Dương Thần quay đầu lại xem, thì đều là những người mà hắn quen, Viên Hòa Vĩ cùng với vợ chồng Dương Tiệp Dư và Phương Trung Bình – Bí thư Thành ủy của Trung Hải.
Nhìn thấy Dương Tiệp Dư, Dương Thần cảm thấy có chút khác thường, có vài điều dù hai người vẫn chưa nói rõ ràng với nhau nhưng cả hai đâu có ngốc, nhiều chuyện không cần nói ra nhưng cũng có thể đoán được chút ít, nhưng điều này càng không phân biệt được thật giả thì càng khó biết rõ đầu đuôi như thế nào, vì vậy không ai dám tự ý mở miệng.
Gương mặt Phương Trung Bình có vẻ ảm đạm, nhìn thấy Dương Thần, gã bèn cười gượng nhưng ánh mắt lại nhìn theo Đường Uyển.
Dương Thần kinh ngạc, liệu Phương Trung Bình có phải là một trong những người theo đuổi Đường Uyển? Nhưng không cần nghĩ nhiều bởi vì chuyện tối nay đã làm hắn đủ đau đầu lắm rồi.
Không ngờ anh có thể tới đây, càng không ngờ anh lại là chồng của Chủ tịch Lâm, thật khiến tôi bất ngờ.
Viên Hòa Vĩ cười nói.
Viên gia là gia tộc lớn nhất Trung Hải, đến tham gia buổi tiệc này của Liễu gia rõ ràng là muốn thể hiện tình hữu nghị với họ.
Dương Thần cảm thấy chủ nhà khiêm tốn quyết đoán này có thể chấp nhận được, người này dường như thân thiện hơn Liễu Khang Bách, hắn hỏi:
Vết thương của Viên Dă thế nào rồi?
Viên Ḥa Vĩ cười ha ha:
Bây giờ cậu ta ngày ngày ở nhà dưỡng bệnh, cũng sắp khỏi rồi, bác sĩ nói sức khỏe của nó còn tốt hơn trước kia, còn mập mạp hơn đó.
Dương Thần không cảm thấy bất ngờ, chính hắn đã truyền Vãn Niên Diễn Sinh Kinh cho cậu ta mà.
Dương Thần này, anh quen Đường Uyển à?
Phương Trung Bình đột nhiên hỏi.
Dương Thần giật mình, đơn giản chỉ là gật đầu và nói:
Ừ, nhưng không gặp nhau nhiều.
Mặt Phương Trung Bình như bừng tỉnh, nhẹ nhàng thở ra.
Sắc mặt Viên Hòa Vĩ và Dương Tiệp Dư không giống nhau nhưng họ cũng không nói gì.
Dương Tiệp Dư như nhớ ra điều gì, sắc mặt bỗng hiền hòa nói với Dương Thần:
Lúc nãy mới gặp vợ anh, cô ấy thật xinh đẹp, ngay cả đám phụ nữ chúng tôi còn đem lòng ghen tị, nhưng có vẻ như tâm trạng cô ấy không được tốt cho lắm, có phải anh đã cãi nhau với cô ấy?
Dương Thần cảm thấy không quen với lời nói thân thiết của Dương Tiệp Dư, hắn gật đầu:
Có chút mâu thuẫn nhưng là chuyện riêng của tôi.
Thấy cô ấy đi cùng chị em Thái gia, chắc là không có chuyện gì. Nhưng Dương Thần này, không phải tôi nói anh, nhưng giữa vợ chồng với nhau phải biết bao dung. Vợ anh quản lý một công ty lớn như vậy đương nhiên việc cô ấy giận dữ là khó tránh khỏi rồi, nhưng nếu cô ấy kết hôn với anh, chắc chắn là do yêu anh, anh nên thông cảm cho cô ấy nhiều hơn.
Thấy Dương Tiệp Dư lý giải như vậy, Dương Thần cười khổ, người ngoài làm sao biết được quan hệ giữa hắn và Lâm Nhược Khê mà nói nhiều đến thế, chỉ là tạm thời im lặng mà chấp nhận thôi.
Dương Tiệp Dư mỉm cười nói:
Là tôi nghe Tiểu Dã nói anh đã lập gia đình rồi, chúng tôi rất tò mò không biết vợ anh là người như thế nào. Bây giờ xem ra anh sống tốt hơn chúng tôi nghĩ rồi. Anh là một người tài giỏi, lại có người vợ như vậy, tương lai nếu có con nữa, nhất định sẽ càng thêm mỹ mãn.
Có con … Dương Thần nghe Dương Tiệp Dư miêu tả như vậy cảm thấy đó thật sự là một kế hoạch hoàn hảo, nhưng mình và Lâm Nhược Khê có thể không? Khi buổi tiệc tối nay kết thúc không chừng trên đường về nhà cả hai sẽ trở thành người xa lạ.
Biết vậy không nên đến buổi tiệc này rồi, đúng là việc này chưa xong việc khác đã tới.
Dương Tiệp Dư giống như có cảm xúc mà tiếp:
Đáng tiếc nghe nói cha mẹ anh không có bên cạnh, nếu họ ở bên anh thì tôi nghĩ họ đều sẽ cảm thấy tự hào và vui sướng vì vợ chồng anh.
Sau khi thốt ra câu nói này, Viên Hòa Vĩ liền kéo tay vợ hắn, gã không muốn Dương Tiệp Dư nói gì nữa.
Dương Tiệp Dư bất đắc dĩ phải ngậm miệng lại, bà cũng có chút bức bối.
Dương Thần cười nhạt, cũng không để ý lắm.
Trong mắt mọi người thì cảnh tượng này không đơn giản chỉ là nói chuyện phiếm.
Họ vẫn cho rằng Dương Thần có thể tham gia buổi tiệc tối nay là dựa vào Lâm Nhược Khê, không ngờ hắn còn có quen biết với Đường Uyển.
Quen biết Đường Uyển thì thôi lại còn qua lại với vợ chồng Viên gia – gia tộc lớn nhất Trung Hải, càng nguy hiểm hơn khi bí thư Phương của Phương gia lại ôn hòa nói chuyện với hắn.
Quyền lực của ba người này còn mạnh hơn nhiều so với Liễu Khang Bách, đặc biệt không ít người ở đó đều hiểu, sau lưng Dương Tiệp Dư còn có sự hậu thuẫn vô cùng lớn của Yến Kinh. Lúc này, nhìn thấy cô nói dông dài với Dương Thần, không khỏi đoán này đoán nọ, hay là…. Người may mắn mang tên Dương Thần này phải chăng là một trong những nhân vật giấu mặt của đại gia tộc đến từ Yến Kinh?
Mà lúc này trong một góc của hội trường lớn, Lâm Nhược Khê cùng với chị em nhà họ Thái nhìn thấy Dương Thần, vợ chồng Viên Ḥa Vĩ và Phương Trung Bình đang nói chuyện với nhau, ai cũng thấy kinh ngạc. Thái Ngưng còn biết được một chút nội tình, Thái Nghiên và Lâm Nhược Khê không thể nào ngờ được Dương Thần có qua lại với những nhân vật như vậy.
Lâm Nhược Khê cảm thấy rất phức tạp, cô ấy đã dẫn Dương Thần tới đây, chính là vì muốn hắn kết bạn với những nhân vật trong giới thượng lưu. Không ngờ, hắn không những qua lại với Viên Dã mà còn quen biết với vợ chồng Viên Hòa Vĩ và Phương Trung Bình, nhưng những chuyện này, từ trước tới giờ Dương Thần đều chưa từng đề cập đến.
Bản thân còn ngu ngốc giúp đỡ hắn đứng vững ở Trung Hải, xem ra việc làm của cô đều bị hắn xem như trò hề rồi.
Dương Thần không biết trong chốc lát mình đã trở thành trung tâm của buổi tiệc, nhưng nỗi oán hận trong lòng Lâm Nhược Khê đối với hắn lại dày lên, lúc này hắn chỉ nghe được giọng của Viên Hòa Vĩ:
Vừa rồi hình như Liễu Khang Bách có chút ý kiến về anh, nếu ông ta thật sự dám làm gì, nếu chúng tôi giúp được gì thì cứ nói một tiếng, anh có ơn với chúng tôi, chúng tôi không muốn anh xảy ra chuyện gì.
Còn hi vọng ông ta sẽ thật sự dám làm gì đó, Dương Thần thầm nghĩ vậy rồi nói:
Cám ơn, tôi biết rồi.
Sau khi nói chuyện một hồi lâu thì buổi tiệc cũng tới màn khiêu vũ.
Toàn bộ sàn nhảy của buổi tiệc, những ngọn đèn đều được bật lên, sáng lóa, cách sàn nhảy không xa, dàn nhạc đệm được mời từ Vienna qua bắt đầu tấu lên điệu Van du dương.
Không ít già trẻ nam nữ đều dẫn theo bạn nhảy của mình, bắt đầu từ giữa sàn nhảy rồi sau đó tản ra, nhảy những điệu múa giao hảo.
Sau khi Viên Hòa Vĩ đưa tay mời Dương Tiệp Dư nhảy, vợ chồng hai người bọn họ ân ái đi xuống sàn nhảy, bắt đầu bằng những giai điệu nhẹ nhàng.
Phương Trung Bình nhìn có chút hâm mộ rồi thở dài, một mình bước đến một góc bên cạnh sàn nhảy, yên lặng ngồi xuống.
Dương Thần cũng không muốn nhảy, muốn tìm một nơi nào đó để uống rượu nhưng bỗng nhiên thấy trong một góc của sàn nhảy, chỗ Lâm Nhược Khê và chị em Thái gia đứng có mặt của Liễu Vân.
Dương Thần mặt nhăn mày nhíu, biết là có chuyện không hay bèn bước đến.
Cùng lúc đó thì Liễu Vân đang đưa cánh tay ra, thể hiện động tác mời nhảy, gã cười với Lâm Nhược Khê.
Cô Lâm, với tư cách là chủ nhân của buổi tiệc tối nay, tôi có vinh hạnh mời cô nhảy điệu đầu tiên không?
Hành động của Liễu Vân có ý khích bác Dương Thần, vừa mới nói vài lời khiêu chiến đã khiến Lâm Nhược Khê và Dương Thần chia rẽ, nhưng bây giờ, gã lấy tư cách là chủ nhân của buổi tiệc vì vậy rất tự nhiên mà mời Lâm Nhược Khê nhảy.
Lâm Nhược Khê lúng túng, đương nhiên là không muốn nhảy cùng người đàn ông này, cô ta không ngốc, thừa biết Liễu Vân cố ý nhắm vào Dương Thần.
Nhưng Liễu Vân lại là con trai duy nhất của Liễu gia, lại là chủ nhân của buổi tiệc tối nay, trong trường hợp này, mời người khác nhảy, về mặt lễ nghĩa và thân phận cũng không có gì là không dúng cả, cô ấy không thể nói rằng mình không biết nhảy và cũng không có lý do hợp lý nào dể từ chối, nên làm thế nào cho tốt đây?
Thái Nghiên thấy Lâm Nhược Khê khó xử liền nói với Liễu Vân:
Tổng giám đốc Liễu này, Nhược Khê không thích nhảy, ngài tìm người khác đi.
Liễu Vân cười nhẹ nhàng:
Cục trưởng Thái à, lời mời của tôi là hết sức chân thành, mong Cục trưởng Thái đừng can thiệp.
Thái Ngưng kéo tay em mình ra, không cho Thái Nghiên nói nhiều, dù sao cũng liên quan đến quan hệ giữa hai nhà Liễu Thái, không nên nhúng tay vào.
Này, anh từ đâu chui ra vậy? Tôi là chồng của cô ấy còn chưa nhảy cùng, anh cần gì phải làm loạn lên như vậy?
Lúc này Dương Thần chặn ngang người Lâm Nhược Khê và nói với Liễu Vân.
Lâm Nhược Khê và chị em nhà họ Thái đều kinh ngạc nhìn Dương Thần đi tới, vẻ mặt rất phức tạp.
Liễu Vân cười lạnh:
Phải rồi, anh Dương còn chưa nhảy mà, tôi cứ nghĩ anh Dương đây muốn nhảy với tiểu thư Đường chứ, cô ấy cũng là người đẹp hiếm thấy, xem ra diễm phúc của anh cũng không ít.
Dương Thần cười quái dị:
Anh ghen tỵ hay hâm mộ tôi vậy, hình như anh nghĩ bất cứ người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh tôi thì đều có quan hệ với tôi thì phải.
Chẳng lẽ không đúng sao?
Liễu Vân khinh thường nói.
Dương Thần giơ tay chỉ về phía chị em nhà họ Thái đứng phía sau:
Vậy bọn họ thì sao, Cục trưởng Thái cũng không ít lần bắt tôi vào đồn.
Dương Thần thối tha! Anh làm gì mà chỉ vào chúng tôi?
Thái Nghiên đỏ mặt giống như bị nói trúng tim đen, bèn quát ầm lên.
Thái Ngưng cũng thấy lúng túng, tuy biết Dương Thần chỉ đấu võ mồm với Liễu Vân nhưng trong lòng có chút khác lạ.
Liễu Vân cũng không tiện nói điều gì, dù sao chị em nhà họ Thái không phải là những người bình thường, đành phải nở một nụ cười:
Coi như tôi nói sai vậy, tốt xấu gì thì cũng có ngoại lệ, nhưng anh Dương này, anh nói muốn khiêu vũ, nhưng tôi thấy cô Lâm không muốn nhảy cùng người chồng như anh đâu.
Dương Thần mặt không biểu cảm, hắn xoay người, nhìn vào khuôn mặt trầm mặc của Lâm Nhược Khê, ánh mắt hai người gặp nhau, dường như muốn nói cái gì nhưng lại không nói ra.
Đột nhiên Dương Thần lùi về phía sau ba bước, nhấc đôi cánh tay lên, xoay người một vòng, bắt đầu những bước nhảy chuẩn mực của điệu Van, cùng với âm nhạc là những bước nhảy quen thuộc, hắn khom người đến trước mặt Lâm Nhược Khê, đưa tay ra và thực hiện một số động tác “Mời nhảy” rất chuẩn mà không ai bắt bẻ được.
Không chỉ có Liễu Vân chuẩn bị xem vở kịch hay, mà ngay cả chị em nhà họ Thái cũng không thể tin nổi.
Đây là lần đầu tiên trong đời, trong tình cảnh đông người thế này mà đầu óc Lâm Nhược Khê lại hoàn toàn trống rỗng, cô ấy không ngờ rằng, Dương Thần thực sự mời mình nhảy, cô càng không ngờ rằng, người đàn ông bán thịt dê xiên nướng này lại biết nhảy các vũ điệu quốc tế.
Giờ phút này, Lâm Nhược Khê cảm thấy rất ngượng ngùng, tim đập thình thịch.
Sau mười mấy giây im lặng, Lâm Nhược Khê đặt bàn tay mềm mại của cô vào trong tay Dương Thần.
Không chấp nhận là hành động mất lịch sự trên sàn nhảy, tôi không muốn là người không có tố chất, cho nên mới nhảy cùng anh, anh đừng có nghĩ nhiều.
Dương Thần cười khổ:
Anh không nghĩ nhiều đâu, chỉ muốn cùng em khiêu vũ thôi.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc