Ngay lúc đó giọng nói của Macedonia truyền tới từ radio:
– Sự hợp tác của các vị khiến tôi rất hài lòng, bây giờ mọi người đều đã an toàn rồi, hệ thống đạn đạo đã dừng đếm ngược thời gian. Trong vòng hơn một tiếng đồng hồ nữa du thuyền sẽ cập bến, hy vọng mọi người đi vui vẻ…
Tin tức này lập tức khiến cho mọi du khách trên thuyền thở phào nhẹ nhõm. Tất cả mọi người, dù là du khách, hay là vệ sĩ của Liễu gia, nhân viên hay người phục vụ, đều cảm thấy may mắn vì đã giữ được tính mệnh của mình, và cũng sớm quên mất Liễu Khang Bách bị thả xuống!
Chạy được bao xa thì cứ chạy đi, nhưng đừng liên lụy gì tới chính mình là được.
Không khí trên du thuyền bất đầu tốt hơn, mọi người bắt đầu mắng chửi cha con nhà Liễu gia, có một số người thì to nhỏ với nhau xem Liễu gia đã mắc tội với những ai.
Nhưng lúc đó, trực thăng quân dụng bất chợt bay lên từ phía sau khu trục hạm, không mất hơn 1 phút đã bay lên phía trên du thuyền.
Các du khách trên thuyền có chút sợ hãi, lo lắng hai khẩu súng liên thanh của chiếc trực thăng này sẽ bắn đạn, bọn hải tặc sẽ bắn chết từng người một.
– Mau tránh vào bên trong!
Mấy người hô lên, các du khách lúc này mới phản ứng lại, hốt hoảng nấp vào
trong khoang thuyền.
Trên boong của du thuyền lộn xộn, trực thăng chậm chậm bay trên cao, các thiết bị khuyếch đại âm thanh ở phía trên cũng bắt đầu phát tín hiệu:
– Mời tiểu thư An Tâm và tiên sinh An Tại Huân bước ra, thuyền trưởng cho mời hai vị.
Âm thanh truyền tới du thuyền, mọi du khách đều đổ dồn ánh mắt nhìn vào hai người An Tâm và An Tại Huân ở phía góc du thuyền.
An Tâm sớm đã đoán được, cũng không quá bất ngờ, An Tại Huân thì toát mồ hôi, lẽ nào là cho người của Liễu gia xử lý, lại muốn ra tay với An gia, bởi vì hai gia đình suýtchút nữa đã kết thân, nên định đối phó một thể sao?
An Tại Huân ân hận đến mức ruột gan phát bệnh, những oan nghiệt này đều do ông tạo nên, đã phải chịu trăm cay nghìn đắng khi gả con gái mình cho họ, vẫn còn gặp phải những chuyện này!? Ông liền lớn tiếng:
– Mọi người không cần phải nhìn chúng tôi như vậy! Chúng tôi vẫn chưa thành thông gia đâu! Chúng tôi không có quan hệ gì với Liễu gia cả!
Nhưng mọi người đâu có quan tâm nhiều đến vậy, mọi người vừa mới nghe thấy tiếng súng, nếu như mà bọ họ lại nổ súng nữa thì sao?
– Hai người ra đi! Nhanh lên!
– Cô muốn hại chết chúng tôi sao!? Mau chạy ra đi!
Trực thăng chỉ còn cách du thuyền có hai mươi mấy mét, một chiếc thang leo vững chắc được thả xuống, tất nhiên là chờ cha con An gia lên rồi.
An Tại Huân nhìn đám người đó, không biết nên làm thế nào cho phải.
Đang định hỏi An Tâm đứng bên cạnh nên làm sao thì đã thấy An Tâm hướng ra phía trực thăng, không thèm để ý tới ông.
– An Tâm! Con đừng đi! Đi sẽ chết đó!
An Tại Huân vội vàng kéo An Tâm lại.
– Cha yêu quý, không lẽ chúng ta ở lại đây thì sẽ không có chuyện gì sao? Hơn nữa, sao cha biết đi theo họ thì sẽ phải chết, không chừng thuyền trưởng lại biết chúng ta, muốn ôn lại chuyện cũ với chúng ta?
An Tâm có chút châm biếm nhìn phụ thân, từ trước cô rất oán giận cha, nhưng từ lần cô bị cưỡng ép bắt cóc tới Nhật Bản này, lại bị ép buộc gả cho Liễu gia, cô mới hiểu ra vị trí của mình trong lòng cha.
Một người mà đem con gái của mình ra làm lợi cho mình, không quan tâm tới cảm nhận của con gái. Tuy rằng là không thể oán hận mà đoạn tuyệt tình cha con được, nhưng rõ ràng không xứng đáng để cô tôn trọng.
An Tại Huân sắc mặt biến đổi, lúc trắng bệch, lúc xanh xao, nhìn ánh mắt mọi người xung quanh như đang sắp xông lên bắt ông phải lên trực thăng, ông chỉ có thể chầm chậm bước theo An Tâm.
Cả nhóm du khách như trút được áp lực, rời ánh mắt chăm chú khỏi cha con An Tâm khi họ đi.
Trực thăng cũng không đỗ lại lâu, bay trở lại phía sau khu trục hạm.
An Tại Huân vừa lên trực thăng liền cảm thấy không khí không giống như ông nghĩ. Bất luận người đón cha con ông lên là tên lính mặc quân phục, hay là người lái máy bay, thì ông đều ôm lấy họ và mỉm cười, rất thân thiện.
Lẽ nào sự thật là người quen muốn ôn lại chuyện cũ? Ông không nghĩ như vậy, nhưng lại không dám nghĩ, những người mà ông biết, nào có thể nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy mà làm hải tặc? Thuyền trưởng Macedonia? Trước giờ không quen.
An Tâm cũng cảm thấy vui sướng, tuy là cô biết Dương Thần nói rằng “hôn lễ đặc sắc” chính là rất đặc biệt, nhưng không ngờ lại là một buổi đoạt hôn ngang ngược như thế này, ngay cả đầu đạn hạt nhân cũng nghĩ ra, như vậy cũng quá là khoa trương!
Trực thăng bay đi, khu hạm trục ở lại mặt biển, chiếc du thuyền đã đi xa, lẻ loi giữa biển.
Chiếc trực thăng vừa đỗ xuống sân bay, đã có một tốp người đứng trên boong tàu đón đợi.
An Tại Huân lòng bất an, đi theo sau An Tâm.
Vừa bước xuống máy bay, An Tại Huân nhìn thấy, đứa con gái không chịu an phận của mình, không ngờ lại giống như con chim nhỏ sung sướng chạy nhanh tới trước mặt một người con trai, nhào vào ngực người con trai đó, hai tay ôm cổ hắn, hai người đứng trước mặt mọi người hôn nhau nồng nhiệt.
An Tại Huân ngay lập tức đờ người ra, bất chấp mọi người xung quanh, mắt mở to, miệng há hốc mà nhìn con gái mình với người con trai kia đang thân mật trước mặt mọi người, trong đầu trống rỗng.
Dương Thần cũng là không kịp trở tay, cũng muốn nói điều gì đấy, thì nhìn thấy bộ y phục, tóc của An Tâm vẫn để kiểu của cô dâu, hương thơm bay theo gió, ôm lấy Dương Thần.
Môi lạnh như băng, cái lưỡi nóng bỏng, cái miệng thơm tho, khiến Dương Thần vừa thoải mái lại vừa kich động cùng cô hôn thắm thiết, hai tay hắn ôm vào phía trên phần hông của cô, ôm người cô sát người hắn.
Dương Thần có thể cảm nhận được tình yêu mãnh liệt và sự vui mừng của An Tâm trong nụ hôn nồng nhiệt của cô, đó là thứ hơi thở vừa chứa đựng cảm kich vừa say mê nồng đậm, khiến Dương Thần vui sướng hưởng thụ.
– Bảo bối của anh, không thể làm thế này trên tàu được.
Dương Thần vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của An Tâm.
An Tâm đỏ ửng má lúm đồng tiền, cô cũng chỉ là nhất thời kich động quá mức, sau khi xuống máy bay nhìn thấy Dương Thần, dường như với cô cả thế giới này chỉ có một bóng hình đó, cô liền chạy tới hôn đôi môi Dương Thần.
Lúc này An Tâm mới nhận ra, phía sau Dương Thần vẫn còn nhiều người, ngượng ngùng buông Dương Thần ra, hướng về phía mấy người đó gật gật đầu.
Lúc này, An Tại Huân mới nhìn rõ người mà con gái ông ôm là ai, người đó mặc áo jacket màu đen, quần Âu màu nhạt, trông tướng mạo thì là người trẻ tuổi. Chính là người đã qua đêm bất chính với An Tâm ở khách sạn, sau đó bị bắt tới đồn cảnh sát đó sao!?
An Tại Huân trong lòng lay động, lần đó ông chỉ cho rằng đó là một gã thanh niên bình thường kiêu ngạo, nhưng hôm nay lại hoàn toàn không phải vậy… Lẽ nào, toàn bộ sự việc hôm nay đều do hắn chỉ đạo!? Vậy hắn rốt cuộc là ai?
Dương Thần ôm lấy eo An Tâm, giới thiệu cô với tất cả mọi người xung quanh, nhưng nói bằng tiếng Anh, những người này đều là người nước ngoài, An Tâm là tiếp viên hàng không đương nhiên cũng thông thạo ngoại ngữ.
– Người tóc đỏ này là Solon, em cứ gọi hắn là Tóc Đỏ được rồi.
Tên Tóc Đỏ Solon đó sắc mặt không hề thay đổi, gật đầu chào An Tâm, đối với người đàn ông cứng như sắt thép này, gập được cái cổ xuống thôi cũng là sự tôn trọng lớn lao rồi.
– Người trọc đầu béo mập này chính là Macedonia, du thuyền này là do thủ hạ của y lén trộm được, đợi lát nữa du thuyền sẽ được trả lại.
Dương Thần chỉ vào y cười hì hì.
Macedonia vừa nghe vừa ngậm xì gà, trên mặt tỏ ý không vui, tay hạ điếu xì gà ra nói:
– Minh… Ồ không, Dương Thần, tôi cảm thấy anh nói là mượn thì sẽ hay hơn, thuyền số hiệu Hatakaze quá nhỏ bé, không cần phải trộm về, Mossad bét nhất cũng muốn trộm lấy tàu tuần dương, chứ cái chiến hạm loại này có cho chúng tôi cũng không muốn đâu. Chúng tôi chỉ tạm thời dùng thôi, dù sao thì những người trong đội tự vệ cũng không nói là không đồng ý.
– Bọn họ không phát hiện ra đó.
Solon nói thêm vào.
Dương Thần không để ý tới bọn họ, tiếp tục chỉ vào gã tóc vàng, cái gã có tướng mạo cao to, trắng trẻo, đẹp trai kia, tai anh ta đeo một vật giống như khối vàng, nhưng trông thật kỳ lạ.
– Người này tên là Edward, anh ta thuộc kiểu người cả ngày không có việc gì làm thì đi kiếm chuyện, hơn nữa anh ta rất keo kiệt, bay từ nước Anh sang đây chỉ để ăn cơm, em không cần để ý tới anh ta.
Dương Thần nói.
Edward cũng không thèm để ý, cười:
– Tiểu thư An Tâm, lần đầu gặp mặt không có quà gì cho tiểu thư, lần sau tôi nhất định có quà cho tiểu thư.
– Hừ.
Nghe Edward nói xong, người đứng bên cạnh chưa được giới thiệu, tức giận lườm hắn một cái:
– Anh họ Edward à, anh đã nợ em năm món quà sinh nhật rồi đó, anh nếu đã không thể tặng quà thì đừng có nói như vậy.
Nói xong, không quan tâm vẻ mặt xấu hổ của Edward, nói với An Tâm:
– Lần đầu gặp mặt, cô có thể gọi tôi là Jane.
An Tâm và bốn người cười đùa chào hỏi với nhau, cuối cùng cô nhìn Jane, người phụ nữ phương tây ăn mặc phóng khóang, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp quý phái, đặc biệt là đôi mắt màu lam xinh đẹp, tuyệt đối không phải người bình thường. Đương nhiên nhìn người phụ nữ này, Jane là người khiến cho mọi thứ báu vật xinh đẹp đều phải ghen tỵ.
Không biết cô ta và Dương Thần có quan hệ gì?
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc