Chỉ có mấy chén dầu hỏa ấm áp bá tán ở trong một nơi lớn như vậy, đỉnh hang động trên vách đá, kim loại và khoáng thạch khúc xạ thẳm các màu sáng bóng.
Ẩm ướt, âm u, lạnh lẽo, yên lặng, áp lực.
Ở vết chân của người, thậm chí giống như ở không gian này trong lòng đất còn có một thế giới khác. Một cái cây nối liền chấm đất và đỉnh cánh tay cây cột thô tinh cương, quay vững chắc quanh một cái thiết lao ( nhà tù đặc biệt) lớn tạo thành vài trăm thước vuông.
Phiến lao lên cửa thiết lao duy nhất. Một chiếc khóa rỉ sắt nặng trịch vững vàng cài ở đó.
Đó là chỗ ngăn cách với nhân thế, là chỗ hàng năm không thấy ánh mặt trời, thậm chí không khí để hô hấp còn không đến nơi.
Âm hàn trong lòng đất, có thể không ngừng ăn mòn, nuốt hết tâm hồn bất cứ kẻ nào.
Nhưng ở bên trong thiết lao, đã có bóng dáng hơn mười người nhỏ gầy, cuộn mình ở các hướng, có người nằm, có người ngồi ôm lấy hai chân mình, còn lại là nhào vào cương trụ thiết lao.
Đây là một đám nam nữ nhìn qua khoảng tầm mười tuổi, thân hình gầy yếu, bên ngoài đều mặc áo xám ngắn tay và quần đùi.
Không có đồ ăn, để đủ cho sự sinh tồn, chỉ là những mạch nước ngầm từ chóp hang thỉnh thoảng tích lại.
Liên tục nhiều ngày đói khổ lạnh lẽo, khiến hầu hết những đứa trẻ đã lung lay sắp đổ.
Kinh khủng hơn là, thế giới không một chút tiếng động, bầu không khí lại hắc ám quỷ bí. Cho dù là người lớn đã ở đây một thời gian dài cũng sẽ cảm thấy trong không gian bất an, ngăn cách này. Là lạnh như sống trong một tảng băng, cảm giác tuyệt vọng không ngừng nảy sinh.
Hai ngày trước, còn cò đứa nhỏ trong lòng chịu không nổi mà khóc, nhưng mà vì gào khóc mà hao phí năng lượng trong cơ thể, đến khi toàn bộ người đều đờ ra.
Đếm trong mười đứa, nằm ngã xuống đất, đa số là thân thể đã lạnh như băng, chỉ có điều vì nhiệt độ ngầm cực thấp, thân nhiệt cũng trở nên vô cùng chậm, gần như bị vây lấy bởi trạng thái xơ cứng.
Dưới đất không hề có lịch, căn bản không biết đã sống được bao nhiêu ngày.
Dần dần, còn lại hơn mười đứa trẻ, thành cơ hội sống cuối cùng.
Bên trong thiết lao thật lớn, ai cũng không nói, mỗi người hô hấp đều rất u tĩnh, vì chúng biết muốn sống sót, không thể lãng phí một tia khí lực.
Lúc này, một thân thể lớn hơn đứa nhỏ một chút, sau khi đã chịu sự đói khát khó có thể tưởng tượng, cuối cùng có động tác.
Hắn dùng tư thế tiết kiệm thể lực, chậm rãi di chuyển một khối thi thể đứa nhỏ tới gần mình.
Trong bóng đêm, nam hài cúi thân xuống, hé miệng, từ cái cổ không lớn lắm trên thi thể của đứa trẻ, thong thả mà kiên quyết, cắn xuống.
Không bao lâu, trong thiết lao yên tĩnh, truyền ra tiếng vang của răng nanh cắn xé và nhấm nuốt thịt tươi…
Cái âm thanh mà người bình thường cả đời cũng không nghe thấy bao giờ, trong tai mười đứa trẻ còn lại, có vẻ như bình thường chẳng can hệ gì, chẳng có gì lạ.
Theo đứa trẻ thứ nhất kiếm ăn, những phần còn lại của đứa trẻ, từng bước lại xuất hiện ba đứa, tiến hành gặm cắn đứa nhỏ.
Răng nanh của bọn trẻ so với trong tưởng tượng còn sắc bén hơn nhiều, lúc nuốt thịt tươi cương lạnh, không lên tiếng mà chỉ có tiếng thở nặng nề “hồng hộc”.
Theo mấy khẩu máu thịt xuống bụng, đứa trẻ dần dần có khí lực, tiếng cắn cắn có tiếng vang cũng lớn lên…
Ở khắp ngõ ngách thiết lao. Lại có một nam hài không chịu được, di động tới tứ chi, đi đến rồi giữ thi thể gần nhất mình.
Hai thi thể, một cô gái và một chàng trai, nằm ngã trên mặt đất, hơn một ngày rồi không có động tĩnh gì, hình thể cô gái gầy hơn một chút. Nhưng tại thời điểm như thế này, con trai con gái đã không có gì khác nhau, nếu có cũng chỉ là đồ ăn mà thôi.
Nam hài cũng không có nhiều lựa chọn, chỉ có điều nuốt vào nước miếng vào đắng ngắt, hé miệng, dáng vẻ muốn cắn xuống thi thể đứa con gái…
Đột nhiên nam hài thấy chút cảm giác khác thường.
Nhưng, một khắc cảm giác không đúng kia, đã không còn kịp rồi.
Cái “thi thể” cô gái tưởng rằng đã chết kia, xoay người mạnh một cái, một bàn tay gầy trắng hếu giận dữ vỗ vào huyệt Thái Dương tên gần đó.
Cô gái có ngón tay lưu có móng tay khá dài, lúc này dùng hết sức lực toàn thân, móng tay nhắm vào đầu người con trai…
Nguyên bản “thực khách”, trong nháy mắt biến thành “con mồi” tử vong.
Cô gái xoay người nhào vào thi thể người con trai mới chết, giống như một kẻ điên, một con sư tử mẹ đói khát, bắt đầu cắn xé máu thịt trên người con trai…
Thi thể vừa mới chết, dù sao cũng còn giữ được nhiệt độ cơ thể, máu cũng ấm. Như vậy “đồ ăn” hiển nhiên có thể làm cho “người săn mồi” thu hoạch lại được tiền vốn lớn.
Ngay lúc cô gái bắt đầu tiến gần hơn đến chỗ đồ ăn chưa được mấy giây, khoảng cách cô gái rất gần, cái “thi thể nam hài” kia cũng chậm rãi ngồi dậy.
Người con trai, mặc dù không lên tiếng vừa mới đến gần cô gái đâm vào xác chết, cũng không giao lưu gì với cô gái, hé miệng, không cắn vào những chỗ cô gái đã gặm, cũng chẳng xem là chỗ nào, thuận miệng cắn xuống…
Cô gái dường như cũng không cảm thấy kinh ngạc, hiển nhiên sớm biết rằng người con trai giống như là giả chết, ôm cây đợi thỏ, chờ con mồi ấm áp mà nổi khùng cắn xé, uống máu.
Dù sao thịt tươi cũng hết sức khó cắn, cho dù phần lớn là cắn nuốt, cô gái và chàng trai cũng ăn mau trong một giờ, mặt đầy máu mới dừng ăn.
Thi thể kia vừa mới còn ấm áp, đã tan ra từng trận tanh tưởi.
Chẳng qua, bởi vì toàn bộ ngóc ngách bên trong thiết lao đều có thi thể bị cắn xé, cho nên vị tanh tưởi đã sớm tràn ngập.
Hai người về ngồi ở góc thiết lao, trong bóng đêm, hai người chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy diện mạo của đối phương, đều là đầu bồng tóc bay rối, nhưng trong mắt hai người, cũng là tản ra dã thú bình thường, vận sức chờ ánh mắt canh gác.
Hai đứa bé đều hiểu rõ, đối phương đều rất am hiểu loại quy luật sống sót sinh tồn ở đây, chỉ cần đối phương lộ ra một khe hở, con mồi kế tiếp của đối phương, sẽ là chính mình…
Mà ở tình huống không thể khác, đã đấu với đối thủ như vậy, hiển nhiên là không sáng suốt, cho nên, phòng bị là lựa chọn tốt nhất.
Ngồi xuống đây, rốt cuộc ánh mắt hai người không rời đối phương…
Không biết bao lâu, làm một ánh sáng bên ngoài thiết lao bắn vào, thời điểm ánh sáng thăm dò chiếu đến hai người, hai người mới chậm rãi chuyển hướng đầu tới hướng hào quang chói mắt.
Một thanh âm tái nhợt lạnh lùng tiếng Nga đọc bản kết quả ghi chép huấn luyện…
– Năm mươi bảy thí sinh thực nghiệm, sống sót hai, Thập Tam, Thập Thất…
Trong rừng mưa nhiệt đới rậm rạp nguyên thủy, một con rắn độc sặc sỡ quấn quanh ở một gốc cây che bầu trời hồng sam phía trên.
Tại một mặt lưng của chu hồng sam, một người mặc áo rằn ri ngắn tay bó sát, phía dưới là quần thiếu niên là vải bạt rằn ri, khuôn mặt có vẻ non nớt đầy bùn đất, tầm mười ba, mười bốn tuổi. Dáng người mạnh mẽ tinh tráng, sau lưng là tấm dựa sam hồng thụ, ngồi ở trên đống lá rụng.
Trong tay của hắn, là một thanh mã tấu dày đầy máu ở rãnh. Trên mã tấu nhiễm loang lổ vết máu còn chưa khô.
Tiếng ve ở rừng không ngừng mà vang vọng, thiếu niên tựa như ngủ bình thường, từ từ nhắm hai mắt, lệch đầu.
Nhưng vào lúc này, bóng một người cũng mặc rằn ri ngắn tay mang theo một đống lá chuối tây chậm rãi đi ra, tay cầm theo một thanh đoản lưỡi, đi đến gần chỗ cậu thiếu niên.
Lúc đi đến trước mặt thiếu niên khoảng một thước, thanh mã tấu trên tay thiếu niên đột nhiên chỉ về hướng bóng đi đến, mà mắt thiếu niên cũng đã mở.
Đây là một đôi mắt u lạnh chết lặng, trống rỗng chất chứa bên trong như chứa rất nhiều dung nham.
– Là cô…
Thiếu niên dùng tiếng Anh thản nhiên nói, cũng là đôi mắt nhận biết trước sự xuất hiện của bóng dáng.
Người đi đến trước mặt. là một thiếu nữ cũng mười ba, mười bốn tuổi, thiếu nữ tóc ngắn đến tai, da trắng như tuyết, vì nhiều ngày phơi nắng nên pha chút đỏ nhạt, một khuôn mặt chỉ nhìn thôi đã ra tinh xảo không tầm thường, tựa như thời gian, tất nhiên là mỹ nhân làm điên đảo chúng sinh. Nhưng vẻ mặt lạnh như băng cói như tháng chạp trời đông giá rét này, bên trong đôi mắt nhìn thiếu niên chết lặng, cứng cỏi, lại làm cho người ta khó có thể sinh ra nửa điểm thân cận, thậm chí chỉ cần xem một cái liếc mắt cũng khiến cho người ta nhượng bộ, lui binh.
– Tôi muốn hợp tác với cậu.
Thiếu nữ không mảy may lượn lách, nói dứt khoát.
– Dựa vào cái gì?
Thiếu niên hỏi.
– Cậu là người mạnh nhất trong mọi người, tôi muốn sống sót, liên kết với cậu thành công cao nhất.
Thiếu nữ nói ngắn gọn.
Thiếu niên cười nhạo:
– Cô hẳn là biết, kẻ thù ngoại trừ rắn độc, mãnh thú, còn có bất cứ người trong rừng mưa nhiệt đới”
– Cậu sợ tôi?
Thiếu nữ mỉm cười một cách khinh thường.
– Không cần kich tôi ngây thơ như thế, lộ ra sự tư sản của cô.
Thiếu niên cười lạnh.
Thiếu nữ đột nhiên lộ ra nụ cười quyến rũ hoàn toàn không tương xứng với tuổi của cô, một đôi mắt thủy nhuận tản mát ra sự nữ tính xinh đẹp đặc hơn.
– Đã có hai người con trai ngu xuẩn tự nhận là có thể ăn luôn tôi, lại bị tôi phản sát, anh mạnh hơn bọn họ, nhưng có chút giống bọn họ…
Thiếu nữ dừng một chút, miệng khàn khàn giọng vô cùng hấp dẫn nói:
– Anh cũng là nam nhân, anh giống bọn họ, anh muốn con gái, anh muốn giải phóng…
Trong mắt thiếu niên hơi hơi có vài phần khác thường, sau khi trầm mặc một lúc lâu:
– Nơi này không chỉ có mình cô là nữ nhân.
– Đúng vậy.
Thiếu nữ khóe miệng lộ ra chút đắc ý
– Nhưng cậu rất rõ rằng, tôi là người đẹp nhất.
Thiếu nữ nói xong, thái độ tao nhã bắt đầu cởi chiếc áo bó sát ngắn tay trên người mình ra, dần dần từ eo nhỏ nhắn mềm mại bắt đầu, lộ ra da thịt trắng nõn trên người cô…
Thiếu nữ hiển nhiên chịu sự huấn luyện chuyên nghiệp, mỗi động tác đều hết sức câu nhân, bất cứ kẻ nào đều khó có thể tưởng tượng, đây là động tác mà một cô gái mười ba mười bốn tuổi có thể làm được.
Lúc thân thế thiếu nữ còn đang ngây ngô dậy thì, một khắc trọn vẹn mà hiển hiện ra trước mắt thiếu niên, trong đôi mắt thiếu niên, rốt cuộc không thể bình tĩnh, ngọn lửa châm lên.
– Tôi muốn sống sót, cậu cũng muốn sống sót, tôi dùng thân thể của chính mình đổi lấy sự giúp đỡ của cậu.
Thiếu nữ không phô trương bất cứ vũ khí đàn bà nào nữa, toàn thân lõa lồ đứng trước mặt thiếu niên hỏi trịnh trọng:
– Thập Tam, dám chơi tôi không?
– Tôi phải tin tưởng cô thế nào đây?
Rõ ràng thiếu niên kiềm chế cái gì, hắn đã minh bạch chuyện nam nữ, lâu dài tới nay áp lực điên cuồng, hắn cần một con đường giải phóng đích xác, phòng ngừa chính mình vì phải gánh vác thật lớn làm cho sụp đổ trước mắt là thân thể chủ nhân, vẫn là con bọ cạp xinh đẹp…
Thiếu nữ cắn môi mỏng, ánh mắt như là quyết tuyệt mà ác nghiệt, thanh thanh nói:
– Tôi không có bất kì chứng cứ nào, nhưng tôi có thể nói cho cậu, đây là lần đầu tiên của tôi.
Thiếu niên không hỏi lại bất cứ vấn đề gì, giống như một con mãnh vồ như con báo, vồ thân thể thiếu nữ đã buông tha cho sức lực ngã xuống đất…
Sau một phen mưa rền gió giữ, bình tĩnh lại trên đống lá khô.
– Cô tên là gì…
– Thập Thất
– Tên đầu tiên của cô…
– Không biết.
– Vì sao cố chấp muốn sống, chết rồi, thật ra cũng là được giải thoát…
– Tôi muốn về nhà, tôi muốn gặp mẹ tôi.
– Vì sao…
– Tôi muốn hỏi bọn họ, tên của tôi…
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc