Liễu Vân mang vẻ tươi cười hiền lành, tướng mạo anh tuấn khiến anh ta nhận được sự ưu ái của những phu nhân giàu có.
Dương Thần liền tỏ vẻ điềm tĩnh, lúc này Liễu Vân đang chào hỏi hắn, hắn cũng đành chịu đựng, dù biết rõ đối phương không có ý tốt nhưng cũng chỉ có thể thản nhiên đối mặt.
– Hiếm thấy là hiếm thấy, nhưng tôi không kỳ vọng gì.
Dương Thần cười nói.
Liễu Vân cười ha ha nói:
– Tôi vừa rồi ở chỗ cha tôi mà biết được anh Dương là người đã kết hôn, phu nhân lại là Chủ tịch Lâm của Quốc Tế Ngọc Lôi, thật là khiến người ngoài ghen tỵ đấy.
Lâm Nhược Khê và chị em nhà họ Thái dừng nói chuyện, đều hiếu kỳ hướng ánh mắt về phía Dương Thần, ba người bọn họ đều không rõ tại sao Dương Thần và Liễu Vân quen biết.
– Ngưỡng mộ xong rồi thì cậu mau đi đi.
Dương Thần hất hất tay, không muốn nói thêm.
Lâm Nhược Khê cau mày một cái, lần này đưa Dương Thần đến với hy vọng tạo quan hệ tốt với nhà có gia thế như Liễu gia, đưa anh ta tới giới thượng lưu, Dương Thần cư xử như thế này với thiếu gia Liễu Vân là điều mà cô ta không muốn thấy, thế là cô ta lập tức cứu nguy:
– Dương Thần, đừng đùa nữa.
Dương Thần buồn bực, mình giống như đang đùa sao?
Liễu Vân như nắm được nhược điểm, trong lòng tự đắc, sau đó nhìn sang Lâm Nhược Khê, mắt chợt lóe sáng, nói có chút chân thành:
– Vị này chính là Chủ tịch Lâm đây sao, mặc dù lần đầu gặp mặt nhưng bố tôi nhiều lần nhắc đến tài trí kinh doanh hơn người của Chủ tịch Lâm, là tấm gương để những người cùng thế hệ như chúng tôi học tập, không ngờ còn trẻ mà đã kết hôn với anh Dương Thần đây, đúng là có chút bất ngờ.
Liễu Vân không tán dương vẻ đẹp của Lâm Nhược Khê như những người khác, mà xuất phát từ góc độ kinh doanh, điều này rõ ràng khiến Lâm Nhược Khê thích thú hơn.
– Liễu Thiếu gia sao quen biết với chồng tôi thế, tôi hơi tò mò đấy.
Lâm Nhược Khê thuận miệng hỏi một câu, nhưng trong lòng đúng là rất nghi hoặc.
Dương Thần có vẻ hốt hoảng, nhưng Liễu Vân đợi chính là câu này.
– Cái này… khó nói, tôi nghĩ hay là chờ dịp nào đó nói chuyện riêng vậy. Liễu Vân nói có chút vô tội và thương cảm.
Nhìn thấy cảnh tượng này bất kì ai cũng nghĩ Dương Thần mắc nợ gì đó Liễu Vân, rất nhiều người nhìn Dương Thần với ánh mắt kỳ quặc.
Bỗng nhiên, Liễu Vân phát ra một giọng ngạc nhiên:
– À, xin lỗi, không nhìn thấy Cục trưởng Thái cũng ở đây, xem ra Chủ tịch Lâm và Cục trưởng Thái cũng là bạn thân, chuyện xảy ra hôm nay, Cục trưởng Thái cũng có kinh nghiệm chi bằng để Cục trưởng thay tôi trình bày đi, chuyện đó tôi thực không muốn nhớ đến nữa.
Dương Thần thầm mắng người này thiếu đạo đức, ức hiếρ người như thế, để Thái Nghiên nói ra còn nguy hiểm hơn để tự hắn nói ra.
Thái Nghiên cũng thẳng tính, hai mươi mấy năm sống với ý niệm chấp pháp giải quyết mọi việc công chính, gặp chuyện như thế này, đại nghĩa diệt thân không chút lưỡng lự, đừng nói là Dương Thần, cái tên đã từng làm tổn thương lòng tự trọng của cô ta.
Nhìn qua thấy sắc mặt Lâm Nhược Khê không được tốt, Thái Nghiên mấp máy đôi môi đỏ hồng nói nhỏ vào tai Lâm Nhược Khê.
Trên thực tế, sự việc của An Tâm lần đó Lâm Nhược Khê sớm đã được biết qua, dù sao cũng là cô ta phái luật sư Trương tới bảo lãnh cho Dương Thần. Nhưng Thái Nghiên từ đầu không nói nhiều, Lâm Nhược Khê cũng không muốn nghe, vì thế chuyện đó dần bị quên lãng.
Bởi vậy, Dương Thần càng ở tình thế khó xử, Thái Nghiên là cục trưởng cục cảnh sát khu tây, đại đa số mọi người đều biết khúc mắc giữa Dương Thần và Liễu Vân là có liên quan đến đồn cảnh sát, chuyện đó nghĩ lại cũng không đơn giản, càng có thể là một vụ bê bối.
Đương nhiên rồi, đáng bị bôi nhọ, tất nhiên Dương Thần và Liễu Vân vẫn là những người bị hại.
Đợi Thái Nghiên đem chuyện Dương Thần cùng vị hôn thê của Liễu Vân qua đêm tại khách sạn bị đội truy quét văn hóa phẩm đồi trụу bắt được, và chuyện Liễu Vân, cha An Tâm ẩn trong sự việc phát sinh bất ngờ nói ra, mặt Lâm Nhược Khê hoàn toàn không còn giọt máu nào, sắc lạnh trong ánh mắt so với biểu hiện bên ngoài còn lạnh hơn gió bắc bội phần.
Dương Thần cảm giác da đầu ngứa ran, cười gượng:
– Chuyện qua rồi, đây đều là những chuyện đã qua, về nhà tôi sẽ giải thích cho em, thực ra tôi cũng là người bị hại…
– Anh không cần giải thích nữa, đây là chuyện của anh, từ trước đến giờ tôi đâu quản được anh.
Lâm Nhược Khê nói xong câu này cảm thấy trái tim đau nhói, bản thân đưa hắn đến đây có vẻ như hoàn toàn sai lầm, nếu như không đến, ít nhất sẽ không biết chuyện giữa hắn và Liễu Vân.
Coi như mình vẫn luôn bị lừa gạt còn tốt hơn là biết người đàn ông này quyến rũ vị hôn thê của người khác còn bị đội truy quét văn hóa phẩm đồi trụу bắt về đồn công an.
Không sai, lúc đầu mình đã nói với hắn, ai có chuyện của người đó, không hỏi sâu chuyện riêng tư của đối phương.
Hôm nay sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, mình mới để mọi người biết hắn ta là chồng mình, không ngờ, trong chớp mắt, hắn đã trở thành người đàn ông quyến rũ vị hôn thê của người khác.
Không nghi ngờ, đây chính là cảm giac khó chịu giống như con dao sắc nhọn, tàn nhẫn cứa vào lòng tự trọng của Lâm Nhược Khê.
Khóe miệng Liễu Vân nở nụ cười độc ác, nhìn nhanh qua, nói:
– Chủ tịch Lâm, đừng buồn, sự việc cũng theo thời gian mà lắng xuống rồi. Mặc dù vị hôn thê An Tâm của tôi phạm phải một vài sai lầm, nhưng điều này không ảnh hưởng đến quyết tâm lấy cô ấy của tôi, không bao lâu nữa, tôi sẽ cùng vợ chưa cưới hoàn tất hôn lễ, Chủ tịch Lâm cũng đừng trách móc gì anh Dương, làm người ai chả phạm sai lầm.
Liễu Vân nói xong, bùi ngùi nhìn Dương Thần, huých Dương Thần một cái rồi bỏ đi.
Trong khoảnh khắc ấy, Liễu Vân nói chỉ để mình Dương Thần nghe thấy:
– Tôi phải để anh mất hết tất cả.
Dương Thần mặt không biểu cảm, dường như căn bản không nghe thấy lời khiêu khích của Liễu Vân, trên thực tế, Dương Thần lúc này kỳ thực cũng không còn tâm trí để ý tới Liễu Vân, bởi Lâm Nhược Khê hình như đã vô cùng suy sụp.
May mà một loạt chuyện xảy ra ở đây chỉ có vài người nghe thấy nên mới không gây chấn động lớn, vì thế sau khi Liễu Vân rời khỏi, mọi thứ đã ổn định trở lại.
Thái Nghiên Nhìn thấy thần sắc tiêu điều của Lâm Nhược Khê không khỏi có chút hối hận khi nói thẳng như thế, đồng thời nhìn Dương Thần mong được tha thứ, nhưng Dương Thần đâu còn sức để ý đến cô ta.
Bước về phía trước, Dương Thần trầm mặc nói:
– Tôi biết có giải thích cũng là thừa, tôi chính là người không thể khiến em bớt lo lắng, chỉ hy vọng em đừng quá đau buồn, không đáng để tổn thương bản thân.
Lâm Nhược Khê ngước mắt, khóe mắt hơi đỏ:
– Tôi sớm nên biết, nhặt lấy trái tim đồng cảm của anh, tôi đâu có ngốc như thế.
Nói xong, Lâm Nhược Khê một mình đi tới một góc của hội trường.
Thái Nghiên và Thái Ngưng quan tâm nên theo sát, hai chị em mỗi người một vẻ mặt, ngoài quan tâm Lâm Nhược Khê còn có chút áy náy, dường như bọn họ cũng che giấu rất nhiều điều.
Dương Thần trong lòng bực bội, nhưng không phải phẫn nộ với sự phá đám của Liễu Vân, mà cảm thấy rối bời bởi những hồng nhan bên cạnh mình.
Đây không phải là chuyện bỏ đi người nào đó là có thể giải quyết được vấn đề, chẳng gã đàn ông nào muốn người phụ nữ của mình đồng thời thuộc về một người đàn ông khác, cũng như thế, phụ nữ cũng không thích chồng mình còn là chồng của một người khác.
Dương Thần không phải là không biết điều này, nhưng cuộc sống bần hàn và đơn giản, và những chuyện khó phai trước đây khiến hắn căn bản không có dũng khí từ chối tình cảm của những người phụ nữ dành cho hắn, hắn biết rõ mình thích bọn họ, thậm chí, không thể bảo đảm tương lai có thích nhiều người nữa không, mà tình cảm dịu dàng của những người phụ nữ lại khiến hắn khó mà chống đỡ, đừng nói là đi hại bọn họ.
Nhưng chỉ cần nhớ đến sự quen thuộc và ánh mắt lạnh lùng của Lâm Nhược Khê cùng với tính cách vô cùng giống ai đó, là Dương Thần vô cùng sợ cô ta sẽ rời xa mình.
Bởi vì đã từng mất đi nên cần hết sức trân trọng.
Đúng lúc Dương Thần cảm thấy đau đầu, muốn tìm nơi ngồi uống rượu một mình thì chủ nhân bữa tiệc Liễu Khang Bách bỗng dẫn theo hai thuộc hạ đi đến trước mặt hắn.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc