Chiếc Bentley của Lâm Nhược Khê cuối cùng cũng đã được sửa. Lốp của chiếc xe này được vận chuyển từ nước Anh xa xôi về, không biết có phải bởi vì hàng ở trong nước không còn hay không, hay là do thiết kế của chiếc xe này với những chiếc khác không giống nhau, khiến cho tâm trạng của Lâm Nhược Khê không được tốt lắm.
Dương Thần bực vì người phụ nữ này có nhiều xe như vậy, tại sao không đổi một chiếc khác để chạy. Lý do mà Lâm Nhược Khê đưa ra khiến Dương Thần cảm thấy cô thật là cảm tính – cô có tình cảm với xe, không nỡ đổi.
Dương Thần nghĩ, tình cảm đối với xe mà đặt nó lên người mình thì tốt biết bao.
Khi đến sảnh xuất cảnh quốc tế, Lý Tinh Tinh mặc một chiếc áo đơn màu hồng nhạt, khoác bên ngoài chiếc áo trắng, đang xách trên tay một hòm hành lý nhỏ, đứng lặng lẽ ở đó chờ đợi.
Khi nhìn thấy Dương Thần và Lâm Nhược Khê cùng đến, Lý Tinh Tinh xúc động suýt khóc, nở một nụ cười.
– Chị Nhược Khê…….Anh Dương Thần……Anh chị…Cảm ơn anh chị đã đến tiễn
em.
Sau khi Lý Tinh Tinh gọi điện ngày hôm qua, vẫn không thể nào tin được Lâm Nhược Khê thực sự không so đo tính toán chuyện trước kia mà đến sân bay tiễn cô. Nhưng không ngờ, đó lại là sự thật.
Dương Thần thở dài tiến lên trước vỗ vỗ lưng Lý Tinh Tinh. Hắn cũng sẽ không kiêng dè Lâm Nhược Khê khi làm hành động này. Tình cảm này chỉ đơn giản là tình cảm yêu thương đối với em gái, hắn biết Lâm Nhược Khê có thể hiểu.
– Đi đến đó rồi, chỉ có một mình em, không được dễ dàng tin lời người khác nói, đặc biệt là một số đàn ông làm ra vẻ rất tốt với em. Đừng nghĩ rằng đô la Mỹ đắt hơn tiền Hoa Hạ mà không nỡ tiêu, những việc gì nên tiêu thì cứ tiêu, nếu không thì sẽ không giữ gìn sức khỏe của bản thân tốt được, làm việc sẽ không được thuận buồm xuôi gió.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói, giống như giải thích một cái gì đó rất nhẹ nhàng.
Lý Tinh Tinh lại không cách nào kiềm chế được những giọt nước mắt của mình rơi xuống, ngoài gật đầu ra, không thể nói thêm bất cứ điều gì.
Lâm Nhược Khê đột nhiên cười khẽ.
– Em là một trong số những người bạn hiếm có của chị ở đây. Chị sẽ đợi em trở về, để em tiếp tục dạy chị nấu nướng. À, đúng rồi, còn có những đứa trẻ ở trong cô nhi viện nữa, chúng sẽ đợi em trở về sau hai năm.
Lý Tinh Tinh thôi không khóc nữa, mỉm cười, gật gật đầu:
– Cảm ơn anh chị. Anh Dương Thần, chị Nhược Khê, tạm biệt.
– Tạm biệt!
Lý Tinh Tinh không nói thêm gì nữa, xoay người, kéo hành lý đi đến cửa xuất
cảnh, không quay đầu lại.
Lâm Nhược Khê xoay người trước, ra khỏi sân bay.
Dương Thần theo kịp phía sau, cười nói:
– Nhược Khê yêu dấu, anh cảm thấy, em bên ngoài thì lạnh lùng nhưng thực ra bên trong lại mềm yếu. Người phụ nữ như em quá hấp hẫn.
– Đừng nói những lời vô nghĩa đó với em. Anh hãy nói những lời này với những người phụ nữ khác đi.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái. Ánh mắt hình viên đạn của cô thực sự có hiệu quả.
Dương Thần cười lớn:
– Vậy chúng ta đi karaoke thôi. Hôm qua em đã đồng ý rồi, em phải đi học hát với anh. Như vậy em sẽ có được kỹ năng quan trọng cho tương lai của em.
Lâm Nhược Khê bước chậm lại, có chút lúng túng:
– Em không đi có được không?
– Không được.
Dương Thần vội vàng từ chối.
– Việc em đã đồng ý không thể nói chơi được. Em xem, những việc anh đã đồng ý với em, anh đều làm hết.
Lâm Nhược Khê bĩu môi, không nói thêm điều gì, bước nhanh đến bãi đỗ xe.
Sau khoảng nửa giờ, hai người lại đến quán karaoke Viên Mộng-nơi mà hôm qua vừa mới tới. Giám đốc nơi này đương nhiên không quên được hình dáng của Lâm Nhược Khê. Thậm chí Dương Thần còn không cần phải lấy thẻ bạch kim ra, giám đốc liền đưa hai người vào một phòng lớn và được sử dụng miễn phí.
Dương Thần phát hiện ra mình bị tên tiểu tử Viên Dã kia hãm hại rồi. Chiếc thẻ bạch kim này là một thứ chẳng được dùng tới, khi vào đây chỉ dựa vào bộ mặt của Lâm Nhược Khê cũng đủ tiền để chơi miễn phí.
Dương Thần cảm thấy lần sau phỉa đi gõ cửa tên này một lần nữa, đừng có hãm hại ông anh này như vậy.
Tuy nhiên hiện tại, quan trọng hơn cả vẫn là dạy Lâm Nhược Khê hát.
Dương Thần cứ khăng khăng muốn Lâm Nhược Khê đến, vẫn có một nguyên nhân lớn, chính là vấn đề thể diện của bản thân.
Bà xã mình làm gì cũng giỏi, nhưng riêng khoản hát hò thì giống như đao phủ ở pháp trường. Điều này không làm mất mặt ông xã này sao?
Giống như việc những người phụ nữ hi vọng người đàn ông của mình phải phong độ, đẹp trai hút hồn, khiến những phụ nữ khác phải ngưỡng mộ. Người đàn ông cũng vậy, hi vọng người phụ nữ của mình một khi đã cất tiếng hát phải khiến những người đàn ông khác ngưỡng mộ và đố kỵ. Mặc dù Lâm Nhược Khê chỉ cần không hát là không sao, nhưng trong lòng Dương Thần sẽ cảm thấy khó chịu.
Cho nên, Dương Thần rất nhiệt tình dạy Lâm Nhược Khê từ lúc bắt đầu phát ra tiếng, giảng dạy những lý thuyết âm nhạc căn bản nhất.
Còn về những kiến thức chuyên ngành, Dương Thần có xem vài quyển
sách, những gì bộ não nhớ được cũng khá ổn rồi, không khó chút nào.
Kết quả là, từ trong phòng karaoke phát ra những âm thanh của cuộc đối thoại phức tạp.
– A……….a……a.a.a….!
– Dùng cổ họng, cổ họng, chứ không phải dùng mũi của em.
– Mũi căn bản là không phát ra tiếng….
– Trời…..trời đầy mây…….trời đầy mây ở…..
– Dừng dừng dừng. STOP! Ở đâu có chuyện từ đầu tiên đã hát sai nhạc rồi? Cho dù em đọc “Trời đầy mây” cũng sẽ không sai nhạc như thế?
– Trời đầy mây……ở…..
– STOP!!!! Anh nói em đọc thì không bị sai nhạc, vậy mà em cũng đọc thật sao? Hát đi!
– Trời đầy mây…..
– Từ đầu tiên lại sai nhạc rồi.
… …
Đến lúc sau, Dương Thần cuối cùng cũng dạy Lâm Nhược Khê hát được một câu. Mặc dù lúc hát chậm cũng chẳng khác đọc là mấy, nhưng dù sao thì cũng có một chút âm điệu, còn chuẩn một chút.
Dương Thần nghĩ đi nghĩ lại, nhớ đến một cách ở trên sách, thế là đưa hai tay lên lên xuống xuống, lắc lư di chuyển hai chân, toàn thân trông giống như nhảy, vừa gật đầu vừa nói:
– Nào, làm động tác này cùng với anh.
Lâm Nhược Khê bĩu môi, nhìn tư thế giống với gấu mèo của Dương Thần, lắc đầu:
– Không, xấu lắm. Làm thế này để làm gì, không phải bảo hát sao?
– Cái này gọi là di chuyển, toàn thân phải di chuyển thì khi hát em mới có cảm xúc. Bây giờ em cần tìm thấy tiết tấu. Di chuyển theo tiếng nhạc nào, một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn. Cứ như vậy, làm theo anh, một hai một hai, làm nhanh lên.
Cả tứ chi của Dương Thần đung đưa, giống như một chú gấu mèo đứng vững ở đó, hét lớn khiến Lâm Nhược Khê làm theo.
Lâm Nhược Khê bị Dương Thần quát to làm cho hoảng sợ. Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Dương Thần, giống như coi cô là học sinh vậy.
Lâm Nhược Khê cắn răng nghĩ, dù sao trong phòng cũng chẳng có ai nhìn thấy, liền thả micro xuống, cùng với Dương Thần lắc đi lắc lại giống như gấu mèo đứng lên.
Kết quả là, đôi vợ chồng trẻ như biến thành một đôi gấu mèo đang nhảy nhót với nhau, vừa lắc lư, vừa hát không ngừng theo MTV.
Lâm Nhược Khê cảm thấy làm những động tác kỳ quái như vậy, dường như thật sự có cảm giác của âm nhạc. Thế là trong niềm say mê đó, hát không ngừng.
Hát xong ba bài, đang lúc Lâm Nhược Khê và Dương Thần quên mất bản thân mình đang lắc lư như điên như dại, hát không ngừng nghỉ thì…cửa bị mở ra.
Một nhân viên phục vụ bưng đĩa hoa quả vào, đứng ở trước cửa phòng hát,
giương mắt nhìn một nam một nữ đang làm những động tác chân tay kì quái, giống như con rùa lắc lư.
Bất lực, động tác của hai người cứ luân phiên nhau như biến thành rùa.
Lâm Nhược Khê như một chú thỏ bị thất kinh,vấp một cái, lại đúng về phía Dương Thần bổ nhào, như muốn đâm đầu vào tường chết ngay, sau này còn mặt mũi nào gặp người khác được chứ.
Nhân viên phục vụ như ý thức được thứ mình không nên nhìn thấy. Mặc dù không đến mức bị “ Giết người diệt khẩu”, nhưng cũng buông ngay đĩa hoa quả, chuồn mất.
Dương Thần đột nhiên bị quấy rầy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy sảng khoái vô cùng. Không ngờ, Lâm Nhược Khê lại nhảy bổ ngay vào lòng mình.
Mùi hương dịu nhẹ, hơn nữa Lâm Nhược Khê vừa mới hoạt động cũng khá lâu nên mồ hôi trên người chảy xuống, mùi hương của cơ thể cũng theo đó tỏa ra xung quanh, khiến Dương Thần cứ muốn ngửi mãi không thôi.
– Ha ha, anh đã nói rồi mà, hát như vậy mới tiến bộ nhanh được.
Dương Thần nói với giọng thích thú, vòng hai tay ôm lấy tấm lưng mềm mại của Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê đột nhiên ý thức được mình đang làm cái gì, đẩy mạnh Dương Thần ra, thở hổn hển, đôi má ửng hồng:
– Đều tại anh, làm em không dám ra ngoài nữa.
– Cái này có là gì đâu, chúng ta đã có giấy kết hôn rồi. Đi đến khách sạn mướn phòng sẽ không có ai cản đường chúng ta.
Dương Thần buồn bực nói.
– Không phải là nói cái đấy.
Lâm Nhược Khê như sắp khóc.
– Nhân viên phục vụ kia nhất định ra ngoài nói, nói chúng ta……nói chúng ta
làm…..làm cái tư thế kì quái đó.
Dương Thần bĩu môi, kì quái sao? Kì quái thì liên quan gì đến bọn họ chứ.
Đột nhiên, di động của Lâm Nhược Khê ở trên bàn rung lên, Lâm Nhược Khê cũng không ngại xấu hổ, bước đến cầm di động, chau mày, nhận điện thoại.
– Alo, Ngô Nguyệt, có chuyện gì.
Thư ký Ngô Nguyệt đang trong kỳ nghỉ đột nhiên gọi điện đến.
Lâm Nhược Khê nghe xong một hồi, khuôn mặt ửng hồng biến mất, sau đó hiện lên một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc