Cho nên, sắc mặt Dương Thần bật lên nét muộn phiền.
Cho nên, sắc mặt Dương Thần bật lên nét muộn phiền.
Dương Thần ngẩn người, buồn bực hỏi:
– Ngươi là…
– Tôi là Lý Minh, nhân viên bên bộ phận bảo an của Ngọc Lôi, là chủ tịch bảo tôi tối nay đến để làm tài xế. Lý Minh lấy vẻ nịnh nọt, cười nói.
Tập đoàn quốc tế Ngọc Lôi là một tập đoàn lớn, cho dù Lâm Nhược Khuê có nói là cô ta có một công ty tư nhân về bảo an thì Dương Thần cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, cho nên khi Lý Minh nói anh ta là người lái xe, Dương Thần liền ngay lập tức hiểu ngay.
Đêm nay có tổ chức một buổi dạ tiệc từ thiện, ngoài khiêu vũ ra thì còn có đấu giá, ăn uống tự do, tiệc rượu, uống rượu rồi lái xe thì bị cảnh sát bắt, thật đúng là chuyện phiền toái. Nếu như bình thường thì còn có thể giải thích được, chứ như đêm nay thì ngay trước mắt mọi người, thật là xui xẻo.
Dương Thần quay đầu nhìn về phía Lâm Nhược Khuê tự ngồi vào trong xe từ lúc nào, xem ra chính mình đã hiểu lầm cô, nghĩ lại cũng đúng. Lâm Nhược Khê thấy thế nào cũng không giống là người có bạn trai..
Lý Minh nịnh hót liền chạy đến phía bên kia, mở cửa sau chiếc Bentley để Dương Thần bước vào rồi mới tự mình ngồi trở lại vào phòng điều khiển, chạy thẳng đến tập đoàn Quốc Tế Ngọc Lôi.
Dương Thần ngồi bên cạnh Lâm Nhược Khê bên người, nhìn người nói năng thận trọng, Lâm Nhược Khê, vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ có điều khuôn mặt tuyệt mỹ có vài nét ảm đạm và tái nhợt, cả đêm không ngủ, ban ngày lại lo công việc, người phụ nữ này có thể ngồi như vậy trợn mắt im lặng, cũng không là một chuyện dễ dàng .
– Cô suy nghĩ rất chu đáo, tôi ngược lại còn không nghĩ tới phải gọi người hỗ trợ lái xe, Dương Thần định mở máy hát lên.
Lâm Nhược Khê vì chuyện hồi sáng này, đối đối với Dương Thần có vài phần bất mãn, cô chỉ dùng ngón chân mà nghĩ thì cũng biết rằng, tên này tối hôm qua chắc lại đi ra ngoài trộm tinh , trong lòng chán ghét nhìn liếc hắn một phát:
– Anh nghĩ tôi và anh giống như anh chắc?
– Giống cái gì?
– Tôi không làm những việc bẩn thỉu. Lâm Nhược Khuê nói thẳng.
Dương Thần nín lặng một hồi, mắt nhìn về phía Lý Minh không chút phản ứng nào đang chú tâm lái xe, ngượng ngùng nói với Lâm Nhước Khuê:
– Đây là việc riêng, sao lại nói xấu tôi trước mặt người ngoài như vậy chứ.
Lâm Nhược Khuê cười nhạt, nói :
– Anh dám làm mà sợ người ta biết ư? Yên tâm đi, hắn ta bây giờ bị điếc rồi.
Dương Thần lại một lần nữa không nói gì, cô gái này mà đắc tội với cô ta, chắc sẽ khó mà yên thân, vì rõ ràng Dương Thần nhìn thấy Lý Minh lái xe phía trước mà trán toát cả mồ hôi lạnh.
Lý Minh lúc này cũng kêu khổ không ngừng, gã cũng không nghĩ tới việc mở cửa xe cho chủ tịch nữa, chỉ dám nghe rồi im lặng nhưng vì bát cơm của mình, hắn chỉ có thể làm mỗi một việc là nghe xong rồi giấu thật kín cho tới khi mục nát thối rữa ra mà thôi.
Chiếc Bentley cũng không đi đâu khác, mà trở về biệt thự, theo như Lâm Nhược Khuê nói thì cần phải về thay quần áo trước đồng thời đổi chiếc xe Bentley màu đỏ quí phái mà cô vẫn hay đi ngày thường, như vậy vừa phù hợp với không khí trang trọng của buổi tiệc lại vừa được đổi xe.
Mỗi lần như vậy, bất luận là cô gái quyết đoán như thế nào đi nữa cũng tốn không ít thời giờ của đàn ông.
Dương Thần bước vào phòng ngủ của mình, lấy ra một bộ âu phục sang trọng tinh tế hiệu Armani từ trong tủ áo, cũng cài nút áo màu tuyết trắng, trên cổ thắt chiếc nơ màu đỏ, sơ sài chải lại mái tóc, nhìn sơ qua có thể chưa phải là hào hoa phong nhã, nhưng có thể tham dự buổi dạ tiệc như vậy thì ít ra khí chất cũng thuộc dạng hào hoa công tử.
Đi xuống dưới lầu, đợi khoảng hơn nửa tiếng sau mới thấy Lâm Nhược Khuê khoan thai bước từ trên lầu đi xuống.
Dương Thần đang dự định phàn nàn vì phải chờ lâu thì vừa chợt quay đầu lại, thoạt nhìn cũng đã nín thở nói không nên lời.
Toàn thân hai màu đen trắng tinh khiết, mái tóc búi cao, Lâm Nhược Khuê dường như đã biến thành một người khác.
Chiếc váy đen cao ngang ngực với những sợi tơ mỏng manh tựa như vẩy mực linh động lung lay theo bước chân nàng, lộ ra ngoài bầu ngực tuyệt mỹ đối ngược hẳn với chiếc cằm thanh tú và làn da trắng muốt như tuyết.
Tuy rằng ngày thường nhìn Lâm Nhược Khuê cũng đã không phải là người có khí chất tầm thường nhưng vì phần lớn chỉ nhìn thấy cô ta mặc áo ngủ rộng thùng thình và đồ công sở nên không thấy có gì đặc biệt. Lúc này, trong bộ lễ phục dạ hội hoàn hảo vây quanh thân mình thướt tha dáng ngọc, một cô gái cao 1m7, phối hợp với chuỗi đá quí Nam Phi hết sứ hài hòa, hệt như một bức họa hoàn mỹ dưới ngòi bút tài hoa của một người họa sĩ thiên tài.
Trong khi sắp đến bước đường cùng, năng lực tài chính của người con gái này lại có thể đem lại cho cô ta một chuỗi đá quí lấp lánh sáng loáng, bao quanh là bạch kim, chỉ cần nhìn vào là biết được toàn bộ đều được tạo từ một người chế tác có tiếng trên thế giới.
Dương Thần đã nhìn qua không ít các loại châu bảo nên nhận ra rất nhanh, đây đúng là một bảo vật hiếm thấy thuộc khu vực chế tạo chuyên khu.
Kể ra thì quy cách của những mảnh ngọc bích với vô số những màu sắc bắt mắt tạo thành một bộ hoàn mỹ chiếc vòng đeo cổ khuyên tai và chiếc lắc tay. Đặc biệt chiếc vòng cổ với khối ngọc bích nhìn xanh muốt như màu nước biển. Bộ bảo vật này không những cướp đi hơi thở của những người nhìn vào mà còn tôn lên biết bao lần nét đẹp tuyệt trần cao quý của người đeo nó.
Lâm Nhược Khuê ngày thường chỉ ra ngoài chỉ sử dụng những trang sức rất trang nhã, đêm nay tham dự dạ hội nên cô cố ý điểm chút son màu, vẽ mi cong, bỗng hóa thân thành mỹ nhân tuyệt sắc say mê lòng người.
Nhìn thấy Dương Thần ngồi trên sô pha nhìn mình thất thần, Lâm Nhược Khuê có chút e lệ ngượng ngùng, đã lâu rôi cô không ăn mặc trang trọng như thế này, mà khi nhìn thấy trong mắt Dương Thần chứa đầy đam mê nhìn mình không chút tà niệm, Lâm Nhược Khuê vui vẻ bước đến.
Đi đến trước mặt Dương Thần, Lâm Nhược Khuê nói mà không hề tỏ vẻ chút động lòng:
– Đi thôi.
Dương Thần bỗng dưng định thần, thảng thốt nói :
– Bà xã, mình đừng đi nữa.
Lâm Nhược Khuê nhíu mày hỏi:
– Tại sao? Không lẽ anh lại lâm trận lùi bước sao?
– Không phải vậy. Dương Thần cố nén sự kich động, nhìn thấy cơ thể Nhược Khuê toản ra mùi hương hoa nhài đầy quyến rũ, khó ngăn được có chút tự hào trong lòng. Em mặc như thế đi dự tiệc sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn của bọn đàn ông, người xuất thân bán thịt dê xiên nướng như tôi rất nhỏ mọn, tôi ghen lắm đấy.
Lâm Nhược Khuê đối với cái lí do vừa vô lí vừa khôi hài này cảm thấy có chút buồn cười, nhịn không được liền cắn môi:
– Đừng có đùa, tôi chỉ thay có bộ đồ thôi, đi ra đường thì cũng bị người ta nhìn thôi.
Dương Thần nghĩ lại thấy cũng đúng, cả hai lần cùng Lâm Nhược Khuê đi trên đường đều bị người khác nhìn chằm chằm.
Xem ra lần sau phải lừa được cô gái này ra đảo hoang, à mà không phải, là cần phải đem tất cả đàn bà của mình ra đảo hoang hết, mỗi ngày tự ban cho mình một cô để ngắm…
Nghĩ đủ thứ ý niệm “xấu xa” trong đầu, Dương Thần đứng dậy cùng Lâm Nhược Khuê đi ra cửa, cùng nhau nhìn νú Vương chào tạm biệt.
Trước của biệt thự, Lý Minh đã đứng ngay bên cửa chiếc Rolls-Royce phantom màu đen.
Từ lúc nhìn thấy nó nằm trong bãi giữ xe dưới tầng hầm to lớn, Dương Thần thật không nghĩ rằng sẽ có lúc phải dùng đến nó.
Bình thường ngồi trong xe Rolls-royce không phải là vì nó có chức năng gì nổi trội, nhưng xét trên phương diện đẳng cấp thì ngồi loại xe này đúng là rất thoải mái.
Lý Minh nhìn cách ăn mặc dự tiệc của Lâm Nhược Khuê, thân người cũng sững sờ một hồi mời có thể định thần, lại nhìn thấy trong mắt Dương Thần có chút khó chịu, Lý Minh lập tức chạy ngay đến buồng lái, không dám ngoái đầu lại nhìn Lâm Nhược Khuê lần nào nữa.
Không cần nói đến việc người đàn bà là vợ mình, tự mình cai quản, người đàn ông này có thể lấy được người phụ nữ như thế thì hẳn là người không tầm thường. Lý Minh lựa chọn sáng suốt, giả câm giả điếc, cùng lắm là chỉ dám ngưỡng mộ sự may mắn của Dương Thần thôi.
Dạ tiệc của nhà họ Liễu được tổ chức trong một khách sạn tại khu nghỉ mát 5 sao của tập đoàn, gần nhà họ Viên. Nhà họ Liễu lần này mời tới dự dạ tiệc đa phần không phải là những người tầm thường, địa vị cao, nhân vật nổi tiếng khắp nơi đều tề tụ về đây, làm huyên náo nguyên cả một con đường, cho nên lựa chọn lần này là một mảnh đất gần làng du lịch Trung Hải nam.
Xe đi phải mất hơn một tiếng đồng hồ, ngồi trong chiếc Rolls-Royce rỗng rãi, Dương Thần có thể nghe được mùi hương thơm tỏa ra từ người Lâm Nhược Khuê, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy xao động như thế, đưa một mỹ nhân như thế đi dự tiệc thì ắt hẳn là rất hãnh diện lại còn có ý thách thức kẻ khác.
Hai người vẫn không nói chuyện với nhau câu nào, Dương Thần cũng vẫn nghĩ thầm trong lòng, bỗng nhiên, chưa đầy mười phút , Dương Thần cảm thấy bả vai bên trái mình hơi hơi có áp lực truyền đến…
Dương Thần quay đầu lại vừa đúng lúc Lâm Nhược Khê quá mệt mỏi nên ngủ mơ mơ màng màng, theo xe lay động, dần dần tựa vào vai mình.
Một ngày một đêm không ngủ lại phải làm việc cả ngày, cô gái này có thể kiên trì đến bây giờ đã rất giỏi rồi, lại còn thêm việc chuẩn bị gấp cho việc tham gia bữa tiệc long trọng như vậy. Dương Thần đột nhiên cảm thấy có lỗi với Lâm Nhược Khê.
Tuy rằng bản thân cũng có nỗi khổ trong lòng, nhưng những thứ khiến Lâm Nhược Khê thực sự vì bản thân mà mệt mỏi không ít, chả trách cô đau lòng.
Lúc này Lâm Nhược Khê dường như quên mất người đàn ông bên cạnh mình là Dương Thần, chỉ là theo bản năng hi vọng sẽ có một bờ vài có thể dựa vào, để cho cô ấy được nghỉ ngơi chút ít.
Dương Thần cũng không lên tiếng, lẳng lặng đưa bả vai ra, để cho Lâm Nhược Khê có thể dựa vào một cách thoải mái, im lặng để cô nghỉ ngơi.
Xe Rolls-Royce có rèm xe cực kỳ chắc chắn, bên trong cũng rất yên tĩnh, Lý Minh ngồi trước lái xe căn bản là không dám quay lại nhìn tình hình ở phía sau ghế.
Lâm Nhược Khê ngủ ngon lành như một đứa trẻ, dựa vào vai Dương Thần, đôi môi mịn màng như cánh hoa hơi mở ra, tỏa một mùi hương giống như hoa lan, trông có chút ngây thơ.
Dương Thần cúi đầu, nhìn với ánh mắt dịu dàng, rất hi vọng xe có thể chạy thật chậm, thật chậm, để cho người phụ nữ đã vất vả cho đến lúc này được ngủ một lúc thôi cũng được.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc