Lâm Nhược Khê không hề lẩn tránh, cô đã rất bình tĩnh, dù sao thì lúc trước
Dương Thần cũng đã đề cập đến một lần rồi.
Chỉ là, cô nhìn chăm chăm vào Dương Thần một hồi lâu, nghiền ngẫm hỏi han:
– Thật không? Anh cũng đã từng nói, tất cả mọi thứ không có gì là tuyệt đối, người
ta đôi lúc cũng phạm những sai lầm, nhỡ đâu sau khi em đồng ý rồi, sau này anh lại nói
muốn ly hôn thì sao? Em có cần phải nghe anh nhắc lại lần nữa không, không có việc gì là
tuyệt đối cả.
– Cái này…làm sao có thể chứ.
– Anh nói không có việc gì là tuyệt đối mà, Lâm Nhược Khê nói có chút hơi vô cớ.
– Ừ…Dương Thần nhíu mày, vã mồ hôi, hắn cảm thấy như hắn tự đưa hắn đến
con đường bức bí.
Lâm Nhược Khê liếc nhìn Dương Thần một cái:
– Nghĩ cho kỹ đi rồi hãy nói với em, em không phải là đồ bỏ đi không có ai cần, mà
anh muốn nhặt thì nhặt, muốn vứt thì vứt. Cứ cho là anh không muốn ly hôn đi, nhưng em
vẫn không dám khẳng định, vì vậy vấn đề này anh cần phải suy nghĩ cho thật kỹ.
Vẻ mặt Dương Thần hiện lên nét buồn bã:
– Em yêu! Không cần phải suy nghĩ đâu, chúng mình đã thân quen như vậy rồi,
cùng ở chung một nhà, em nỡ tuyệt tình như vậy sao….?
– Đó là nhà của em!
Lâm Nhược Khê giận dữ nói:
– Không có việc gì là tuyệt đối, cũng có thể một ngày nào đó em không còn tuyệt
tình như vậy nữa, còn bây giờ thì em vẫn là người tuyệt tình.
Lâm Nhược Khê quay đầu đi không đáp lời Dương Thần nữa.
Dương Thần luôn trong trạng thái chau mày, nghĩ linh tinh trong suốt chặng
đường đi, cũng không biết từ lúc nào đã lái xe đến tận Trung Hải.
Khi ấy hắn nhìn xung quanh đèn đều bất sáng, những nhà cao tầng san sát nhau,
lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, hắn lái xe đạt đến cảnh giới như vậy, cũng chỉ là bản
năng mà thôi, cho dù lái xe không hề chú ý nhưng vẫn giữ được an toàn.
Khi lái xe qua khu vực nhà hàng, Dương Thần đột nhiên nghĩ ra là hắn đã ăn cơm
tối rồi, nhưng lúc đó cũng chẳng ăn được bao nhiêu, thì phải cùng với bốn tên kia diễn trò
ngất xỉu, đến bây giờ trong bụng cảm thấy trống rỗng, còn Lâm Nhược Khê thì từ tối vẫn
chưa ăn một chút gì.
Nhìn đồng hồ đã 10 giờ đêm rồi, cũng có rất nhiều các quán ăn vẫn mở, nhưng
hắn không còn muốn ăn nữa, về nhà ăn cũng không được, hắn không nỡ để νú Vương dậy
nấu ăn cho hắn.
Nghĩ vậy, và thế là hắn đã dừng xe ở một bãi đỗ xe.
Lâm Nhược Khê thấy vậy liền hỏi
– Anh đỗ xe lại làm gi?
– Đương nhiên là ăn tối rồi, em cũng vẫn chưa ăn gì mà, không thể về đi ngủ
trong tình trạng đói được, Dương Thần đáp.
Thực sự là Lâm Nhược Khê cũng cảm thấy rất đói rồi, nhưng cô cũng không nghĩ
là sẽ đi ăn cùng Dương Thần, trong lòng chỉ suy nghĩ vẩn vơ, nhưng cô cũng không nói ra.
Đi trên phố, Dương Thần bước đi trước tìm một quán ăn thích hợp, cẩn thận tìm
như tìm kiếm thứ gì đó rất quý báu, Lâm Nhược Khê vẻ mặt buồn bực đi theo phía sau.
Nếu như so sánh với những đôi tình nhân khác thì họ không hề giống một cặp tình
nhân.
Hơn nữa, bởi vì Lâm Nhược Khê vốn dĩ là một cô gái rất đẹp, những người qua
đường đều liếc mắt nhìn cô, làm cổ cảm thấy có chút sợ hãi nên tiến lên đi cùng Dương
Thần.
– Này, anh đã tìm được chưa vậy, tìm đại lấy một nhà ăn nào đấy đi.
Lâm Nhược Khê không chịu được nữa giận dữ nói.
Dương Thần bước chậm lại, quay đầu nhìn cô cười:
– Lần đầu tiên được đi ăn chỉ có hai đứa, anh cũng muốn chọn lấy chỗ tử tế một
chút, như vậy cũng để lại một kỷ niệm hay.
Lâm nhược Khê sửng sốt, cô không nghĩ là Dương Thần sẽ nói như vậy.
Nhà ăn tử tế?
Lúc này Lâm Nhược Khê lại nhớ tới từ lần đầu tiên hai đứa gặp nhau,cho đến bây
giờ đã hơn nửa năm ở cùng nhau, ngày ngày ra vào đều chạm mặt.
Trong thời gian dài như vậy, trên pháp luật họ là một đôi vợ chồng, nhưng mà hai
người chưa hề có một bữa cơm chung.
Nếu như có thì chỉ là khi mà Vú Vương bị ốm, Dương Thần đưa cô đi ăn tôm hùm,
nhưng nếu như nói đến quán ăn đó, thì trong mắt Dương Thần đó cũng không phải là một
quán ăn tử tế.
Còn buổi hẹn đi xem phim, sau đó có đi ăn nhưng không phải là ăn cơm mà là ăn
bánh ga tô.
Dương Thần cảm thấy có chút xấu hổ, thẹn thùng nói:
– Thực ra khi nãy trong lúc đang tìm nhà ăn, anh cũng đã nghĩ rồi,anh chẳng phải
là một thằng đàn ông khiến người khác ưa gì, em tuyệt tình như vậy, anh nghĩ cũng đúng
thôi.
Đang nói dở, Dương Thần nhìn thấy phía trước có một nhà ăn, nghĩ đến món ăn
sơn hào hải vị ở đó chắc chắn Lâm Nhược Khê sẽ rất thích, hơn nữa bên trong cũng không
có nhiều người,tương đối tĩnh mịch, không cần quan tâm đến Lâm Nhược Khê biểu hiện ra
sao, hắn vẫy tay:
– Vào nhà kia đi, nhanh lên không họ đóng cửa mất.
Hai người gần như là những vị khách cuối cùng của nhà hàng, nhưng phục vụ nhà
hàng vẫn vui vẻ tiếp đón nhiệt tình đưa đến ngồi ở bàn ăn gần phía cửa sổ, lấy thực đơn
cho họ gọi món.
Dương Thần biết Lâm Nhược Khê không phải là người thích gọi món ăn, thế là hắn
tự gọi món canh cá, tôm Long Tỉnh và gọi thêm một số món ăn khác.
Hai người ngồi đối diện cũng không biết phải nói chuyện gì, Lâm Nhược Khê ngồi
tĩnh lặng, đầu cúi xuông, có chút không tự nhiên.
Còn Dương Thần ngồi đó nghĩ lại những việc đã qua giữa hai người.
Như cái đêm ở quán rượu, họ trao nhau nụ hôn nồng nàn, như không muốn tach
rời nhau;
Khi ở quán cà phê trên ban công, sự việc xảy ra như vậy, nhưng họ vẫn sống chết
có nhau, lúc đó hắn muốn quyết định lấy cô.
Là lúc phải đối mặt với người cha vô tình và cứng nhắc.
Khi nằm trên giường bệnh, nhưng nhìn cô vẫn rất đáng yêu.
Lúc mua sách cũng xấu hổ giấu đi.
Khi bảo vệ các nhân viên cô cũng không hề sợ hãi, lạnh lùng tiêu tiền một cách rất
phóng khoáng.
Vẻ tinh nghịch khi cô lừa hắn đi làm việc.
Còn nữa cô luôn luôn quyết đoán khi đối mặt với đối thủ.
Và khi đứng trước đám trẻ thì giọng nói của cô lại ngọt ngào rất dịu dàng…
Cô luôn tự mình gánh vác những công việc nặng nề, không thoái thác, không nhụt
chí, cô đơn một mình.
Có người nói, phụ nữ là viên kim cương chưa qua quá trình mài dũa, vì thế mà
bạn sẽ không bao giờ có thể biết được vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong của họ.
Dương Thần đột nhiên phát hiện ra rằng, suy nghĩ lúc đầu của hắn có vẻ rất đáng
buồn cười.
Lâm Nhược Khê là Lâm Nhược Khê, cô ấy không bao giờ là một người khác. Trong
suy nghĩ của hắn, cô là người độc nhất vô nhị, cũng giống như tất cả những viên kim
cương trên thế giới này sau khi được mài dũa rồi thì chúng không hề giống nhau, cô là một
người vô cùng phức tạp, luôn luôn khiến người khác cảm khó hiểu, hình ảnh cô khiến hắn
bị dày vò trong nỗi nhớ nhung.
Có lẽ, chính bản thân cô cũng không biết được, trên đời này có những thứ tình
cảm không có ngọn nguồn mà chỉ có kết cục.
Hắn ngồi suy nghĩ trong chốc lát, những món ăn hắn gọi đã được bày lên bàn,
Lâm Nhược Khê liền cầm đũa nhẹ nhàng gắp thức ăn.
Thấy Dương Thần trầm ngâm nhìn cô không nói gì, mặt cô đỏ lên, cũng may là lúc
đó tại nhà ăn không còn ai, vì thế cô cũng không quá xấu hổ.
– Anh làm sao vậy, ăn đi chứ, không phải là anh kêu đói rồi sao? Hắn nhìn Lâm
Nhược Khê khiến cô mất tự nhiên, đặc biệt là đôi mắt hắn cứ nhìn chăm chăm vào cô,
khiến cô thấp thỏm lo âu.
Anh ta đang suy nghĩ để quyết định gì sao?
Dương Thần hít một hơi thở sâu, trầm tĩnh nói:
– Nhược Khê à, mặc dù anh đã từng nói, không có gì là tuyệt đối cả, nhưng anh
nghĩ có những việc, cho dù là không tuyệt đối nhưng trong lòng của con người ta nó đã là
tuyệt đối.
– Nghĩa là sao…?
– Em thấy anh là người đàn ông như thế nào?
Dương Thần mỉn cười hỏi:
– Em cứ coi như anh và em chưa từng ở cùng một nhà, cũng không phải cùng một
công ty, hãy coi như anh là người đàn ông xa lạ, em thử nói xem anh là một người đàn
ông như thế nào?
Nghe Dương Thần hỏi như vậy đôi tay cô như cứng lại, cầm đũa không cũng
không chắc chắn nữa, cô nhìn Dương Thần với một ánh mắt hết sức phức tạp, nhưng cô
cũng không nói gì.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc