lái xe tới trước cổng khách sạn Dư Bình.
Nói là khách sạn lớn, kỳ thực chỉ là một nhà hàng ba tầng tại một góc đường.
Ngoài cổng treo hai đèn lồng lớn màu đỏ, chiếc thảm đỏ đã bám đầy bụi bẩn. Vì đối diện
là một khu chợ nông sản nên trong không khí còn vương lẫn mùi hôi tanh của ruột cá.
Lâm Nhược Khê vừa xuống xe liền cảm thấy có chút buồn nôn, hơi nhíu đôi lông
mày nhưng cũng không nói gì, cùng Dương Thần đi vào bên trong .
Ngay ngoài đại sảnh, giám đốc công xưởng Ngô Lương Trụ mặc nguyên một bộ
tây phục màu xám đã đứng chờ sẵn, cũng như mọi người ở đây khi nhìn thấy Lâm Nhược
Khê ánh mắt đều lộ vẻ sững sờ rồi mới nở một nụ cười ngượng nghịu.
– Lâm tổng, hoan nghênh đã ghé thăm, đáng tiếc là chỗ chúng tôi đây quá nhỏ
không lấy gì để tiếp đãi, chỉ có thể mời Lâm tổng bữa cơm này mong cô lượng thứ, mau
mời Lâm tổng vào.
Ngô Lương Trụ thấy Dương Thần đi cùng phía sau Lâm Nhược Khê nghĩ là trợ lý
của cô nên cũng không lưu tâm gì lắm, chỉ nhìn Dương Thần rồi mỉm cười chào.
Trong đầu Nhược Khê cứ nghĩ về cảnh tượng ngoài cổng kia mà trong lòng khó
chịu, nhìn tên Ngô Lương Trụ thế nào cũng không thuận mắt, trên đường đi không hề nói
một câu nào. Theo hai người vào một phòng lớn nhất trên tầng hai, bên trong bốn người
đàn ông ăn mặc chỉnh tề đã ngồi đợi sẵn.
Ngô Lương Trụ liền giới thiệu, nào là Phó giám đốc công xưởng Tiền Hào, Chủ tịch
công đoàn Vương Trạch và Kế toán trưởng Mạnh Phàm, còn có một người trẻ tuổi làm trợ
lý của Ngô Lương Trụ gọi là Tiểu Lưu.
Mấy người này nhìn tướng mạo thô kệch nhưng nghĩ đến việc họ cũng đều là
những người bà con dân quê nên Nhược Khê cũng không quá mức kinh ngạc, chỉ chào hỏi
qua loa. Khi giới thiệu Dương Thần, chỉ nói là trợ lý, lái xe đi cùng mà thôi.
Sáu người ngồi quanh một chiếc bàn lớn cảm thấy hơi trống trải. Lâm Nhược Khê
ngồi ở giữa, hai bên là Dương Thần và Ngô Lương Trụ.
– Kế toán Mạnh, những hạng mục còn nợ tôi nhờ anh gửi đi anh đã làm xong
chưa?
Lâm Nhược Khê vừa ngồi xuống liền hỏi.
Mạnh Phàm thoáng sửng sốt như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
– Chính là các hạng mục còn nợ trong năm nay của công xưởng, tôi vừa mới gọi
điện cho anh mà, không phải là anh đã quên rồi chứ?
Ngô Lương Trụ trừng mắt vẻ không hài lòng liếc nhìn Mạnh Phàm một cái.
Mạnh Phàm vỗ trán, ngượng ngùng nói:
– Xin lỗi, Lâm tổng, tôi… tôi cứ nghĩ đến việc cô đích thân tới tận nơi nhỏ bé này
của chúng tôi thị sát liền vội vàng chạy ngay tới đây, cô cứ yên tâm sau bữa cơm tôi sẽ đi
làm ngay.
Lâm Nhược Khê lại nhíu mày, nhưng không hỏi thêm gì nữa.
– Lâm tổng à, công việc tuy rằng quan trọng nhưng bữa cơm này hay là chúng ta
hãy cứ ăn trước đã.
Ngô Lương Trụ lấy ra hai chai rượu Mao Đài thượng hạng mới tinh từ trong chiếc
hộp để trên kệ tủ. Đoán chừng là anh ta đích thân mang từ nhà đi chứ thứ rượu quý như
thế ở nhà hàng như này không thể có bán.
Lâm Nhược Khê tuy rằng không thích uống rượu, càng chán ghét loại rượu trắng
nồng độ nặng nhưng vẫn uống một chút.
Gặp mặt với mấy cán bộ cấp thấp nơi công xưởng này Nhược Khê cũng chẳng cần
nể mặt họ chút nào, chỉ nhấp nhấp chút ít đầu lưỡi cho nên cũng không ngăn cản khi Ngô
Lương Trụ rót đầy hai ly.
Ngô Lương trụ vừa cười hỏi Dương Thần:
– Trợ lý Dương cũng uống một ly chứ?
Dương Thần khoát tay, cười rồi nâng ly rượu của Nhược Khê lên trước mặt mình
nói:
– Nào, rượu của Lâm tổng để tôi giúp cô ấy uống, tối nay cô ấy vần còn phải kiểm
tra nhiều hóa đơn sổ sách, nghĩ cách giải quyết vấn đề của công xưởng, hơn nữa nghe nói
Lâm tổng của chúng ta không thích uống rượu thì phải, đúng không Lâm tổng?
Lâm Nhược Khê thật không nghĩ tới Dương Thần sẽ đột nhiên có lòng tốt giúp
mình uống rượu như vậy. Nhưng mà đúng là buổi tối còn rất nhiều việc rắc rối còn chờ cô
giải quyết cho nên cô khẽ gật gật đầu:
– Đợi công việc ở công xưởng giải quyết xong chúng ta uống cũng chưa muộn,
hôm nay hãy ăn uống đơn giản một chút thôi, mọi người cũng phải nói rõ ràng xem tình
hình cụ thể của công xưởng như thế nào.
Ngô Lương Trụ hơi e ngại cười nói:
– Cũng được, vậy để lần sau uống tiếp.
Rồi đợi cho mọi người đều rót đầy ly rượu Mao Đài xong cả sáu người mới bắt đầu
cầm đũa ăn.
Ngô Lương Trụ thấy Lâm Nhược Khê chưa ăn được mấy miếng đã thôi liền tự nhìn
chính mình rồi cũng buông đũa nói:
– Lâm Tổng, kỳ thực việc này không thể quy trách nhiệm cho chúng tôi được, mấy
năm gần đây ngành may mặc không được thịnh cho lắm, đặc biệt là những nhà máy sản
xuất y phục như của chúng ta. Mặc dù nói đào tạo nghiệp vụ mỗi năm đều có, nhưng có
vài nghiệp vụ đều phải đợi đến cuối năm mới tổ chức, nhiều khoản không thể thu hồi lại.
Hơn nữa, hai năm nay việc Lâm tổng mở rộng thêm công xưởng, tăng thêm mấy trăm
công nhân viên, mà số lượng công nhân của chúng cũng quá nhiều rồi, phải xây thêm ký
túc xá, nhà ăn. Chung quy lại cũng tiêu mất một khoản không hề nhỏ.
– Ngọc Lôi của chúng ta là một doanh nghiệp chính quy, càng không thể không ký
hợp đồng tử tế với công nhân, rất nhiều tiền phải chi, không chi không được. Trong nhà
máy của chúng ta, hầu hết công nhân đều là nữ, lại đều là những công nhân từ nơi khác
tới đều không biết áp dụng biện pháp tránh thai, mỗi tháng đều có vài người xin nghỉ
dưỡng thai. Ở cái nơi này có muốn quản cũng không quản được, không dám nặng tay, sợ
dân oán, người ngoài nhìn vào lại không hay, ảnh hưởng đến hình tượng.
– Bởi vậy mà hết khoản này lại thêm khoản kia, chúng ta tổn thất đi rất nhiều tiền,
nuôi sống biết bao nhiêu người vậy mà thành phẩm họ làm được chả đáng bao nhiêu.
Cộng thêm việc phân nửa số nợ không đòi lại được, năm nay mới phát được một
nửa năm tiền lương thôi, sau này đúng thật là lấy trứng chọi đá. Lại còn nợ bên ngân
hàng, lên tới con số hàng tỉ đồng. Có phải cứ muốn phát là phát được ngay đâu. Tôi thực
ra muốn nói với công nhân là năm sau về thành phố rồi chúng ta sẽ từ từ bù lại cho họ.
Nhưng mà bọn họ nói rằng không có tiền họ không về nhà sẽ cùng chúng ta bãi công biểu
tình. Tôi đây một mình sức mọn không thật thể chống chọi được. Không ai có thể vô can
hơn chúng tôi…
Bên kia Ngô Lương Trụ đang không ngừng kể khổ, bên này, Dương Thần lại cùng
người ngồi bên anh ta là trợ lý Tiểu Lưu cụng ly.
– Xem ra những ngày này cuộc sống của một giám đốc như anh thật không dễ
dàng gì.
Dương Thần chép miệng, thứ rượu Mao Đài chính cống, thực ra từ lúc về nước
hắn chưa từng uống qua, quả nhiên cảm thấy không tồi chút nào.
Tiểu Lưu làn da hơi đen, khẩu âm là người phương bắc:
– Đúng vậy, cái đám người ấy, thật khốn khiếρ, không phải thiếu có hai mươi ngàn
thôi sao, việc gì phải làm ầm ĩ lên như vậy, bọn họ phải ăn tết chúng ta lẽ nào không ăn
tết hay sao.
Dương Thần cố nhịn cười, gật gật đầu:
– Ngươi nói có lý.
Tiểu Lưu cười ha hả, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, hỏi:
– Dương trợ lý, bây giờ anh thấy thế nào?
– Cái gì thế nào?
Dương Thần cười hỏi lại.
– Chính là có thấy khó chịu hay không?
Tiểu Lưu hơi lộ vẻ hoan hỉ nói.
Dương Thần bóp bóp huyệt Thái Dương:
– Có vẻ như rượu hơi nặng, đầu tôi có cảm giác hơi choáng váng, buồn ngủ.
– trợ lý Dương, nếu anh nhức đầu thì nghỉ một lát đi, không sao cả.
Tiểu Lưu nhếch miệng cười, vẻ mặt lộ vẻ đắc ý.
Còn Lâm Nhược Khê nghe Ngô Lương Trụ thao thao bất tuyệt xong, mặt lạnh như
băng, ánh mắt lạnh lùng liếc qua dường như có thể đóng băng người khác
– Ngô Lương Trụ! xem ra ngay cả sổ sách tôi cũng không cần xem nữa, anh coi tôi
là kẻ ngốc sao, hay là anh thực sự nghĩ rằng chính mình rất thông minh? Anh nói này nọ,
đều là nhà xưởng hoạt động bình thường mà có chi không có thu. Nợ không thu được về,
chẳng lẽ người ta sẽ không sợ bị kiện lên toà án, dám khất nợ sao? Nhà xưởng phát triển,
là do tôi đầu năm hoạch định tốt, còn vượt mức dự toán, vậy mà đều là lỗ vốn, anh cũng
đừng có nói với tôi là, tôi cấp cho anh bao nhiêu tiền như vậy anh đều chia cho nữ công
nhân mua sữa cho con hết rồi.
Lâm Nhược Khê cười lạnh lùng nói.
Ngô Lương Trụ cứng đờ nét mặt, hắn …
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc