nghĩ đến, hắn tự cười như chế giễu bản thân.
– Nếu như em không nói thì anh tự nói vậy, Dương Thần trầm lặng một lúc, gần
như là hắn đang nói đến một nhân vật khác không liên quan gì đến chính mình vậy, hắn
chậm rãi nói…
– Anh, từ nhỏ không có cha mẹ, cũng không biết là họ vứt bỏ anh hay là để lạc
mất anh, vì thế mà không có sự giáo du͙c của bố mẹ, càng không thể nói là có thân phận
gì trong xã hội, chẳng có họ hàng gì cả. Nếu như không có những trải nghiệm mà một
người bình thường không có, thì anh cũng giống như một con chuột sống ở những nơi bẩn
thỉu. Không như em, sinh ra trong một gia đình giàu có, bà nội tài giỏi là tổng giám đốc
một công ty xuyên quốc gia.
– Anh cũng không phải là đẹp trai, cũng chẳng phải là quá xấu trai, nhưng khi ở
bên cạnh một người đẹp như em, anh giống lớp vỏ bên ngoài bọc đá quý, rồi cũng bị
người ta gạt bỏ đi, chẳng có ai thèm để ý tới.
– Hơn nữa nói về trình độ học vấn của anh, thành thật mà nói, anh từ nhỏ chưa
từng được cắp sách đến trường, văn bằng đại học Harvad của anh cũng là do một người
khác ép anh phải lấy nó, nói có thể là em không tin, nhưng từ trước khi vào công ty làm
việc anh đã bỏ xó không chạm đến rồi, nghe nói khi còn đi học em được trực tiếp lên lớp
trên mà không cần phải học qua lớp dưới, anh cũng không hiểu có nghĩa là gì.
– Không cần phải nhắc đến chí hướng của anh nữa, vốn dĩ anh cũng chẳng có chí
hướng gì cả, kiếm ăn qua ngày rồi đợi ngày chết, nếu đó có thể nói là chí hướng thì anh
đúng là người cao thượng, anh còn nghĩ khi lăn lộn kiếm sống còn muốn chơi gái đẹp. So
với sự nghiệp lớn như thế này của em có thể giúp đõ được hàng nghìn người thất nghiệp,
nếu so sánh với người làm ăn lớn như em mà nói thì anh chỉ là đồ cặn bã.
– Thêm nữa là, nếu nói đến vấn đề tình cảm, thì anh nói thật với em là mấy năm ở
nước ngoài, anh đã làm không ít chuyện hoang đường.
– Thời điểm nhiều nhất, một ngày anh có thể có mấy người phụ nữ, ít nhất bên
cạnh cũng không lúc nào là thiếu phụ nữ.
– Sau khi về nước, anh muốn ổn định, thật sự muốn tìm một nguười con gái cùng
chung sống, nhưng không ngờ sau này lại gặp em, và cũng gặp một số người phụ nữ mà
anh không thể khuất phục được. Con người anh rất mềm yếu, vô tác dụng, thực sự anh
không thể cự tuyệt được, cho dù có hàng ngàn lí do, nhưng anh cảm thấy bản thân anh
quá ích kỷ.
– Anh thích tất cả những người phụ nữ ấy, vì thế mà anh đã không muốn ruồng bỏ
bọn họ, hơn nửa năm nay, anh làm nhiều việc khiến rất nhiều người đàn ông khác khinh
bỉ, chửi rủa. Bên cạnh anh rõ ràng đã cò người vợ như em, nhưng anh vẫn đi tìm những
người con gái khác, điều này tuyệt đối không phải là vấn đề về sinh lý, anh cũng không
phải là loại người quá thèm khát không chịu nổi, chỉ bởi vì anh là người đa tình, anh thật
đáng xấu hổ.
– Nếu như nói về những nhược điểm khác, thì thực sự là rất nhiều, anh không có
tiền, tiền lương cũng là do em cho, anh không có xe cũng không có nhà, xe và nhà cũng là
của em cho.
Còn nữa, đã như vậy rồi mà ngày nào anh cũng lẩn trốn công việc, cũng có thể là
trước đây làm quá nhiều việc nên bây giờ muốn được nghỉ ngơi, chơi game thư giãn,
không muốn làm bất kể một việc gì.
– Có thể làm em cảm thấy một điều đáng xấu hổ là anh cũng không cảm thấy
chính mình sống một cuộc sống quá khổ sở, anh muốn sống theo cách như vậy, anh không
muốn hại người khác, thi thoảng, em muốn anh làm việc gì đó,thì anh nhất định làm tốt,
nhưng bản thân anh thì rất ơ hờ, anh thật sự là rất lười vận động…
Nói đến đây, Dương Thần dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục nói:
– Nếu như nói đến ưu điểm của anh thì anh nghĩ là không cần thiết. Đánh nhau, có
thể nói là ưu điểm của anh, có thể làm cho người khác giật mình, loại thuốc mà anh hút
rất rẻ, chỉ là loại hai tệ có thể mua được một bao rồi, cũng không phải là thường xuyên hút
thuốc, uống rượu lại càng ít hơn, anh không nghiện, còn về cờ bạc, nếu như anh đánh thì
nhất định sẽ thắng, nhưng anh cũng không mấy hứng thú với trò này.
Dương Thần suy tư một lúc, nhất thời không nghĩ ra được gì nữa, hắn cười:
– Tất cả là như vậy, có phải anh là con người quá xấu xa không, lắm lúc anh cũng
cảm thấy anh chẳng là cái thá gì, mới chỉ ngoài hai mươi tuổi vậy mà cuộc sống của anh
thật sự vô nghĩa, thấy em ngày ngày mải mê với công việc như vậy làm anh cảm thấy anh
vốn dĩ không phải là người cùng thế giới với em…
– Đủ rồi!!
Lâm Nhược Khê bỗng nhiên đứng phắt dậy, cầm túi xách, đôi mắt có chút gợn đỏ
như có cơn gió lạnh thổi qua,cô liếc mắt nhìn Dương Thần.
Cảm giác phẫn nộ và kich động xen lẫn, đôi bàn tay co run run.
– Dương Thần, anh toàn nói những điều không tốt về anh, không phải là anh muốn
nói hai đứa mình không cùng chung một con đường sao, em ở cùng anh đúng là một sự
sai lầm hay sao?
– Anh không cần phải giải thích nhiều như vậy làm gì, nếu như anh đã nghĩ kỹ, anh
là một người xấu, xấu xa đến như vậy, thì em cũng không cần phải đánh giá gì thêm về
anh nữa.
– Anh nói đúng, không có việc gì là tuyệt đối cả, có một số việc mà chúng ta đã
sớm xác định, chúng ta không hợp nhau thì nên rời xa, rời xa, anh cũng không cần phải
phải nói gì nữa, anh cũng biết là em rất bận, em không có thời gian nghe anh nói những
vấn đề này!
Nói xong, Lân Nhược Khê giận dữ quay người và đi ra khỏi nhà ăn, nhưng khi rời
khỏi vị trí, cô đã rơi nước mắt.
Tràn đầy những dự đoán và những mong chờ, một ngày trải qua vô số những cảm
xúc buồn vui lẫn lộn, mất mát cũng có. Cuối cùng là kết cục này, nếu cuối cùng vẫn là ly
biệt, sao bây giờ còn tìm cô nữa làm gì!?
Lâm Nhược Khê nhanh chóng bước ra khỏi nhà ăn, đi ra đến phố lớn, cô cố gắng
không rơi nước mắt, nhưng càng cố gắng nước mắt càng tuôn rơi.
Màn đêm buông xuống, trên phố ánh đèn chiếu sáng, những tia sáng chiếu xuống
như mưa, những cơn gió bắc đìu hiu.
Người người qua lại, những chiếc xe bỗng chốc bỗng chốc lướt qua.
Mọi người qua đường ai cũng không quên liếc mắt nhìn về phía cô, một cô gái quả
là đẹp. Cô khóc không ngừng, nhưng cũng không ai dám đến an ủi cô. Đó là một cảm giác
về khoảng cách.
Lâm Nhược Khê lau dòng nước nước mắt, từ nhỏ đến lớn dường như cô đã quên
mất khóc là gì rồi, nhưng từ khi gặp người đàn ông này, trong lòng cô luôn luôn khóc
thầm, lệ cứ tuôn rơi, cuối cùng cũng chẳng được gì, như mò trăng đáy nước.
Nhưng khi Lâm Nhược Khê đang nghĩ sẽ đi thật xa, tìm một chỗ nào đó yên tĩnh
mà Dương Thần không biết để cô ngồi khóc một mình, thì đột nhiên Dương Thần lại xuất
hiện.
Thấy cô đi cách xa như vậy, Dương Thần hít sâu một hơi rồi gọi to.
– Lâm Nhược Khê!! Anh là một người đàn ông xấu xa, không cùng một thế giới với
em!! Con người như anh!! Có được phép thích em không!!?
Hầu như tất cả những người qua đường đều cảm thấy rất kỳ quái, dừng lại trong
giây lát.
Giọt lệ của cô bay theo những cơn gió, cở thể cô lúc này dường như toàn không
thể cử động được nữa, đứng bần thần giữa đường phố không bước nửa bước.
Lâm Nhược Khê cũng không quay đầu lại, mặc dù trên đường phố vẫn ồn ào náo
nhiệt, nhưng cô cảm giác Dương Thần đang đi lại gần cô, là khí phách ấy, là sức mạnh
ấy…
Hai cánh tay ấy, từ phía sau chậm rãi ôm chặt lấy cơ thể cô, dường như hai cở thể
hòa vào làm một vậy.
Lâm Nhược Khê vẫn khóc, cô cảm thấy sự việc buổi tối ngày hôm nay thực sự làm
cô mất mặt, nhưng cô làm sao có thể không khóc được chứ?
Phía sau cô là một hơi thở, một sự ấm áp của người đàn ông quen thuộc của cô,
họ còn có thể nghe được nhịp đập trái tim của nhau.
Trong khoảnh khắc này, dường như cả thế giới này chỉ có hai bọn họ!!
Bỗng dưng bốn xung quanh mọi người đều vỗ tay, ủng hộ họ.
Tiếp sau đó mọi người bắt đầu cười rồi chúc phúc, khắp phố lúc này mọi người vỗ
tay nồng nhiệt.
– Đừng …Đừng ôm nữa, mọi người đang cười kìa…
– Thế em nói cho anh biết đi, anh có được phép thích em không…
– Làm gì có ai hỏi người ta câu hỏi giống như anh chứ…
– Em không nói thì anh sẽ không buông ra đâu…
Lâm Nhược Khê cắn môi, đầu cúi xuống, ánh mắt cô trong sáng, và một âm thanh
“Ừ” phát ra nhưng rất nhỏ, dường như không thể nghe thấy được.
– Sao ? anh không nghe rõ, Dương Thần giả bộ nói.
Lâm Nhược Khê bĩu môi:
– Anh còn như vậy nữa làm em cáu đấy.
Dương Thần mỉn cười, nhẹ nhàng buông tay ra, rồi quay người Lâm Nhược Khê
lại, hai tay lau dòng nước mắt trên khuôn mặt cô.
– Anh biết rồi, là vợ chồng bao lâu rồi mà em vẫn xấu hổ sao, về nhà thôi vợ yêu.
Nói xong, Dương Thần nắm tay Lâm Nhược Khê ra xe.
– À, nhưng mà anh vẫn chưa ăn tối mà.
Lâm Nhược Khê vội vàng nói.
Dương Thần xua tay:
– Chỉ cần được ôm em anh cũng thấy no rồi, cần gì phải ăn cơm nữa chứ.
– Thế còn em vẫn chưa ăn thì làm sao?
– Về nhà đi, anh nấu cơm cho em! Cái miệng Lâm Nhược Khê phụng phịu, cố nhịn
cười, cùng Dương Thần đi ra xe. Đôi tay cô bị Dương Thần nắm chặt lấy, đây cũng là lần
đầu tiên mà cô không muốn Dương Thần buông tay cô ra.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc