Dương Thần đặt đồ ăn sáng xuống, tiến sát vào xem, là một đám nữ nhân viên vây quanh tấm bản đồ Nhật Bản bàn tán.
Thấy Dương Thần ghé sát mấy Trương Thái đang cùng mấy em sôi nổi tranh cãi vấn đề gì đó lập tức chuyển mục tiêu, một số em khác chạy lại chọn đồ ăn sáng.
Chị Trương, chị có thể có chút đạo đức nghề nghiệp được không, nói được nửa rồi sao lại đi ăn cơm chứ.
Một cô kêu to.
Trương Thái nhấc một túi bánh cắn một miếng, môi lập tức bóng dầu:
Tùy các cô, dù sao tôi cũng đi cùng chị Minh Ngọc.
Dương Thần hỏi Triệu Hồng Yến ở bên cạnh:
Các cô đang nói chuyện gě thế?
Bởi không khí trong phňng lŕm việc đủ ấm, nên Triệu Hồng Yến cởi chỉ để lại một chiếc áo tím mỏng, thoáng nhìn đã thấy rất quyến rũ rồi, cười nói:
Các chị ấy đang tranh luận xem đi sân bay Narita Tokyo rồi đến Tokyo chơi hay đi thẳng đến Hokkaido.
Du lịch cuối năm, cả ban quan hệ xã hội lựa chọn Nhật Bản, Dương Thần lúc trước cũng ở ban này nên coi như ở trong số đó luôn.
Tuy nhiên, Dương Thần lúc đó và bây giờ có chút khác biệt, bởi chuyện của hội Bát Kỳ khiến Dương Thần có chút khác thường với chuyện đi Nhật Bản, nhưng cũng không cần thiết phải lảng tránh, chỉ là âm thầm suy nghĩ, nếu như đi Nhật Bản thật, có vẻ như sự việc không bớt đi được.
Nhờ câu nói vừa rồi của Trương Thái nhắc nhở Dương Thần bỗng nghĩ tới lần này đi Nhật Bản sẽ đi cùng Lưu Minh Ngọc, hiện giờ xem ra, trong nước không có bao nhiêu cơ hội vuốt ve an ủi, đến đó có thể bù đắp những điều đáng tiếc, chỉ có điều không biết người đẹp Lưu Minh Ngọc nghĩ thế nào.
Ở trong phòng làm việc nghe đám nữ nhân viên tranh luận một hồi cũng không nghe ra cái gì, Dương Thần liền vội vàng chạy ra khỏi trụ sở chính của Ngọc Lôi, trở lại đối diện với giải trí Ngọc Lôi.
Lúc về đến phòng làm việc của mình không ngờ đã có người ngồi trong đó.
Ngoại trừ hai trợ thủ của hắn là Triệu Đằng và Vương Khiết, còn có người không thể ngờ tới – Sắc Vi.
Mặc áo khoác xám, quàng khăn lụa trắng, bên dưới mặc tất lưới đen, đi đôi giày cao gót nâu nhạt, tóc nhuộm đỏ uốn cong.
Sắc Vi mặc trang phục mùa đông bớt chút lười biếng, nhưng mang vẻ gợi cảm của những cô gái thành phố nhiều hơn.
Lần đầu tiên gặp người phụ nữ của mình ở văn phòng Dương Thần cảm thấy có chút mới mẻ, nháy mắt với Sắc Vi, lúc sau giữ nụ cười thận trọng, khiến Dương Thần dở khóc dở cười.
Tổng giám đốc, anh đến rồi, Tư Đồ tiểu thư chờ anh đã lâu.
Vương Khiết cười tươi như hoa, rõ ràng vừa rồi nói chuyện với Sắc Vi rất vui vẻ.
Triệu Đằng nhanh chân đi pha cốc trà nóng cho Dương Thần, đưa tới tay Dương Thần, nói:
-Tư Đồ tiểu thư nói là bạn thân của Tổng giám đốc, bảo chúng tôi cứ có gì nói đó, chúng tôi đang nói về hoạt động tuyển người mẫu năm tới.
Dương Thần ngồi vào ghế xoay của mình, hỏi với vẻ rất hứng thú:
Nói được cái gì chưa?
Vương Khiết nói:
Chúng tôi đang thương lượng, tên gọi của hoạt động sẽ là “ Ngôi sao của Ngọc Lôi”, tuy rằng có hơi thô tục, nhưng dẫu sao làm như thế này chiêu bài của chúng ta có thể thành công, hơn nữa bây giờ những hoạt động tuyển người mẫu rất nhiều, cái gì mà đường lớn, nam nữ, chúng ta sẽ dựa vào góc độ chuyên ngành mà giành thắng lợi, tên tuổi cần đơn giản dễ hiểu là được rồi.
Với chuyện đặt tên này Dương Thần đúng là không có ý tưởng:
Tôi không có ý kiến gì, cụ thể nên làm như thế nào đã định sẵn trong kế hoạch rồi.
Thật ra cả quá trình không có gì khó làm, Ngọc Lôi chúng ta đã có tiền lệ tổ chức các cuộc thi người mẫu trên quy mô lớn, làm tuyển người mẫu như thế này về bản chất mà nói cũng không có khác biệt nhiều lắm.
Triệu Đằng nói:
Chỉ có điều, vấn đề quan trọng là chúng ta cần lựa chọn giám khảo, những người đó cần phải nổi tiếng, sức thu hút mạnh mẽ, hơn nữa không thể là người đã từng làm giám khảo cho cuộc thi người đẹp khác, tốt nhất là giám khảo quốc tế, dẫu sao thì Ngọc Lôi chúng ta cũng là công ty tầm cỡ quốc tế, giải trí Ngọc Lôi chúng ta sau này cũng cần có bộ mặt để ra với thế giới, vì thế chúng ta đang tìm ai, tổng giám đốc, lần trước anh nói chuyện này anh có thể giải quyết, không biết…
Dương Thần cười cười, quay đầu sang hỏi Sắc Vi:
Em thấy mời ai thì thích hợp?
Sắc Vi lắc đầu:
Em không biết, em không quan tâm tới giải trí, em chỉ đến hợp tác kinh doanh, nghe anh là được rồi.
Tôi cũng không quan tâm tới làng giải trí, nhưng may mà anh có quen một người bạn trong làng giải trí.
Dương Thần cười thần bí với ba người kia, ấn nhanh mấy nút trên bàn làm việc.
Trên bức tường trắng như tuyết trong phòng làm việc có hình chiếu màn hình máy vi tính, các cửa chớp của cửa sổ được đóng lại, màn hình trên tường đã rõ hơn.
Dương Thần mở MSN trong máy tính, đăng nhập sau khi nhập vào một tài khoản.
Không chỉ Vương Khiết và Triệu Đằng mà Sắc Vi cũng lần đầu tiên thấy Dương Thần vào MSN, chỉ có điều không biết người bạn mà Dương Thần nói đến là ai, tò mò chờ đợi.
Vào trang cá nhân, thanh bạn bè của Dương Thần có mười mấy người, cũng không biết ai là ai.
Dương Thần khẽ cười:
Thật may, cô ấy đang trên mạng.
Vừa nói Dương Thần vừa mở cửa sổ chat, cũng không nói nhiều mà mở cuộc gọi video, chờ phía đối phương chấp nhận.
Người bạn nữ đó gần nửa phút sau mới chấp nhận cuộc gọi, có vẻ như vì vấn đề đường truyền inte nên chất lượng video không được tốt.
Đợi một lát sau, trên màn hình hiện lên hình ảnh của đối phương, nhưng vừa mới xuất hiện thì hai người Vương Khiết và Triệu Đằng đều kêu lên một cách kinh ngạc…
Trời ơi là Christine.
Tôi đang nằm mơ sao?
Hình ảnh trong video dù có hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng đối phương.
Chỉ thấy bối cảnh là một chiếc giường lớn như của hoàng đế, một cô gái tóc vàng mặc áo ngủ tơ tằm, đang có chút buồn ngủ, nhìn Dương Thần với nụ cười mê hoặc.
Cô gái tóc vàng đó xem ra chỉ hơn hai mươi tuổi, làn da trắng như ngọc, dáng người không nóng bỏng nhưng đẫy đà, dù có trong bộ áo ngủ rộng thùng thình, đường cong hoàn mỹ phía trước ngực cũng như khuôn mặt như thiên thần rất thu hút, mũi cao nhô ra cho thấy sự gợi cảm riêng có của phụ nữ phương Tây, cao quý, khí chất ung dung mà thoát tục, nhưng không thuần túy là vẻ đẹp của sự trưởng thành, ngược lại khiến người ta cảm thấy, là bởi khí chất đó, người con gái này mới đẹp đến mức rung động lòng người.
Dù có dùng thẩm mỹ của người phương Đông thì vẻ đẹp của người con gái này cũng không thể bắt bẻ được gì.
Xem ra anh gửi lời mời gọi video không đúng lúc rồi, Christine, em đang chuẩn bị đi ngủ à?
Dương Thần cười hỏi lưu loát bằng tiếng anh.
Christine vân vê những lọn tóc vàng như tia nắng mặt trời:
Dương, dù cho có hơi thất lễ nhưng xin anh tin là từ trước tới giờ anh gửi tin đều không hề để ý đến múi giờ phía đối phương.
Vương Khiết và Triệu Đằng bên cạnh quả thật đã nghe thấy Dương Thần gọi cô gái đó là Christine, họ kinh ngạc không nói lên lời.
Sắc Vi thấy Dương Thần nói chuyện cùng mộ cô gái ngoại quốc có vẻ đẹp khiến phụ nữ cũng phải đố kị, trong lòng không khỏi băn khoăn hỏi Vương Khiết:
Cô gái này rất nổi tiếng à?
Vương Khiết xúc động, nhỏ tiếng đáp lại:
Tiểu thư Tư Đồ, lẽ nào cô không xem điện ảnh? Christine Stewart hiện nay đang là diễn viên hót nhất Hollywood, giành giải Oscar cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất cho vai diễn một nhân vật hai tính cách, ngoài ra, còn giành giải diễn viên điện ảnh hạng A năm giới, năm ngoái vừa mới giành được giải Grammy, đạt được giải thưởng lớn ở hai hạng mục Album quốc gia và nữ ca sĩ xuất sắc nhất, nghe nói cô ấy mới hai mươi sáu tuổi, là thiên tài của thiên tài, cô ấy ở nước ngoài cũng như ở Trung Quốc, đều là thần tượng và nữ thần trong mộng của vô số nam nữ.
Dù Sắc Vi đúng là không quan tâm tới làng giải trí, nhưng cơ bản vẫn biết đến Oscar và Grammy, nghe vậy thì cô gái này quả không như bình thường, chỉ có điều tại sao Dương Thần lại quen biết cô ta?
Một bên, Dương Thần và Christine dùng tiếng anh nói chuyện với nhau, sau một hồi hàn huyên, Dương Thần nói luôn mục đích chính cuộc gọi video này.
Lúc Christine nghe tới là muốn cô làm giám khảo cuộc thi người mẫu, dường như giống với không hề quen biết Dương Thần, nhìn Dương Thần với ánh mắt kỳ quái, rồi cười khanh khách, nhìn Dương Thần quyến rũ, nói:
Xem ra sau khi anh trở về Trung Quốc đã sống những ngày rất đặc biệt, em thật sự rất tò mò, anh ngồi trong phòng làm việc họp với cấp dưới sẽ như thế nào.
Nói như thế là em đã đồng ý rồi.
Dương Thần cười nói.
Em có thể tham gia, năm nay em vốn định cho mình một kỳ nghỉ tuyệt vời, nhưng em không thể cuộc thi nào cũng tham gia, cho nên những giám khảo khác anh vẫn phải tự đi mời.
Christine nói thẳng.
Không đợi Dương Thần tỏ thái độ, Vương Khiết đã nhanh chóng dùng vốn tiếng anh không chuẩn của mình nói:
Tuyệt đối sẽ không quá làm phiền cô, tiểu thư Christine, chỉ cần cô đồng ý xuất hiện một lần, đảm nhận vai trò giám khảo trong vòng chung kết của chúng tôi, là hoạt động của chúng tôi có thể thành công mỹ măn rồi.
Dương Thần buồn bực, điều này quá đơn giản cho Christine, nhưng Vương Khiết đã nói ra rồi, mình cũng không tiện nói thêm, nói:
Nói chuyện với em là trợ lý của anh tên Vương Khiết, công việc cụ thể sau này sẽ do cô ấy bàn với em, anh chỉ là mặt dày mời em đến Trung Quốc thôi.
Christine ngáp một cái, duỗi cái lưng về phía sau, nói:
Hiểu rồi, cách thức liên hệ với em anh biết rồi, Dương, giờ em buồn ngủ rồi, chúc ngủ ngon.
Ngủ ngon.
Tắt video, Dương Thần tắt máy chiếu, mở cửa chớp.
Hai người Vương Khiết và Triệu Đằng vẫn trong trạng thái hưng phấn, giống như đang nằm mơ, hai mắt tràn đầy vui mừng, nhân tiện nhìn Dương Thần, cũng với ánh mắt vô cùng sùng bái, ngưỡng mộ.
Sau khi Dương Thần viết một địa chỉ email cho Vương Khiết, liền bảo hai người bọn họ ra ngoài làm việc, chỉ giữ lại Sắc Vi với khuôn mặt có chút cổ quái ở trong phòng làm việc.
Làm sao vậy, Sắc Vi, môi em có thể treo một ấm trà rồi đấy.
Dương Thần nhìn Sắc Vi đang cong môi, nói.
Ánh mắt Sắc Vi giống như máy quét, quét qua cơ thể Dương Thần:
Anh nói thật đi, ở nước ngoài anh còn bao nhiêu người phụ nữ giống cô gái vừa rồi?
Dương Thần sửng sốt, coi như là cũng biết nguyên nhân Sắc Vi khó chịu, cười nói:
Bảo bối Sắc Vi à, lần này em nghĩ sai rồi, Christine không phải là người phụ nữ của anh, ít nhất anh cũng không có bản lĩnh lên giường với cô ấy để bị đá xuống, bọn anh chỉ là bạn bè tốt mà thôi.
Sắc Vi thấy Dương Thần không giống như đang đùa, cảm thấy không thể tin:
Anh có thể bỏ qua người đẹp như thế này sao?
Nhìn anh đói khát vậy à?
Dương Thần cười khổ, có vẻ như trong mắt những người phụ nữ bên cạnh hắn, quả đúng là cầm thú rồi.
Sắc Vi không nói gì nữa, chỉ bĩu đôi môi màu anh đào, con ngươi đưa về hướng khác, vẻ mặt “có thể không phải là như thế”.
Dương Thần buồn rầu sờ sờ trán, thảo nào tối qua Đường Uyển không nghe mình giải thích.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc