đậu phụ khô, bánh bích quy, cũng chỉ có mì ăn liền là tạm được, còn thịt bò cũng không
biết là của xưởng nào sản xuất, nhìn rất không đảm bảo, cũng không tính mua.
Dương Thần lấy ra một tờ tiền 100 tệ, mua 7, 8 bát mỳ ăn liền, lại mua thêm mấy
bao đậu phụ khô, hỏi mượn ông chủ quầy bình nước nóng, 2 cái bát, liền đến ngồi song
song với Lâm Nhược Khê cạnh cửa sổ, định ăn cơm.
Bởi vì Lâm Nhược Khê trong nhà có νú Vương nấu cơm, từ nhỏ căn bản là chưa ăn
mì ăn liền, nên cũng không đụng đũa, tự mở túi đậu phụ khô ra, cái miệng nhỏ cắn một
miếng, mặc dù bụng đã đói kêu ầm ầm, nhưng vốn là con nhà gia giáo nên cô không nhai
nuốt ngồm ngoàm.
Sau khi Dương Thần ngâm xong một gói mỳ, lại ngâm một bát khác, bát thứ 2 còn
cho 2 gói mỳ tôm.
Lâm Nhược Khê thấy thế, vội nói:
– Tôi ăn một bát là đủ rồi, anh mua nhiều như vậy để làm gì, mang trả lại đi.
Dương Thần bất đắc dĩ cười nói:
– À… Ồ không, tổng giám đốc Lâm, em ăn một bát là đủ, anh phải ăn được mấy
bát.
– Anh cũng muốn ăn?
– Anh chưa ăn cơm trưa, đương nhiên phải ăn rồi.
Dương Thần rầu rĩ nói.
Lâm Nhược Khê đang cầm đậu phụ khô dừng tay lại, sững sờ.
Dương Thần khẳng định là về đến nhà mới biết cô đi đến thị trấn Dư Bình, cũng
vừa đúng bữa ăn trưa, hắn rời khỏi nhà hơn một giờ, sau đó đến đây, cứ như thế, hắn về
đến nhà chính xác là không có thời gian ăn cơm.
Hắn lo lắng cho cô, ngay cả giờ ăn cơm cũng kệ, vội vàng chạy đến đây?
Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy trong lòng tê dại, má lúm đồng tiền tự nhiên nóng
lên.
Dương Thần thấy Lâm Nhược Khê đột nhiên không nói gì, xoay người sang chỗ
khác không biết làm gì, không hiểu sao cả, lại lười nghĩ nhiều, tự mình bỏ đậu phụ khô vào
đảo với mỳ ăn liền, ngâm ăn cùng.
Đợi ngâm được rồi, Lâm Nhược Khê vừa ăn vừa che mặt, vừa nhìn Dương Thần
nuốt từng miếng lớn như mãnh thú nuốt, đột nhiên cảm thấy hắn ăn thô tục như thế không
khó coi như trước đây.
Sau khi bữa cơm trưa muộn kết thúc, bên ngoài xe tải cũng tới rồi, dù sao Lâm
Nhược Khê cũng không rõ mấy chuyện này, Dương Thần đến rất đúng lúc chuẩn bị tốt các
thủ tục.
Lâm Nhược Khê ngồi vào xe của Dương Thần, lúc xe xuất phát, Lâm Nhược Khê
cuối cùng cũng ý thức được câu nói kia của νú Vương chuẩn cỡ nào: trong nhà dù sao
cũng phải có đàn ông.
Đường đi đến thị trấn Dư Bình cũng không phải là gần, chắc chắn gần tới chạng
vạng tối mới tới, dù sao cũng là giờ tan tầm, rất nhiều người đi về nhà, đường rất tắc.
Lâm Nhược Khê nhìn dòng người và xe cộ tấp nập trên đường, đầu run lên, thầm
nghĩ nếu chính mình lái xe, chắc không đi nổi nửa bước.
Nhìn vẻ mặt Dương Thần bình tĩnh bấm còi, Lâm Nhược Khê không khỏi thán phục,
kỹ thuật lái xe của hắn chắc chắn phải là kỹ thuật hạng nhất.
Dương Thần đương nhiên cũng chú ý đến Lâm Nhược Khê cứ nhìn trộm hắn, nhìn
bộ dạng cô ấy cẩn thận sợ bị phát hiện thật đáng yêu, Dương Thần không kìm nổi khẽ
cười:
– Nhược Khê, chúng ta làm hòa đi.
cơ thể mềm mại của Lâm Nhược Khê bị chấn động, tuy rằng lần trước ở Hải Nam
Dương Thần gọi điện thoại, có cảm giác Dương Thần cố ý thể hiện thiện ý trước mặt cô,
rồi sau đó không ngừng gọi điện thoại, cô cũng có để ý tới, giữa trưa hôm nay hắn lại vội
vàng đến đây tìm cô, Lâm Nhược Khê có thể cảm nhận được Dương Thần đã hồi tâm
chuyển ý, không muốn xa cô.
Nhưng, nói thẳng ra như vậy, nói là muốn làm hòa với cô… Lâm Nhược Khê vẫn
suy nghĩ hỗn loạn mà không nói lên lời.
– Trước đây lời anh đã từng nói, có thể đã làm tổn thương em, anh biết em rất
hận anh, anh cũng cảm thấy mình thật vô dụng, lần này đi sang Nhật Bản có một số việc
làm anh phân tâm, trải qua một số việc, anh cảm thấy chúng ta vẫn nên làm hòa… Ly hôn
cái gì chứ, cũng đừng nhắc đến nữa, lại làm tổn thương người kia, đúng không?
Dương Thần nhìn cô mong đợi, chờ cô lên tiếng.
Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy tim như sắp nhảy tới cổ họng mắt, suy nghĩ một lúc
lâu, quay đầu nhìn ra cửa sổ nói:
– Anh nói ly hôn thì ly hôn, anh nói làm hòa thì làm hòa, chẳng lẽ tôi nghe anh
như một con búp bê hay sao? Tôi cũng có suy nghĩ của chính mình, hơn nữa, ai sống với
anh dễ chịu chứ, làm hòa được sao?
Dương Thần định nói lại bị nghẹn lại, không biết nói gì thở dài, biết sự việc không
thể vội vàng, chỉ có thể tìm cơ hội lần sau nói với cô ấy.
Ngược lại không biết, Lâm Nhược Khê sau khi nói xong mấy câu này, trong lòng
cũng hối hận, chính vì cô là người kiêu ngạo, cũng là vấn đề tự ái, nên mới như vậy, dù
sao nếu Dương Thần nói làm hòa, cô cũng sẽ lập tức nghe lời, ngoan ngoãn làm vợ của
hắn, hận là lời nói không thể lấy lại, điều này cũng chẳng đáng.
Lâm Nhược Khê chờ Dương Thần van xin cô, khuyên nhủ cô, dù lộ ra ánh mắt đau
thương cũng tốt….
Nhưng, cái gã đàn ông phong tình khó hiểu này không ngờ lại không làm như thế,
tiếp tục lái xe, cũng không nói gì.
Lâm Nhược Khê thiếu chút nữa là tát cho hắn vài cái, lúc trước không cần hắn, cả
ngày hắn không ngừng gọi “bảo bối yêu quí”, “Bà xã ngoan”, “bảo bối Nhược Khê”, lúc
quan trọng này hắn lại không nói, đúng là cái đầu gỗ không nói thêm nửa lời.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Khê tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận thấu xương,
còn làm hòa cái gì nữa? Anh đi mà làm hòa với anh đi.
Dương Thần lái xe, cảm nhận được Lâm Nhược Khê ngồi bên cạnh toàn thân như
nổi cuồn cuộn hơi thở lạnh thấu xương, giống như cả người như đang tràn ngập trong
bóng đêm, nghiêm nghị, thầm nghĩ, chẳng lẽ những lời nói kia của hắn đã làm phật ý vị
Chủ tịch đại nhân này? Không đến mức chứ…
Dương Thần rất buồn, không dám nói cái gì “làm hòa” nữa, suốt dọc đường không
nói gì.
Lúc đi vào nhà máy sản xuất áo quần Ngọc Bình của thị trấn Dư Bình, mặt trời đã
lặn đằng sau núi Tây Sơn rồi, gió lạnh từng đợt, trên đường chỉ gặp vài bóng người.
Thị trấn Dư Bình tuy gần Trung Hải, nhưng vì có khá nhiều người ở nơi khác đến,
trật tự trị an cũng không phải là tốt lắm, phần lớn là những người sống tạm thời, hoặc là
những công nhân đến đây làm thuê bị chính phủ thu thuế, nhưng thật cũng có nhiều nhà
máy, tiền cũng vẫn có.
Nơi này không có hơi thở của cuộc sống, khiến Lâm Nhược Khê sống quen ở thành
phố, đến đây có chút hoảng hốt.
Dừng xe ở đường lớn đối diện nhà máy Ngọc Bình, 2 người nhìn thấy, ở cửa đúng
là có không ít lều dựng ở đó, không ít cả trai lẫn gái mặc quần áo cũ đang cầm bát ăn
cơm, đúng là giống như đi dã ngoại nấu cơm ở ngoài đường.
Rất nhiều người đứng ở đằng kia, trên biển đại loại viết các chữ như “Nhà máy
hiểm độc khất nợ tiền lương”, “Tán tận lương tâm”, “Tập đoàn Ngọc Lôi là kẻ lừa đảo”,
thậm chí còn có những lời dơ bẩn mắng Nhược Khê, đương nhiên đám người đó đứng
ngoài nhà máy, đòi trả tiền lương cho công nhân.
Lâm Nhược Khê thấy vậy, khuôn mặt xinh đẹp tức giận đến trắng bệch.
Dương Thần biết rằng trong lòng cô rất khó chịu, Ngọc Lôi là bà nội cô ấy truyền
cho, vừa khổ cực kinh doanh trên thị trường quốc tế, bây giờ bị chửi rủa như vậy, là chủ
nhân của Ngọc Lôi, điều này đã làm dơ bẩn đến chữ Lâm Nhược Khê.
– Sự việc chỉ cần giải quyết thích đáng một chút, bọn họ sẽ bỏ ngay mấy chữ ấy,
đều là những người không có văn hóa gì cả, bọn họ chỉ trực tiếp biểu lộ sự phẫn nộ của
bản thân, cũng không cố ý hại ai, em cũng đừng tức giận.
Dương Thần an ủi nói.
Lâm Nhược Khê không đáp, hít sâu mấy hơi, nhắm mắt một lúc, sau đó lấy điện
thoại ra, gọi một số.
Đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông, dường như có chút nghi
ngờ:
– Xin hỏi vị này là?
– Tôi là Lâm Nhược Khê.
Người ở đầu kia rõ ràng đã lâu không nói chuyện với cô, cuối cùng cũng cười hì hì
nịnh nọt nói:
– Hóa ra là tổng giám đốc Lâm… Ha ha ha… Thật không ngờ, xin hỏi tổng giám
đốc Lâm gọi điện thoại cho tôi có việc gì vậy?
– Ngô Lương Trụ, làm giám đốc Ngọc Bình, chẳng lẽ anh muốn nói với tôi bây giờ
không có việc gì sao?
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói.
Bị gọi là Ngô Lương Trụ, y thở dài:
– Tổng giám đốc Lâm à, sự việc này tôi cũng không có cách nào giải quyết, những
công nhân làm loạn như thế này, tôi chỉ là một con người, không phải thần tài, tôi đã sớm
xuống đấy rồi, nhưng nhà máy thật sự không có tiền…
– Có tền hay không, không phải anh nói là xong, bây giờ lập tức bảo cán bộ chủ
chốt của nhà máy đến đây. Tôi đang đứng bên ngoài nhà máy.
Lâm Nhược Khê nói.
– Tổng… tổng giám đốc Lâm đang ở bên ngoài nhà máy sao?
Ngô Lương Trụ rõ ràng sửng sốt, lập tức nói:
– Lúc trước chỉ có trưởng ban xuống giải quyết vấn đề, tôi không ngờ rằng Lâm
tổng lại đích thân xuống như thế này, nhưng mà tổng giám đốc Lâm à, bây giờ đám công
nhân kia mà thấy tôi, sẽ lấy gạch ném tôi, ngày hôm qua xe của tôi đã bị đập rồi, chi bằng
tổng giám đốc Lâm đi đến “Khách sạn Dư Bình” trong trấn, tôi ở đó đợi, mặt khác tôi cũng
cho người đi, nhân tiện mời tổng giám đốc Lâm dùng cơm.
Lâm Nhược Khê cười lạnh lùng:
– Tiền lương thì anh không phát, anh lại mời tôi ăn cơm, tôi không cần anh mời
cơm, anh bảo kế toán gửi cho tôi tất cả các khoản chi năm nay vào hòm thư điện tử cho
tôi, cơm thì miễn bàn.
– Kìa, tổng giám đốc Lâm, khó khăn lắm chúng ta mới gặp nhau ở trấn này, cũng
phải nói lại, chuyện ăn cơm là tiền tôi bỏ ra, không liên quan gì đến nhà máy, hy vọng tổng
giám đốc Lâm nể mặt…
Ngô Lương Trụ dường như rất oan ức.
Lại từ chối như vậy, Lâm Nhược Khê biết sẽ quá lạnh lùng vô tình, dù sao thì cũng
là công nhân cấp dưới của tập đoàn cô, vì thế nói:
– Được, tuy nhiên đừng quên bảo kế toán gửi tài liệu cho tôi.
– Vâng, tôi sẽ lập tức đến khách sạn chờ.
Ngô Lương Trụ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vui mừng trả lời luôn.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc