Dương Thần nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn và mùi dầu thơm, trên mặt bàn ăn vẫn còn vương vãi ít bột mì trắng, trong nhà bếp khói bay mù mịt.
Mạc Thiện Ny đang mặc chiếc tạp dề, tóc tết kiểu đuôi ngựa, đang bận bịu trong nhà bếp, ăn mặc giống như bà nội trợ thực thụ, nhìn thấy Dương Thần bước vào liền quệt mồ hôi trên má, tươi cười nói:
– Chỉ cần ba mươi phút nữa là được ăn rồi.
Dương Thần cũng chẳng vội, đi vào trong nhà bếp, đứng bên cạnh Mạc Thiện Ny, hay tay ôm lấy eo của Mạc Thiện Ny, thì thầm vào tai cô ấy:
– Anh vẫn chưa đói, phải vận động vài cái trước khi ăn mới được.
Mạc Thiện Ny làm gì không biết Dương Thần đang nói gì, liền dùng bàn tay vòng ra sau cốc vào trán Dương Thần.
– Đừng có quấy nữa, để em làm thêm hai món ăn nữa là được ăn rồi, anh đi ra ngồi xem ti vi một chút có được không?
Dương Thần nhìn lên tủ đựng thức ăn, đã để đầy thức ăn đủ loại thức ăn hỗn hợp, có cả thức ăn chay, ngây người ra hỏi:
– Làm gì mà nhiều thế , lại còn cả sủi cảo, thế này làm gì ăn hết?
Mạc Thiện Ny cười một cách thần bí:
– Đợi một lúc nữa có thêm khách đến.
– Vẫn còn khách đến à? Ai vậy?
Dương Thần hoài nghi.
– Người đó anh cũng biết, đợi một lúc nữa anh sẽ biết.
Mạc Thiện Ny gợi trí tò mò của Dương Thần.
Không đợi Dương Thần phải suy luận nhiều, từ phía cửa phát ra tiếng gõ cửa.
– Nhanh ra mở cửa.
Mạc Thiện Ny giục Dương Thần.
Dương Thần chẳng còn cách nào khác, hiếu kì chạy ra mở cửa.
Đập vào mắt Dương Thần là một anh chàng hộ pháp và một cô gái nhỏ nhắn,
Dương Thần chớp mắt mấy lần, ngỡ tưởng là nhìn nhầm, rồi hỏi:
– Làm sao lại là mấy người?
– Anh Dương, lâu rồi không gặp.
Diệp Tử cười vui vẻ nói.
Thiên Long miệng mở rộng cười lớn:
– Ha ha, vì sao không thể là chúng tôi, anh đến ăn cơm, chúng tôi cũng đến ăn cơm.
Khách đến lại là Diệp Tử của Long Tổ và Thiên Long một trong số nhân vật của Bát Bộ, hai người nay làm sao lại đi lại với Mạc Thiện Ny?
Mạc Thiện Ny bê từ trong nhà biếp ra mấy món nguội, nở nụ cười tươi tắn nói:
– Diệp Tử, Thiên Long đến cả rồi à, nhanh mời ngồi.
– Chị Thiện Ny, để em giúp chị.
Diệp Tử thè lưỡi trêu ngươi Dương Thần rồi chạy vào trong bếp phụ giúp Mạc Thiện Ny nấu nướng.
Dương Thần tóm lấy Thiên Long, cau mày hỏi:
– Không phải là lại chơi trò gì với anh mày đấy chứ? Lần trước thì là lừa anh mày cùng đi đánh nhau ở khu Tạng, lần này là đi đâu vậy?
Khuôn mặt Thiên Long giả vẻ ngây thơ:
– Anh nói gì thế, cái thằng phản bị chết đó nó cố tình nghĩ kế làm hại anh, đó không phải là chủ ý của mấy bọn em, mỗi lần đến Trung Hải, tham gia những phi vụ gì, anh đều biết, em và Diệp Tử vì có quan hệ riêng với chị Mạc Thiên Ny mới mời đến đây ăn cơm đó.
– Quan hệ riêng?
– Diệp Tử vẫn giữ liên lạc với chị Mạc Thiện Ny, anh không biết sao?.
Thiên Long tò mò hỏi.
Dương Thần thật sự không biết, nhìn vào trong nhà bếp, hai người bọn họ nói cười vui vẻ, hình như rất thân mật.
Mạc Thiện Ny lại giấu Dương Thần, đi lại với Diệp Tử, kể cả chuyện ngày xưa bị lừa, cô ấy cũng chẳng thèm để tâm, mà sau này lại còn có quan hệ với Diệp Tử, có thể giữa mối quan hệ mật thiết với Diệp Tử, xem ra tham vọng của Mạc Thiện Ny còn lớn hơn những người đàn ông bình thường, thảo nào rất có uy trong những phi vụ làm ăn.
Nói chuyện với Thiên Long ở phòng khách một lúc sau nói đến tình hình gần đây, Dương Thần hỏi:
– Sao chú em lại đi cùng với Diệp Tử, các thành viên khác của Long Tổ đâu?
Thiên Long ngượng ngùng đáp:
– Anh hỏi vấn đề này…anh không thấy em và Diệp Tử là quan hệ gì sao?
– Quan hệ gì?
Dương Thần thật sự không phát hiện ra.
– Bọn em là một cặp mà.
Thiên Long cuối cùng không nhịn được liền nói ra, nói xong, trên mặt hiện rõ sự đắc ý.
Dương Thần suýt chút nữa phụt nước ra khỏi miệng, nhìn thấy cái tướng mạo của Thiên Long thô lỗ, lại phải lòng cái cô có thân hình nhỏ nhắn như Diệp Tử, không thể nghĩ rằng hai người này lại tạo thành một đôi.
Trong nhà bếp hai cô gái đang bận bịu chuẩn bị, trên bàn bày đầy thức ăn, ba đĩa sủi cảo nóng hổi được bê ra.
Dương Thần trêu ngươi Diệp Tử nói:
– Cái con bé này, mắt mũi có bị làm sao không mà lại đi yêu cái thằng Thiên Long cơ chứ?
Diệp Tử mặt đỏ bừng, thẹn thùng nhìn Thiên Long một cái:
– Em cũng chẳng biết.
– Diệp Tử nói rồi, thấy tôi cũng thành thật, lại là một chàng trai tốt.
Thiên Long bày cái bộ mặt thiếu mất dây thần kinh xấu hổ ra, nói.
Diệp Tử giơ tay ra bóp lấy gáy của Thiên Long, không cho anh ta tiếp tục nói, nhưng Thiên Long lại vòng tay ôm lấy Diệp Tử.
Mạc Thiện Ny chứng kiến cảnh vừa rồi, không nhịn được cười nói:
– Mấy người không phải đến nhà tôi thể hiện tình cảm đâu nhé, nhìn ớn chết đi được.
Bốn người cười vui vẻ, ngồi xuống bắt đầu dùng bữa, Dương Thần vẫn nghĩ rằng bữa tối hôm nay chỉ có hai người bọn họ, ai biết rằng lại là bữa cơm mừng hai người khác lâu ngày không gặp, thì có phần buồn buồn.
Bữa cơm kết thúc, thức ăn trên bàn cũng vơi đi bẩy tám phần, Dương Thần giúp Mạc Thiện Ny thu dọn bát đĩa vào trong bếp.
Tranh thủ lúc rỗi thời gian, Mạc Thiện Ny thận trọng hỏi Dương Thần:
– Chồng yêu, em vẫn giữ liên lạc với Diệp Tử, anh không giận đấy chứ?
– Anh tại sao phải giận?
Dương Thần hỏi ngược lại.
– Vì em không nói cho anh mà!
Mặc Thiện Ny lí nhí nói, thật ra cũng vài lần muốn nói với Dương Thần, nhưng vì lòng tự trọng quá lớn cho rằng những mối quan hệ cá nhân của bản thân không nhất thiết phải báo cáo, hơn nữa chỉ là mối quan hệ qua điện thoại. Hôm này đúng lúc Diệp Tử nói đến Trung Hải, muốn đến thăm cô ấy, mới gọi mọi người tụ tập ăn bữa cơm tối.
Dương Thần cười nhẹ nhàng nói:
– Em cảm thấy không vấn đề gì là được rồi, anh đâu phải đến em kết bạn như thế nào cũng can thiệp sao, em cũng không phải kiểu con gái chẳng biết cái gì.
– Vâng.
Mạc Thiên Ny yên tâm hơn, khuôn mặt tươi cười.
Dẫu sao lâu không gặp, thế nên khi gặp nhau, bốn người bọn họ vừa ngồi uống trà vừa hàn huyên, cũng trao đổi được không ít chuyện.
Dương Thần thấy vui đùa với cái đôi “ người đẹp và ác thú” Thiên Long và Diệp Tử này cũng khá thú vị, đặc biệt là cái cô Diệp Tử này thích bắt nạt Thiên Long nhưng rồi rốt cuộc lại bị Thiên Long bắt nạt lại.
Thời gian trôi đi thật nhanh, thoắt cái đã đến mười một giờ, Diệp Tử và Thiên Long nhìn đồng hồ, thấy sắp đến lúc phải ra về, vì họ đến Trung Hải là có việc quan trọng phải làm.
Trong suốt cuộc nói chuyện đều tránh nhắc đến việc đối đầu với với Bão Cát lần này, rõ ràng là biết Dương Thần không thích nghe chuyện này, và cũng không hi vọng để Mạc Thiện Ny phát hiện ra.
Vừa nói xong, đèn điện trong phòng đột nhiên vụt tắt.
Theo đó, tất cả đồ điện đang sử dụng trong nhà cũng tắt ngấm.
– Mất điện rồi!
Trong phòng tối mịt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến thị giác của Dương Thần, nhưng hắn ta có dự cảm đây không phải là kiểu mất điện bình thường.
Mạc Thiện Ny lại gần Dương Thần nhẹ nhàng nói:
– Không phải là đường điện lại có vấn đề gì đấy chứ? Mùa đông sao lại mất điện?
– Không phải mất điện, chị Thiện Ny xem, bên ngoài vẫn còn ánh đèn từ phía mấy nhà bên cạnh hắt vào kìa, sao lầu phía nhà chúng ta lại mất điện nhỉ?
Diệp Tử chỉ vào khu nhà bên cạnh.
Dương Thần dường như đã phát hiện ra điều gì, khi nhìn thấy Thiên Long và Diệp Tử đã đứng gần cửa sổ.
– Thiên Long Diệp Tử mau tránh khỏi cửa.
Vừa dứt lời, không đợi Thiên Long và Diệp Tử phản ứng, từ phía cửa sổ nhà Mạc Thiện Ny có hai bóng đen phi vào.
Bàng bàng bang bang bang bang
Tia lửa từ phía ngoài cửa sổ lóe sáng, những loạt đạn có sức công phá mạnh phi về hướng đằng sau Thiên Long và Diệp Tử.
Thiên Long nghe được cảnh báo của Dương Thần, nhanh chóng phản ứng lại, lập tức kéo Diệp Tử nằm xuống, lấy thân mình bảo vệ Diệp Tử.
Anh ta rất rõ mình có thể tránh, nhưng đạn bắn như mưa thế này thì không thể trốn thoát.
Dương Thần lập tức kéo Mạc Thiện Ny giờ đang run sợ, không có sức kháng cự, trong cái giây phút hai bóng đen phi bay qua ấy, lập tức kéo Mạc Thiện Ny tránh vào một góc an toàn trong căn phòng.
Dương Thần quay đầu nhìn lại thấy, Thiên Long lúc này đang bảo vệ Diệp Tử đã bị trúng hai phát đạn vào lưng.
– Anh Thiên Long, anh Thiên Long
Diệp Tử hốt hoảng gọi lớn, phát hiện máu từ miệng Thiên Long trào ra, liền kêu gào khóc lớn.
Thiên Long là đệ tử của Long Trảo Thủ của phái Thiếu Lâm, nhưng không phải là thần hộ mệnh mặc áo giáo sát, do vậy vừa rồi trong lúc cấp bách bị trúng hai phát đạn vốn nhằm vào người Diệp Tử xuyên thẳng vào nội tạng, dẫn đến nguy hiểm đến tính mạng.
Mạc Thiện Ny được Dương Thần kịp thời kéo vào trong góc tránh làn đạn, giờ mặt trắng bệch, trong nháy mắt đã làm cho cô ta hồn xiêu phách lạc, không biết phải làm gì.
Nhưng sự tấn công của hai bóng đen đó vẫn chưa kết thúc.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc