạn già của tôi. Sau khi tôi đi, nhà họ Lâm xem ra… sẽ dần dần suy sụp, nhưng mà, hy vọng ông có thể giúp đỡ hết mình.
Áo Xám đau khổ nhắm mắt lại.
Lâm Chí Quốc nhìn sang Vân Miểu sư thái.
– Vân nhi, nhà họ Lâm, sau này giao cho Tuệ nhi đi. Anh biết em không có lòng dạ nào lo liệu việc gia tộc, nhưng dù sao em cũng là phu nhân của tộc trưởng nhà họ Lâm. Sau khi anh đi, hy vọng em cho Tuệ nhi trở về nhà, từ từ bắt tay lo liệu mọi việc. Cứ coi như đây là yêu cầu không biết xấu hổ cuối cùng của người chồng có lỗi này của em.
– Chuyện lần này, chính tay anh làm nên lỗi lầm, khiến Viêm Hoàng Thiết Lữ phải mất mặt, làm cho những thanh niên này gặp nạn, còn suýt chút để đá thần rơi vào thay người khác. Nhưng, anh vui mừng, đã trả thù cho con dâu của chúng ta.
Vân Miểu sư thái không nói lời nào, 2 mắt đẫm lệ, gật đầu.
Lâm Chí Quốc lại nhìn Dương Thần với ánh măt khó hiểu:
– Tôi cuối cùng vẫn không thể ngẩng cao đầu trước mặt anh, nhưng, mọi chuyện đã không còn ý nghĩa gì nữa, hy vọng sau này anh đối xử tốt với Nhược Khê, cổ là đứa con đáng thương.
Dương Thần cười nói:
– Cuối cùng ông cũng chịu nói thật rồi sao?
– Ha ha.
Lâm Chí Quốc cười khẽ.
– Điều nên nói, tỗi cũng đã nói rồi, sớm muộn gì thì anh cũng biết.
– Nói xong rồi thì đi thôi.
Lăng Hư Tử đi về phía trước,1 tay vịn lưng của Lâm Chí Quốc.
Lâm Chí Quốc gật đầu, quay người bước đi.
Lăng Hư Tử dường như nhớ ra chuyện gì, cười nói với Dương Thần:
– Cuộc chiến vừa rồi, tôi xem rồi, hy vọng anh có thể lĩnh ngộ được gì đó.
Nói xong, không đợi mọi người nói lời tạm biệt, thì thấy Lăng Hư Tử vịn lưng của Lâm Chí Quốc, chớp mắt, đã di chuyển đến 1 nơi trăm mấy mét trong nhấy mắt.
Cả Dương Thần cũng không nhìn rõ, đây là 1 phương thức di chuyển ra sao, hoàn toàn không có hình thức bóp méo không gian, ngược lại giống… như trực tiếp ở nơi này xuyên qua 1 nơi khác.
Không để mọi người nhìn tiếp cảnh tượng thần kỳ, đã không còn thấy bóng dáng của Lăng Hư Tử và Lâm Chí Quốc nữa.
Những người có mặt ở đó im lặng 1 hồi, Ngọc Ki Tử nói:
– Không ngờ, sư thúc đã thực sự bước vào cánh cửa đó, trên thiên tiên, hóa ra thực sự có cảnh giới đó sao.
Trong lòng Dương Thần thì hiêu rõ vài phần, quả nhiên như mình đã đoán, dựa vào Viêm Hoàng Thiết Lữ, thì không thể nào bảo vệ chu toàn quốc gia này mãi mãi, hiển nhiên là có đám người này thực sự đứng ở phía sau. Những người này, chắc chắn đã đột phá cảnh giới tiên thiên đại viên mãn mà bản thân mình đang ở đó.
Trước kia, mình chỉ cảm thấy mơ hồ, mình vẫn còn không gian để tiến bộ, bây giờ thì có thể kết luận rồi. Vừa mới cảm nhận cách rời khỏi như đi xuyên của Lăng Hư Tử. Dương Thần lại ngộ ra được vài phần.
Trước mắt, dường như là có 1 cánh cửa chính chưa mở, đang dần dần hé lộ 1 khe hở.
– Anh đang suy nghĩ gì?
Thái Ngưng bỗng hỏi nhỏ.
Dương Thần lắc đầu.
– Không sao, cũng không rõ lắm. Phải rồi, Lâm Chí Quốc đi rồi, Viêm Hoàng Thiết Lữ bọn em tính sao?
Vân Miểu sư thái lau nước mắt ở khóe mắt, nói:
– Không cần phải lo lắng. 2 trách nhiệm lớn của Hồng Mông, 1 là bảo vệ cội nguồn của quốc gia. 2 là giám sát tướng quân của Viêm Hoàng Thiết Lữ, dù sao Viêm Hoàng Thiết Lữ cũng là tổ chức phi thường bí mật, không thể thông qua quy trình pháp luật. Vì vậy, nếu tướng quân bị xét xử, Hồng Mông sẽ dùng phương thức đặc biệt, sắp xếp người kế nhiệm tướng quân. Chúng tôi chỉ cần đợi tướng quân mới lên nhậm chức.
Dương Thần gật đầu, hắn cũng không lo lắng lắm, trước mắt sự việc đã được giải quyết, hắn đang nghĩ đến Mạc Thiện Ny bị hắn sắp xếp ở quán rượu ROSE cùng với Sắc Vi, 2 người phụ nữ đó luôn lo lắng cho mình, liền vội vã chạy về gặp bọn họ.
– Nếu đã không còn việc gì, vậy thì tôi về trước đây.
Dương Thần nói với những người có mặt.
Ngọc Ki Tử chắp tay.
– Cảm ơn anh bạn nhỏ, lần này may mắn có anh bạn, bần đạo mới thoát khỏi khó khăn.
Dương Thần vẫy tay, quay người rời khỏi.
Bằng cách nhanh nhất có thể chạy đến bãi xe mà mình gửi xe, Dương Thần phóng chiếc Mercedes-Benz điên cuồng trên con đường lớn của thành phố vào rạng sáng.
Sự việc đêm nay xảy ra quá nhanh, Dương Thần chợt nhớ mình quên không gọi điện thoại cho về nhà nói tại sao không về nhà, không khỏi cảm thấy chán nản, chắc Lâm Nhược Khê lại đang giận mình ở nhà, đã ra ngoài ăn cơm với cô gái khác thì thôi, lại còn đêm khuya không về nhà nữa, đây chẳng phải muốn bị đánh sao?
Nhưng lại không thể gọi điện về vào đêm khuya, vì không thể nói thật đêm nay mình đã làm gì, Dương Thần đành từ bỏ giải thích.
Đến quán rượu ROSE, lúc đêm khuya chẳng còn vài người trong quán, nhân viên trong quán cũng chỉ còn có 2 gã đàn em không quen mặt của hội Hồng Kinh, nhưng Dương Thần vẫn cảm thấy có không ít người đang vây quanh quán rượu, hiển nhiên là Sắc Vi gọi đến để bảo vệ.
Nhìn thấy Dương Thần, không ít nhân viên tinh nhuệ quen biết của hội Hồng Kinh đều khom lưng chào hỏi.
Dương Thần nhìn bọn họ vãy tay coi như chào hỏi, đi vào hàng lang phía sau, bước đến cửa phòng của Sắc Vi, hỏi 2 gã vệ sĩ đang trực cửa:
– Chị hai của bọn ngươi đang ngủ ở trong đó?
2 gã vệ sĩ lắc đầu.
– Ông Dương, chúng tôi không biết chị hai đã ngủ hay chưa.
Dương Thần ngẫm lại thấy đầu óc mình không ổn rồi, nếu 2 gã vệ sĩ mà nhìn thấy người phụ nữ của mình đang ngủ hay chưa ngủ, vậy thì không ổn rồi, vì thế mà tự mình mở cửa, bước vào trong nhà.
Bước vào phòng ngủ thơm ngào ngạt, Dương Thần ngẩng đầu, trông thấy quang cảnh trên chiếc giường lớn Sắc Vi, liền cảm thấy máu trong người, đều chảy dồn về não, nuốt nước bọt, miệng lưỡi khô khan…
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc