Dương Thần đi vào phòng ngủ, đột nhiên nhìn thấy cửa sổ bị mở toang ra, tuyết bay trắng xóa.
Thành phố Giang Nam rộng lớn này, mặc dù không phải là điều thường thấy, nhưng có tuyết cũng không phải là điều ngạc nhiên, dù sao thì biển cũng rộng, nhiệt độ giảm đột ngột khiến nước nhanh chóng bị đông lại.
Sắp xuống 7, 8 độ rồi.
Dương Thần nói, nửa đêm nhiệt độ còn xuống thấp nữa.
Đột nhiên chuông điện thoại di động reo. Dương Thần nghe điện thoại, là Mạc Thiện Ny.
Người phụ nữ này luôn độc lập như vậy, chưa bao giờ gọi điện mà không có việc gì, chắc chắn có việc gì rồi.
Anh yêu, thấy không?
Cái gì?
Tuyết.
Em rất thích?
Không phải, chỉ cảm thấy có chút mất mát thôi. Mạc Thiện Ny nói.
Vì sao?
Dương Thần hỏi.
Mạc Thiện Ny im lặng một lát rồi nói:
Bởi vì tuyết rơi, chính là sự lạnh lẽo.
Giọng nói chứa đầy cảm xúc, khiến Dương Thần cảm thấy có chút bi thương.
Anh đến nhà em nhé.
Dương Thần nói.
Mạc Thiện Ny ở nhà một mình, chắc hẳn rất cô đơn, đặc biệt là ở nơi này, tuyết rơi đầy rừng.
Đừng tới, em chuẩn bị đi ngủ rồi, em không phải là cô bé, mới thế mà đã không chịu được.
Mạc Thiện Ny cười nói.
Làm sao bây giờ, ở trước mặt anh, Mạc Thiện Ny luôn là người phụ nữ mạnh mẽ, khi nào anh mới được ôm em đi ngủ.
Dương Thần cười nói.
Mạc Thiện Ny hừ một tiếng:
Đó mới là mục đích anh muốn qua đây đúng không?.
Ha ha…
Dương Thần cười không nói lời nào.
Mạc Thiện Ny im lặng một lát rồi hỏi:
Thứ 6 sau giờ làm anh có rảnh không?
Làm gì?
Em muốn anh đi cùng em tới một bữa tiệc.
Mạc Thiện Ny nói.
Dương Thần cười khổ nói:
Đi dự yến tiệc nhà họ Liễu à.
Sao anh biết?
Mạc Thiện Ny hỏi.
Bởi vì Nhược Khê nói muốn anh đi cùng cô ấy tới bữa tiệc.
Dương Thần nói.
Mạc Thiện Ny thở dài trong điện thoại:
Trước đây Nhược Khê chưa bao giờ tới những chỗ như thế này, xem ra là vì anh mới đi rồi.
Đúng vậy, tự nhiên lại muốn đi, khiến anh cảm thấy cô ấy là người rất mâu thuẫn.
Dương Thần cười nói
Biết rõ chồng mình ngoại tình ở bên ngoài, vậy mà cô ấy vẫn bình thường, anh cho rằng cô ấy là người phụ nữ bình thường sao?
Mạc Thiện Ny nói.
Cho nên mới nói cô ấy là người phụ nữ mâu thuẫn.
Mạc Thiện Ny giọng nói yếu ớt:
Vậy thì em không đi nữa, không có người đi cùng. Đi một mình xấu hổ lắm.
Nghe Mạc Thiện Ny nói như vậy, Dương Thần cũng cảm thấy đau lòng, nhìn màn bên đêm bên ngoài cửa sổ, có một bông hoa bạc trắng như tuyết, nói:
Em yêu, ngày mai thành phố này sẽ bị tuyết bao phủ hết đấy.
Ừ… thế thì làm sao?
Tuy thứ sáu không thể đi cùng em, nhưng ngày mai chúng ta hẹn hò đi, coi như là anh chuộc lỗi, lạnh nhạt với em.
Dương Thần nói.
Mạc Thiện Ny cười khanh khách thành tiếng:
Anh coi mình là hoàng đế hay thần tình yêu vậy?
Đi nhé, anh xin em đấy.
Dương Thần cười nói.
Ừ, vâng, bản tiểu thư đồng ý. Nhưng phải để em chọn địa điểm cơ.
Mạc Thiện Ny nói.
Nhớ tới trước đây có lần cùng Thiện Ny đến một nơi kỳ quái, Dương Thần hoảng sợ, nhưng vẫn đồng ý:
Ngày mai cùng đi ăn cơm, sau đó xuất phát, cho dù em có muốn đi đâu đi chăng nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ người dân Trung Hải quả nhiên đều ăn mặc ấm áp, gió đập vào mặt, Dương Thần có thể cảm nhận được mùa đông thật sự đã đến rồi.
Dương Thần mặc áo cao cổ màu lam bên trong, áo khoác đen bên ngoài, quàng khăn màu xám, tuy hắn không lạnh nhưng mặc như thế này, ít nhất mọi người nhìn qua cũng thấy bình thường.
Đi chợ mua thức ăn sáng xong, đi cửa sau ban Quan hệ xã hội của công ty, mới biết có không ít nhân viên đi làm muộn, dễ nhận thấy tuyết rơi nhiều như vậy khiến tắc nghẽn giao thông.
Đi ra khỏi phòng quan hệ xã hội, Dương Thần đi thẳng tới công ty giải trí Ngọc Lôi.
Tuy rằng bản thân không làm được cái gì, chí ít cũng phải chú ý tới tình hình hoạt động của công ty, như vậy cũng không khiến hai người Triệu Đẳng và Vương Khiết lạnh nhạt với mình.
Dương Thần đi thẳng vào phòng của Vương Khiết, chỉ thấy Vương Khiết vui mừng tung điện thoại lên, nhìn thấy Dương Thần bước vào, Vương Khiết lập tức đứng dậy nói:
Tổng giám đốc, công ty hợp tác đầu tư đã quyết định ngày mai sẽ tới bàn chuyện hợp tác, dự định bỏ ra hơn 100 triệu, tôi thật không nghĩ rằng còn công ty nào ở Trung Hải lại có tiềm lực kinh tế như vậy.
Dương Thần mỉm cười, cái công ty mà Sắc Vi mua chỉ là cái xác không, năng lực của Sắc Vi cũng thật là giỏi.
Đường đã rải rất tốt, quá trình bước đi tôi cũng không tham gia nhiều.
Dương Thần cười nói.
Con số lớn như vậy, cứ coi như việc ngân hàng cho vay vốn cũng là vì công ty của chúng ta vừa mới thành lập, nhưng cũng không thể cho vay đến 100 triệu được.
Vương Khiết bị kich động nói.
Cùng với Vương Khiết bàn bạc về kế hoạch hợp tác sắp tới, Dương Thần nhìn đồng hồ, sắp tới giờ ăn rồi, liền rời công ty trước.
Sau khi gọi điện cho Mạc Thiện Ny, Dương Thần lái xe đậu vào ven đường cạnh tòa nhà Ngọc Lôi, đón Mạc Thiện Ny lên xe.
Mạc Thiện Ny tóc xõa xuống một bên, cô nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc trên mặt. Cô mặc một chiếc áo khoác dài màu cà phê, bên trong mặc áo màu cam, cho dù là trang phục mùa đông cũng không thể che đi cái vóc dáng đẫy đà của cô.
Dương Thần lần đầu tiên nhìn thấy cách ăn mặc trang phục mùa đông của Mạc Thiện Ny.
Mạc Thiện Ny có vẻ đắc ý:
Quần áo đẹp sao?
Không đẹp, người đẹp.
Dương Thần nói.
Mạc Thiện Ny che miệng cười:
Thật thà như vậy, thưởng cho một cái.
Nói xong, tiến đến hôn Dương Thần một cái vào má.
Dương Thần nhân cơ hội này hôn lại cô một cái làm cô hờn dỗi.
Nói đi, đi đâu ăn cơm trước?
Em chỉ đường, anh lái xe.
Mạc Thiện Ny cũng không nói địa điểm.
Dương Thần bĩu môi, xem ra lại là một nơi kỳ lạ.
Theo Mạc Thiện Ny chỉ đường, Dương Thần đi mất hơn nửa giờ đồng hồ, tới nội thành Trung Hải, lại thêm hơn 40 phút nữa, xe chạy qua một đoạn đường cao tốc khá dài, đi tới vùng núi duyên hải phía Bắc.
Dương Thần nhìn một cách đầy ngạc nhiên, hai bên đường cao tốc là cánh đồng mênh mông bị sương bao phủ kín, đang rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Theo hướng Mạc Thiện Ny chỉ, Dương Thần lái xe vào một nông trại của một người nông dân.
Trong nông trại này có mở một quán cơm đặc biệt, những người thành phố nhàn hạ thì lại thích đến nơi đây ăn cơm, vừa yên tĩnh lại vừa ngon.
Nhìn thấy ngôi nhà kiến trúc toàn bằng gỗ mộc, ít nhất cũng khoảng 10 gian. Ngoại trừ nhà ăn, còn có khách sạn đặc biệt kiểu nhà nông, bãi đỗ xe chỉ có vài chiếc xe có rèm che, bởi vì đang là giờ làm việc nên không có nhiều khách đến.
Dương Thần nghi ngờ hỏi Mạc Thiện Ny:
Em làm thế nào biết được nơi này?
Một người khi nhàm chán sẽ nghĩ không ra là đi đâu, lái xe đi linh tinh th́ phát hiện ra nơi này.
Mạc Thiện Ny nói.
Dương Thần nhìn Mạc Thiện Ny cười tươi như hoa, trong ḷng thầm nghĩ, cô hẳn là rất vui vẻ, v́ không phải một ḿnh cô đơn đến nơi này, mà có người cùng cô đến đây.
Đồ ăn ở quán cơm trong nông trang này cũng ngoài sức tưởng tượng, nhưng mọi thứ đều là tốt. Dương Thần và Mạc Thiện Ny không uống rượu, gọi bốn món và một món canh, ngồi trong phòng riêng có lò sưởi, ăn bữa cơm trưa mà nóng hầm hập.
Ăn xong, lúc ra về Dương Thần mới hỏi Mạc Thiện Ny:
Buổi chiều đi đâu?
Mạc Thiện Ny chỉ tay ra vùng đồi núi phía ngoài cửa xe, trong sự mênh mông của sương trắng, một vùng đất không cao lắm, mang theo hơi thở của tự nhiên.
Muốn leo núi sao?
Mạc Thiện Ny gật đầu:
Vâng, lúc trước tới nơi này có nghe người dân nói rằng leo lên đỉnh núi kia có thể nhìn thấy biển rộng. Nhýng di một mình lúc đó hơi sợ, hôm nay đột nhiên nghĩ ra điều này.
Dương Thần mỉm cười:
Em cũng có cái để sợ sao?
Sao lại không?
Mạc Thiện Ny lườm hắn một cái:
Hay là anh muốn em không sợ trời không sợ đất, theo chủ nghĩa đại nữ nhân?
Ồ… Tiểu Thiện Thiện, chúng ta đi leo núi thôi.
Dương Thần lập tức đứng lên nói.
Bởi vì đây là ngọn đồi, chứ không phải núi nên đường đi cũng không dốc lắm, tuy là không phải do những công ty xây dựng làm đường nhưng những người dân nơi đây đã đi lại nhiều và tạo ra những con đường nhỏ uốn lượn quanh ngọn đồi.
Cây cối đang rụng lá nên trông có vẻ trơ trụi, nhưng những cây bốn mùa vẫn xanh tốt, tràn đầy sức sống.
Đường đi gập ghềnh, do sương tuyết đọng lại nên ma sát giữa giầy và mặt đất phát ra âm thanh: “bộp bộp.”
Dương Thần đi trước, thỉnh thoảng ngoảnh lại nhìn phía sau, Mạc Thiện Ny theo sát ngay sau, cô đi cũng không phải chậm.
Mạc Thiện Ny gỡ những sợi tóc rối, nói:
Dương Thần, em rất thích âm thanh này.
Âm thanh gì?
Dương Thần hỏi.
Tiếng bước chân của anh, bước chân của em.
Mạc Thiện Ny nói.
Dương Thần cười:
Có gì đặc biệt đâu?
Trời lạnh giá, núi hoang vu, nơi đây dường như cách biệt với thế giới bên ngoài. Ngoại trừ tiếng bước chân của em, vẫn có tiếng bước chân khác nữa, em có thể nghe thấy tiếng bước chân của người đó, đang cúi đầu đi phía sau núi.
Mạc Thiện Ny mỉm cười nói.
Dương Thần dừng chân, quay người lại phía sau, sững sờ nhìn trên mặt đất phủ tuyết là người con gái đẹp như hoa.
Quê của em anh đã đi qua rồi, ấp Côn Sơn đều là núi. Lúc nhỏ em đã đi trên những con đường phủ đầy tuyết, bên tai chỉ nghe thấy tiếng bước chân của chính mình, lúc đó em rất sợ hãi, bất luận thế nào cũng phải cố gắng há cái miệng nhỏ của mình ra mà hít thở, đều có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình, thậm chí cả tiếng đập của trái tim…cảm thấy toàn thế giới chỉ còn lại có một mình em.
Mạc Thiện Ny cười:
Bây giờ thì tốt rồi, em cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân của người khác rồi.
Đồ ngốc.
Dương Thần nhìn cô thương hại:
Đi khi trời còn sáng, mau đi thôi, chỉ nghĩ linh tinh.
Mạc Thiện Ny cau mũi, bước nhanh đuổi kịp Dương Thần.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc