Dương Thần ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống, chú ý tới ánh mắt thất kinh và hoang mang của Lâm Nhược Khê, khóe miệng lộ nụ cười sầu thảm.
– Dọa được em chưa?
Dương Thần nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Nhược Khê nắm chặt hai bàn tay trắng mịn, mặt trắng bệch, cả người run rẩy. lúc lâu sau mới lắc lắc đầu:
– Vẫn ổn.
Dương Thần tự cười giễu:
– Không cần cố ý nói như vậy, em sớm hay muộn cũng sẽ thấy cảnh tượng này, thấy tôi như thế này. Trước kia cố ý lảng tránh, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi nghĩ cũng không cần thiết phải che giấu thêm nữa. Chỉ cần là cô gái bình thường, à không, chỉ cần là người bình thường, cũng sẽ không muốn nhìn thấy tôi như thế này.
Lâm Nhược Khê mắt ngân ngấn nhìn Dương Thần, nghe Dương Thần nói thế trong lòng bỗng nhói đau, muốn nói lời an ủi nhưng lại có quá nhiều hoài nghi, quá nhiều những suy nghĩ phức tạp, một câu cũng không hỏi được.
Hắn trước đây là người như thế nào? Tại sao hắn có thể giết người một cách tàn nhẫn như thế này? Trước đây hắn đã giết bao nhiêu người rồi ?
Hắn là tội phạm giết người? Tội phạm quốc tế bị truy nã? Phần tử khủng bố ? Hay là …hay là cái gì khác…
Lâm Nhược Khê bỗng cảm thấy sợ hãi, người trước mặt rõ ràng vẫn hình dáng ấy nhưng lại vô cùng lạ lẫm, mặc dù cười với mình nhưng giữa hai người dường như có hố sâu ngăn cách.
Ngoài cảm giác đau lòng, sợ hãi thì chẳng có chút vui mừng nào, dù có dựa vào sự mạnh mẽ của hắn mà sống tiếp.
Dương Thần thấy Lâm Nhược Khê đang trầm tư suy nghĩ, chẳng nói chẳng rằng, một cảm giác khó chịu, cảm nhận về lối thoát cũng từ đây mà sinh ra.
Bản thân cuối cùng cũng cần đối diện với tất cả chuyện này, là sự trừng phạt và cũng là một cách chuộc lỗi.
Sau một hồi yên lặng Dương Thần mới ổn định được mạch suy nghĩ, nói với giọng thành khẩn:
– Nhược Khê, tôi biết bây giờ chắc chắn em mong tôi lập tức biến mất khỏi mắt em, tối nay em chắc chắn sẽ gặp ác mộng, xin lỗi!
Tôi cũng không muốn như thế này, nhưng, xảy ra chuyện như hôm nay …. Mặc dù là Tăng Tâm Lâm một tay gây ra nhưng tôi cũng có trách nhiệm, tôi đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với em.
– Tôi không xứng là một người chồng, cho đến bây giờ tôi vẫn không thể làm được cái việc vì em mà bỏ qua những cô gái dùng cả tính mạng để yêu tôi, có người em quen, có người em không quen nhưng với tôi mà nói, bọn họ đều giống nhau, là người thứ ba, thế nhưng đó đều là những cô gái tôi thích, tôi để ý. Tôi thừa nhận là mình tham lam, đáng ghét, nhưng tôi không muốn mất em, và cũng không muốn mất đi bất kỳ ai trong số họ.
– Hôm nay lúc nhìn thấy em chạy về phòng tôi có cảm giác khinh thường chính bản thân mình. Vì thế những người vừa rồi mặc dù tôi có thể không ra tay nhưng trước mặt em tôi vẫn làm.
– Nếu tôi tiếp tục ở lại đây tôi nên cho em biết con người thật của tôi, em nhìn thấy hai bàn tay dính đầy máu, đó chính là đôi bàn tay thật sự của tôi. Mười mấy năm trước bản thân tôi cũng không đếm được tôi đã lấy đi sinh mạng của bao nhiêu người, thủ đoạn của tôi còn tàn nhẫn hơn vừa rồi …..
– Anh đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe!
Lâm Nhược Khê bỗng hét lớn ngắt lời Dương Thần, người con gái này vẫn luôn bình tĩnh, thậm chí còn có chút máy móc bỗng nhiên kêu to khiến Dương Thần nhất thời sững sờ.
– Tôi không bảo anh nói, anh không được nói, ai cần biết anh trước đây như thế nào chứ, anh trước đây chính là người bán thịt dê xiên nướng, anh kể chuyện xưa anh nghĩ là tôi sẽ tin à? Tôi không muốn nghe.
Lâm Nhược Khê xoay người ngồi xổm xuống, cũng không biết sức lực từ đâu ra, đỡ νú Vương ngồi lên ghế sofa, sau đó nói với Dương Thần :
– Anh còn ngây ra đó làm gì, toàn thân bẩn thế kia còn không mau tắm đi à ?
Dương Thần lộ nụ cười đau khổ:
– Nhược Khê, tôi đã chọn thành khẩn, em không cần giúp tôi trốn chạy. Nói thật, em nhìn thấy tôi như thế này mà không bỏ chạy là tôi đã cảm ơn em lắm rồi, tôi nói thật lòng đấy!
Lâm Nhược Khê toàn thân run rẩy, quay đầu ra chỗ khác, lạnh lùng nói:
– Tôi không hiểu anh đang nói cái gì….
– Em hiểu cũng được, không hiểu cũng không sao, tôi đã để em thấy cái mà tôi hy vọng em vĩnh viễn không thấy được. Tôi biết em không có cách nào chấp nhận, ai có thể chấp nhận được chứ?
Dương thần nhẹ nhàng nói:
– Tôi rất cảm động, em đã thử chấp nhận tôi, nhưng tôi nghĩ, giờ là lúc tôi phải rời đi, ít nhất em sẽ không vì tôi mà phải chịu sự uy hiếρ như vừa rồi…
Nghe thấy hai chữ “rời đi” khuôn mặt Lâm Nhược Khê lộ chút hoang mang, nhưng bộ dạng kiên quyết của Dương Thần thì hoàn toàn không phải là nói bừa.
– Dương Thần, anh đừng quá tự cao.
Lâm Nhược Khê quay người lại, lạnh lùng nói với Dương Thần :
– Tôi nói là chấp nhận anh lúc nào? Chuyện của anh và những cô gái khác chẳng có liên quan gì tới tôi cả. Anh cho rằng tôi thật sự yêu anh sao? Đừng tưởng tôi đối tốt với anh một chút là tôi thích anh, cũng chỉ như con chó con mèo ở trong nhà tôi lâu thì tôi có thái độ tốt hơn một chút thôi. Dương Thần, tôi nói cho anh biết, tôi với anh kết hôn có ký hợp đồng, thời hạn trong hợp đồng chưa đến! Tôi không cho phép anh đi, anh nghe rõ chưa?
Lâm Nhược Khê khóc đỏ cả mắt, lớn tiếng hét khiến Dương Thần ngơ ngác, nửa câu cũng không nói lên lời.
– Không phải là rất biết cách giết người sao? Không phải là thủ đoạn rất tàn nhẫn sao? Vừa rồi lẽ nào anh không nghe thấy, năm 20 tuổi tôi bắt đầu tiếp quản Quốc Tế Ngọc Lôi, tôi chính là giẫm lên những doanh nghiệp khác, khiến vô số người mất việc, không ít gia đình trong nháy mắt tan nát. Cũng giống như lần trước lợi dụng anh và Thiện Ny để tiêu diệt công ty truyền thông Trường Lâm và Hứa gia, người muốn dí súng vào trán tôi, tìm ra kẽ hở, ở Trung Hải này chỗ nào cũng có, nhưng như thế thì đã sao chứ, tôi chính là như thế mà lớn lên nếu không làm thế thì giờ đã không có một Lâm Nhược Khê ở trước mặt anh như thế này. Tôi hủy hoại sinh mạng con người, tiêu diệt đối thủ trên thương trường, phá hỏng tương lai các gia đình, đứng trước tôi anh thấy anh giỏi cỡ nào ?
Dương Thần đứng ngây, lúng túng gọi một tiếng:
– Nhược Khê…..
Lâm Nhược Khê nhắm mắt lại để nước mắt không rơi, vì quá kich động cô thở hổn hển, trầm tư một lát, nhớ lại vài điều trong ký ức, Nhược Khê nói tiếp:
– Những ngày trước khi nội tôi qua đời, lúc còn nằm trên giường bệnh bà đã kể cho tôi nghe một câu chuyện…..
Trước đây, có một con bọ cạp có độc, nó muốn qua một khúc sông nước chảy xiết nhưng nó không biết bơi vì thế nó cầu xin con ếch đưa nó qua.
Con ếch không đồng ý, cho rằng bọ cạp sẽ cắn mình nhưng bọ cạp nói, nếu như tôi cắn anh, tôi cũng sẽ chết chìm dưới nước, sao tôi lại muốn cắn anh cơ chứ ?
Ếch nghĩ bọ cạp nói có lý thế là nó đồng ý đưa bọ cạp qua sông.
Nhưng khi ếch cõng bọ cạp đến giữa sông nước sông bỗng dâng lên, bọ cạp sợ hãi, trong lúc sợ hãi bọ cạp đã cắn ếch một cái.
Ếch lập tức trúng độc, chìm sâu xuống nước.
Ếch không hiểu gì liền hỏi bọ cạp, tại sao cậu lại cắn tôi, như thế này không phải cậu cũng chết à?
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc