Quách Tuyết Hoa ngây người, lúng túng một lúc lâu, nhìn Dương Thần với ánh mắt nhiều cảm xúc hỗn tạp, im lặng gật đầu.
– Tôi đồng ý với anh.
Quách Tuyết Hoa nói một cách trịnh trọng, cũng không hỏi lý do tại sao.
Dương Thần cũng không nói thêm điều gì, đi qua Quách Tuyết Hoa, nói với Lâm Nhược Khê:
– Bà xã, anh đi làm xong việc này rồi sẽ trở về ăn cơm liền. Em vào trước đi.
Lâm Nhược Khê gật gật đầu:
– Em biết rồi.
Dương Thần cũng không quan tâm đến người khác, đi đến chiếc xe Infiniti xe có rèm che của Quách Tuyết Hoa.
Lâm Nhược Khê quay đầu nhìn bóng dáng của Dương Thần. Làn gió lạnh lẽo thổi trong đêm hiu quạnh.
Quách Tuyết Hoa đứng ngây một lúc lâu ở trước cửa với những suy nghĩ mông lung khó có thể hiểu rõ, nhưng Dương Thần đã ngồi vào trong xe, Quách Tuyết Hoa liền vội vàng chào tạm biệt với đám người Lâm Nhược Khê, dẫn theo Tiểu Văn Tiểu Lỵ lập tức trở lại xe.
Suốt quãng đường đi đến đại viện quân khu nhà họ Thái, Dương Thần ngồi cạnh Quách Tuyết Hoa nhưng không nói một tiếng nào, nhắm mắt suy nghĩ một điều gì đó.
Trong lòng Quách Tuyết Hoa rất xúc động, khi biết con trai của mình sẽ được cứu, thỉnh thoảng lại quay ra nhìn Dương Thần, luôn cảm thấy có gì đó rất đặc biệt, nhưng cụ thể đó là cảm giác gì lại không hiểu rõ.
Khi đến đại viện của nhà họ Thái, cảnh vệ ở bên ngoài được sắp xếp nhiều lớp, đương nhiên số cảnh vệ bên trong được phân công bảo vệ Dương Liệt mà còn bảo vệ không ít nhân vật quan trọng ở bên trong.
Cùng với sự chỉ đạo của người phụ trách trong nhà họ Thái, Dương Thần và Quách Tuyết Hoa cùng đi sâu vào trong đại viện, nơi Dương Liệt đang nằm. Không ít quân lính được trang bị vũ trang với vẻ mặt lạnh lùng đứng ở mỗi góc tối. Toàn bộ khu vực này,nếu như người bình thường đi vào thì ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Dương Thần đi một cách bình thản trên hành lang dài dằng dặc, dọc đường vẫn không nói với Quách Tuyết Hoa nửa lời, cũng không hỏi tình hình hiện tại như thế nào.
Vừa bước đến cửa phòng Dương Liệt, vài người trong phòng liền nhìn Dương Thần đang đứng ở cửa.
Trong phòng, ngoài Thái Vân Thành, Thái Ngưng, sư phụ của Dương Liệt – Ngọc Ki Tử ra thì Dương Tiệp Dư cũng đang đứng cạnh giường bệnh của Dương Liệt.
Dương Tiệp Dư biết cháu trai của mình bị Dương Thần đánh trọng thương, thì vừa tức vừa thương. Bà biết dựa vào tính cách của Dương Thần thì chắc chắn Dương Liệt đã làm sai việc gì đó trước mới gặp nạn như vậy. Nhưng nghĩ đến việc những người thân lại ra tay với nhau, Dương Tiệp Dư cảm thấy rất tức giận.
Tuy nhiên lại không thể làm trái với ý của người anh cả Dương Phá Quân, đành giữ im lặng, không nói gì, lẳng lặng nhìn xung quanh.
Lúc này, nhìn thấy Dương Thần được Quách Tuyết Hoa mời đến, Dương Tiệp Dư cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn. Chỉ nghĩ rằng Dương Thần vì một chút tình nghĩa mới qua đây cứu Dương Liệt, mà không biết rằng, điều này là do Quách Tuyết Hoa phải quỳ xuống để cầu xin.
– Thực sự phải cảm ơn anh có thể đến. Tôi biết anh nhất định có lý do của anh, nhưng dù sao anh vẫn còn quá trẻ, hi vọng anh có thể khoan dung một chút.
Dương Tiệp Dư nói với Dương Thần bằng những lời lẽ hết sức chân thành.
– Tôi đã đến rồi, những lời này không cần nói nữa.
Dương Thần nói.
Dương Tiệp Dư thở dài:
– Vậy giao cho anh đấy. Nói thật, tôi và Hòa Vĩ đều rất thích anh, anh là một người trẻ tuổi rất đáng tin cậy, chúng tôi tự hào thay cho anh.
Dương Thần không đáp lại, đi đến bên giường bệnh của Dương Liệt, nhìn thấy khuôn mặt của Dương Liệt như không có một chút máu nào, lặng yên không nói gì.
Thái Vân Thành hơi sửng sốt, hỏi Thái Ngưng ở bên cạnh:
– Người này là Dương Thần? Hắn và cô Dương quen nhau?
Thái Ngưng gật gật đầu, thản nhiên nói:
– Tôi cũng không biết tại sao, nhưng chính xác là quen nhau.
Thái Vân Thành có chút suy tư, Dương Tiệp Dư, Dương Thần, Dương Liệt…nhà họ Dương. Trong đó, lẽ nào có quan hệ gì khác sao?
Quách Tuyết Hoa nhìn thấy em chồng của mình, không ngờ sớm đã quen Dương Thần, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, nhưng không vội hỏi, chỉ nhìn Dương Tiệp Dư với ánh mắt hoài nghi. Bà biết người em nhỏ này của mình không phải người không bao giờ gây chuyện, rất nhiều việc nhà họ Dương, cô đều tham gia. Sự thân thiết của tiểu cô này với Dương Thần, lại giống như đang nói chuyện với một số hậu bối của mình, đây tuyệt đối không phải là việc phát sinh bình thường.
Quách Tuyết Hoa mơ hồ cảm thấy dường như có một chuyện gì đó mà những người xung quanh đều giấu mình.
– Còn cứu được không?
Lúc này đạo trưởng Ngọc Ki Tử mới mở miệng hỏi Dương Thần. Ông ta vẫn rất coi trọng những đệ tử cuối cùng của mình.
Dương Thần liếc mắt nhìn ông ta một cái:
– Tôi nói không chắc chắn thành công thì có thể bước thẳng đến sao?
Đột nhiên, sắc mặt của đạo trưởng Ngọc Ki Tử trở nên khó coi, nhưng lại nén xuống không dám bộc phát ra ngoài. Ông ta biết thân phận thực sự của Dương Thần nên hoàn toàn có thể hiểu, bản thân căn bản không phải là người cùng một đẳng cấp với hắn.
Dương Thần quay lưng về phía mọi người nói:
– Tất cả hãy rời khỏi căn phòng này, trong vòng nửa giờ, không ai được phép đến gần.
Quách Tuyết Hoa có chút lo lắng, định hỏi dò Dương Thần xem hắn muốn làm gì thì lại bị Dương Tiệp Dư ngăn lại.
– Chị dâu, ra ngoài thôi. Dương Thần, hắn làm gì cũng rất có chừng mực, có thể không muốn trong quá trình chữa trị bị phân tâm.
Quách Tuyết Hoa không còn cách nào khác, đành phải cùng với Thái Vân Thành, đạo trưởng Ngọc Ki Tử đứng đợi ở ngoài cửa.
Ra khoảng sân ngoài căn phòng đó, Quách Tuyết Hoa nhìn thấy cửa phòng đã đóng, hỏi Dương Tiệp Dư:
– Tiệp Dư, cô nói thật đi. Có phải cô có việc gì đó giấu tôi không?
Dương Tiệp Dư sửng sốt, biết Quách Tuyết Hoa cũng là một người phụ nữ thông minh sắc sảo, nhất định đã thấy cách của mình khi nói chuyện với Dương Thần đoán ra cái gì đó. Mặc dù trong lòng muốn nói cho người phụ nữ đáng thương này biết đứa trẻ mà bà đã vất vả tìm kiếm hơn 20 năm, bị thất lạc đó thực ra đang gần ngay trước mắt, nhưng Dương Tiệp Dư cũng biết, nếu như thực sự như vậy thì Quách Tuyết Hoa sẽ bất chấp tất cả đưa bằng được Dương Thần trở về bên cạnh bà và trở về nhà họ Dương.
Bởi vậy, một vài đối thủ cạnh tranh của nhà họ Dương có thể sẽ nắm lấy tin tức xấu này của nhà họ Dương năm đó để đả kich Dương Phá Quân.
Mặc dù nhà họ Dương chưa chắc vì vậy mà sụp đổ, nhưng sẽ chịu thiệt hại nặng nề, sự phát triển trong tương lai bị kìm kẹp là điều tất yếu.
Dương Tiệp Dư mặc dù rất sáng suốt, nhưng lại không dám tự mình thay đổi vận mệnh của gia tộc, vì vậy chỉ nở một nụ cười:
– Chị dâu, chị nghĩ đi đâu vậy, em làm gì có chuyện gì mà có thể giấu chị được chứ.
Quách Tuyết Hoa đương nhiên không phải là người dễ bị lừa gạt, hỏi:
– Vậy làm sao em quen được Dương Thần? Có thể giải thích không?
Dương Tiệp Dư lập tức nghĩ một lý do, cười nói:
– À, vợ của hắn là Chủ tịch Lâm của Quốc Tế Ngọc Lôi, có qua lại làm ăn với nhà họ Viên chúng ta. Vì vậy đã quen nhau trong bữa tiệc, có giao lưu đôi chút nên cũng có thể gọi là bạn bè.
– Lâm Nhược Khê….
Trước đấy, Quách Tuyết Hoa chỉ dồn suy nghĩ của mình đến Dương Thần
mà không chú ý đến Lâm Nhược Khê. Lúc này nghĩ lại mới nhớ ra, Dương Thần trước khi đi có nói với người phụ nữ đó – “Bà xã”.
Nghĩ lại một hồi, Quách Tuyết Hoa liền nhớ đến việc mình hình như trước kia đã từng gặp người phụ nữ này vài lần ở cô nhi viện, nhưng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
– Hóa ra cô ấy là Giám đốc của Quốc Tế Ngọc Lôi… Quốc Tế Ngọc Lôi…Lâm Nhược Khê…
Quách Tuyết Hoa tự lẩm bẩm “Cô ấy và người phụ nữ đó trông thật giống nhau.”
– Cái gì? Với người phụ nữ nào?
Dương Tiệp Dư nghe thấy Quách Tuyết Hoa bỗng nhiên lẩm bẩm trong miệng, không khỏi tò mò liền hỏi.
Quách Tuyết Hoa lắc đầu, nói:
– Không có gì, nghĩ đến một vài chuyện trước kia thôi.
Mặc dù Dương Tiệp Dư cảm thấy nhất định là có chuyện gì đó bên trong, nhưng cũng không hỏi nhiều. Lúc này đối mặt với Quách Tuyết Hoa, cô cũng thấy chút xấu hổ và áy náy nên không dám nói thêm điều gì.
Khi Dương Thần đang trị thương cho Dương Liệt, còn đám người Quách Tuyết Hoa đợi ở ngoài sân, thì ở bên ngoài đại viện nhà họ Thái có hai người đàn ông cũng vừa mới đến đây chạm mặt nhau.
Dương Phá Quân vẫn mặc quân trang, mặt như đao bổ, lạnh lùng, nghiêm nghị nhìn thấy một người đàn ông khác bước xuống từ chiếc xe jeep, mặc một chiếc áo khoác màu đen, có chút kỳ lạ.
– Lâm tướng quân, sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?
Người mà Dương Phá Quân hỏi chính là Lâm Chí Quốc.
Lâm Chí Quốc nhìn thấy Dương Phá Quân cũng không cảm thấy bất ngờ, cười nói:
– Công tử nhà Tư lệnh Dương bị ốm, tôi vừa mới nghe nói tin này liền lập tức đến, Nhiệm vụ lần này gian khó vô cùng. Dương Liệt là một người chiến đấu quan trọng, đột nhiên bị thương, là Tổng chỉ huy, tôi chí công vô tư, đương nhiên là phải quan tâm rồi.
– Thay mặt con trai, tôi cảm ơn sự quan tâm của Lâm tướng quân.
Dương Phá Quân thầm chửi rủa lão cáo già “Cái gì mà vừa mới nghe nói chứ?” Áp lực đè nén cũng giống mình. Nhận được báo cáo của người khác liền biết Dương Thần đến để trị thương cho Dương Liệt, trong lòng không yên, vì vậy mới lập tức chạy đến đây.
Nghĩ đến việc người này mang mẫu kiểm tra AND đến cho Dương Công Minh, để cho mình phải chịu lời giáo huấn của bố, Dương Phá Quân biểu hiện sắc mặt không có gì là tốt đẹp với Lâm Chí Quốc.
Hiển nhiên, Dương Phá Quân thấy ý đồ của Lâm Chí Quốc tuyệt đối không đơn giản, phải có một kế hoạch chu đáo rồi mới đúng, nên ông cẩn thận đề phòng.
Nhà họ Lâm ở Yến Kinh không được coi là gia tộc có quyền lực cao hơn nhà họ Dương, cũng không chịu đứng sau, không muốn bị khinh thường, đặc biệt Dương Công Minh còn khiến ông ngàn vạn lần không được xem thường Thiếu tướng quân hàm – Lâm Chí Linh, đương nhiên sau lưng người này còn có một thế lực khác che giấu.
Ít nhất, Dương Liệt và Ngọc Ki Tử xuống núi để tham gia nhiệm vụ với quốc gia, điều này đều do Lâm Chí Quốc đã trù tính từ trước.
Dương Phá Quân đột nhiên nhớ đến việc mình đã kiểm tra cả đêm về việc có liên quan đến Dương Thần hơn 20 năm về trước.
Dựa vào tư liệu và phương pháp của quân đội. Không ngờ rất nhiều hồ sơ của Dương Thần đều bị trực tiếp khóa lại làm hồ sơ mật. Chỉ có nhân viên an ninh cấp cao nhất của Cục an ninh quốc gia mới có thể xem. Còn về những thứ có thể biết được thì lại không biết đâu là thật đâu là giả, một chút cũng không dùng được.
Tuy rằng Dương Phá Quân chỉ phụ trách những việc ở trong quân đội, nhưng ông cũng biết Hoa Hạ có một tổ chức bí mật, tên là Viêm Hoàng Thiết Lữ. Nhưng lại không được công khai, tranh chấp quyền lực, không được người khác coi trọng.
Dương Phá Quân càng nghĩ, những tài liệu đó của Dương Thần, chỉ có thể được Sở ban ngành bảo quản. Chỉ có tài liệu về Viêm Hoàng Thiết Lữ mới cần được bảo vệ, ngay cả ông, đường đường là Tư lệnh quân khu cũng không thể xem.
Như vậy có thể thấy quan hệ của Dương Thần và nhà họ Dương. Lâm Chí Quốc là người phụ trách chính thức của Viêm Hoàng Thiết Lữ? Khả năng đó xảy ra sẽ khiến lão gia Dương Công Minh phải cư xử cẩn thận với ông.
Nghĩ đến đây, Dương Phá Quân không biết cố ý hay vô tình mà cùng với Lâm Chí Quốc đi vào bên trong, vừa đi vừa hỏi:
– Lâm tướng quân, ông quen Dương Thần?
Lâm Chí Quốc sớm biết Dương Phá Quân sẽ hỏi như vậy:
– Quen, đã từng hai lần hợp tác với nhau.
– Quá khứ của hắn, dường như có không ít điểm đặc biệt.
Dương Phá Quân liếc nhìn Lâm Chí Quốc.
Lâm Chí Quốc hơi nhướn lông mày lên.
– Dương Tư lệnh, “Bí mật quân sự”, bốn chữ này ông hiểu hơn tôi chứ.
Dương Phá Quân im lặng, xem ra mình đoán không sai, Dương Thần có một quá khứ khiến người ta phải sợ hãi, nghĩ lại cũng đúng, là người đã khiến Ngọc Ki Tử sợ hãi đến vậy, sao có thể đơn giản được?
Tuy không biết “Bí mật quân sự” mà Lâm Chí Quốc giấu diếm là gì, nhưng trong lòng Dương Phá Quân cũng đang suy tính xem, người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện không đúng lúc này, rốt cuộc nên đặt ở vị trí như thế nào.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc