Vì vậy, Molins và mọi người xếp đặt hành lý và nhận phòng xong mới bắt đầu nói chuyện cẩn thận với Sắc Vi có những nhu cầu cụ thể nào.
Dương Thần nhìn Sắc Vi hăng hái cùng đám đội Hải Ưng đùa giỡn, tuy rằng thường xuyên phải cần phiên dịch, nhưng Sắc Vi đã nhanh chóng quen thuộc với những người này.
Ngay lúc sắp nói chuyện xong, một thành viên hội Hồng Kinh chạy từ dưới lầu lên báo cáo có một chiếc xe tải tự xưng là đưa nước khoáng đến, cần người xuống khuân vác.
Đã quá nửa đêm, sao mà tin được đây là người đưa nước khoáng?
Đám người Molins nhìn nhau vài lần, gật đầu tỏ vẻ xác nhận rồi Molins nói:
Ngài Minh Vương, xem ra các vật dụng cần thiết của chúng ta đã được đưa đến.
Dương Thần vừa lòng cười cười, nói với Sắc Vi:
Em yêu, giúp mọi người sắp xếp một hầm ngầm hoặc phòng làm việc tuyệt đối yên lặng, bí mật, rộng rãi một chút, đem đống vật dụng này bỏ vào đó.
Dụng cụ? Dụng cụ gì vậy?
Sắc Vi không hiểu hỏi.
Chính là “nước khoáng” trong xe, là anh bảo người ta dùng con đường đặc biệt vận chuyển từ nước ngoài về đây, có chúng rồi các đội viên tài năng của Hải Ưng mới có thể phát huy thực lực.
Dương Thần nói.
Không phải là súng ống hiện đại chứ…
Mắt Sắc Vi sáng ngời, dường như phần bạo lực trong người bắt đầu cháy lên.
Đám người Molins vội xua tay nói:
Tiểu thư Sắc Vi, lần này chúng tôi không định dùng hỏa lực ở Hoa Hạ, chúng tôi chỉ đáp ứng yêu cầu của ngài Minh Vương, chỉ làm chút công tác trinh sát.
Hóa ra là như vậy…
Sắc Vi hơi thất vọng.
Dương Thần không ngừng cười khổ:
Việc này không phải rất quan trọng sao, lần trước may mà em nói sớm cho anh biết mới tránh được mấy tên phiền toái hại chết người nhà anh. Anh nhờ Hải Ưng đến đây chính là để đề phòng mấy chuyện này. Bọn họ có kỹ thuật chuyên nghiệp, có thể khống chế toàn cục rất tốt, ít nhất sẽ không cho ai thừa cơ xem vào, chúng ta sẽ kịp thời phát hiện những biến động ở Trung Hải.
Sắc Vi chua ngoa bĩu môi nói:
Hóa ra là vì chính cung hoàng hậu, anh tìm cả một đội đến giúp, rồi cuối cùng lại là em giúp anh tiếp đãi họ.
Dương Thần xấu hổ nói:
Này, bảo bối, những người này về sau em phụ trách, bọn họ cũng lo bảo vệ em an toàn, giúp em huấn luyện quân tinh nhuệ, giúp thủ hạ của em tranh thủ có thực lực của bộ đội đặc chủng đứng đầu, thế nào?
Sắc Vi bĩu môi, lườm hắn một cái:
Anh giữ lời chứ?
Đương nhiên.
Dương Thần gật đầu.
Sắc Vi lúc này mới vui vẻ ra mặt, nếu không phải là trước mặt mọi người thì đã ôm cổ Dương Thần hôn một cái.
Đợi sắp xếp xong tất cả, Dương Thần và Sắc Vi từ biệt đám người Molins, từ mai họ sẽ chính thức bắt đầu công tác.
Có một tiểu đội như vậy ở Trung Hải, Dương Thần có thể yên tâm rất nhiều.
Đi xuống dưới lầu, Sắc Vi ánh mắt long lanh nhìn Dương Thần:
Đêm nay anh về ngủ sao?
Về đâu?
Dương Thần cười gian.
Anh nói xem?
Không về, muộn lắm rồi, đến chỗ em nằm một lát.
Dương Thần nhìn lên nửa vầng trăng trên bầu trời.
Ừ, em cũng thấy thế.
Sắc Vi tủm tỉm cười nói:
Muộn vậy mà anh về nhà thì mệt quá.
Hơn nửa tiếng sau, Dương Thần và Sắc Vi lại trở về phòng ngủ phía sau quán rượu ROSE.
Lâu lắm không thân thiết với Sắc Vi, suốt lúc lái xe, Dương Thần cảm thấy như có lửa đốt, lúc này ngửi được không khí thơm tho, không kìm nổi ôm lấy Sắc Vi, hai tay vuốt ve da thịt sau lưng cô, bắt đầu hôn hít.
Sắc Vi khẽ kêu vài tiếng, khó khăn lắm mới thoát được ra khỏi lồng ngực Dương Thần, sắc mặt đỏ ửng nói:
Tắm đã, anh cũng phải tắm.
Trời đông rét để ý nhiều mấy thứ đó làm gì.
Dương Thần thấy có thể bỏ qua.
Không được, nhất định phải tắm rửa sạch sẽ.
Phụ nữ luôn muốn sạch sẽ một chút.
Dương Thần không nói nữa, chạy vào phòng tắm, tắm qua loa rồi khoác một chiếc áo choàng trắng đã chuận bị trước, nhảy lên giường, đôi mắt mong chờ đợi Sắc Vi tắm xong.
Sắc Vi cũng không mất nhiều thời gian, lau khô tóc, bước ra từ phòng tắm nóng hổi, trên người quấn chiếc khăn tắm trắng, chỗ bộ ngực cao lộ ra hai khoảng hình bán cầu, khe hở ở giữa giống như vực sâu như dụ dỗ người ta phạm tội.
Dương Thần nuốt nước miếng, nh́n cánh tay trắng muốt, xinh đẹp của Sắc Vi vòng ra sau lưng lau mái tóc dài đen bóng, dáng người lả lướt, “tiểu đệ” của hắn lập tức xông lên.
Sắc Vi giả vờ không biết gì, từ từ tiến đến giường, dịu dàng ngã vào ngực Dương Thần, mùi thơm của cơ thể và hương thơm sau khi tắm rửa tạo thành hỗn hợp ngọt ngào kich thích thần kinh Dương Thần, khiến hắn khó có thể ức chế ngọn lửa đang bùng lên kịch liệt.
Có thể bắt đầu rồi chứ?
Dương Thần giơ tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn, mịn màng của Sắc Vi, xúc giác khiến Dương Thần yêu thích không muốn buông tay.
Sắc Vi giả bộ không hiểu, hỏi:
Bắt đầu gì?
Cô lại lộ vẻ mặt khờ dại.
Dương Thần cười kỳ dị nói:
Đương nhiên là bắt đầu làm cái việc em thích…
Sắc Vi quyến rũ, khẽ hừ một tiếng, trở mình, bộ ngực nhẵn nhụi, mềm mại kề sát bụng Dương Thần, bàn tay xoa lên đùi hắn, một ngón tay vẽ vẽ vài vòng tròn lên đùi Dương Thần.
Em muốn làm gì cơ…
Dương Thần cười gian:
Muốn làm…
Xấu xa.
Sắc Vi cười, mắng một tiếng, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp, dùng đầu lưỡi mềm mại vẽ một đường ẩm ướt lên ngực Dương Thần.
Dương Thần giật mình, xoay người đè Sắc Vi xuống.
Hai người mặc sức thiêu đốt phòng ngủ, nhiều ngày nhớ nhung không gặp, lần này đều mang xả hết tất cả ra.
Thật lâu sau, hai người mồ hôi chảy ròng ròng dừng lại. Sắc Vi toàn thân bủn rủn, ghé vào ngực Dương Thần, lần tấn công cuối cùng, tuy rằng Dương Thần ở dưới, cô ở trên, nhưng Sắc Vi chỉ giống như con rối bị đưa lên trời, sau khi bị đưa lên đến đỉnh, rốt cục vẫn là nằm úp sấp, kiệt sức.
Mệt quá, để em nghỉ ngơi chút…
Sắc Vi thở gấp nói.
Dương Thần ôm sát cô trong lòng, một bàn tay vẫn lưu luyến vuốt ve phần thịt hồng hồng, sảng khoái nói:
Về sau anh đi làm nhàn hơn một chút, lúc đó có thể đến tìm em nhiều hơn.
Sắc Vi nghi hoặc hỏi:
Vì sao?
Vì anh được thăng chức…
Dương Thần cười, kể lại chuyện lúc ban ngày Lâm Nhược Khê cho mình một chức vụ mới.
Sắc Vi trong mắt có ý suy nghĩ, thật lâu sau mới nói:
Ông xã, nếu anh làm Giám đốc công ty giải trí Ngọc Lôi, nếu muốn hợp tác cùng các công ty khác, anh có thể tự quyết sách không?
Nói vậy cũng đúng, nhưng anh định trao quyền cho hai người cấp dưới, bắt anh ngồi trong văn phòng họp với bọn họ, phê sửa văn kiện, còn khó chịu hơn là đi đánh bom Lầu Năm Góc.
Dương Thần buồn bực nói.
Sắc Vi đột nhiên mỉm cười:
Ông xã, hợp tác với em một hạng mục, thế nào?
Hợp tác với em? Là ý gì?
Dương Thần hỏi.
Không phải trước đây em đã nói rồi sao? Hội Hồng Kinh sẽ không giống như Tây Minh và Đông Hưng trước kia, dựa vào buôn lậu, buôn thuốc phiện, súng ống, làm những chuyện bất chính vậy để kiếm tiền. Bọn em không làm vậy, chỉ làm một ít buôn bán truyền thống của xã hội đen, còn lại đều là làm ăn chân chính, chẳng qua chưa thể làm lớn nên kinh tế mới có chút thiếu thốn, nhưng em lại chưa tìm được đối tác kinh doanh chân chính tốt… Vì vậy, nếu em đầu tư vào công ty Ngọc Lôi, hợp tác vài hạng mục, có lẽ sẽ thu được không ít lợi nhuận đâu. Dù sao giám đốc cũng là ông xã, em cũng không cần tranh cãi vấn đề lợi ích hợp tác.
Sắc Vi nói.
Dương Thần sửng sốt, không ngờ Sắc Vi lúc này còn có thể nghĩ đến tận dụng mọi cách để kiếm lợi, xem ra làm lão đại của xã hội đen cũng như làm hiệu trưởng một trường nổi tiếng, kỳ thực đều có một điểm chung: nghĩ cách kiếm tiền nuôi gia đình.
Em muốn đầu tư vào cái gì?
Dương Thần không quan tâm lắm, cách làm của Sắc Vi chính là nhập cổ phiếu, đối với Ngọc Lôi chỉ có lợi chứ không có hại, theo góc độ lâu dài mà nói, có thể hợp tác là Sắc Vi đã giúp Dương Thần một việc lớn.
Ừ… Hiện tại nền kinh tế đĩa nhạc đình trệ, nhưng làm một ít hoạt động tuyển ca sĩ, dựa vào bảng hiệu Ngọc Lôi, có thể hấp dẫn lượng lớn công ty quảng cáo và xí nghiệp gia nhập liên minh, hoặc là đầu tư điện ảnh và phim truyền hình, phải đợi công ty hoạt động tốt rồi, mới xem xét tài nguyên nhân lực thực tế.
Sắc Vi nghiêm trang nói.
Dương Thần nhẹ nhàng véo mũi Sắc Vi:
Thật đúng là toàn nói ra đạo lý, xem ra bảo bối Sắc Vi của anh về sau cũng sẽ là một nữ doanh nhân.
Hừ
Sắc Vi bất mãn, cau mũi, gắt:
Không nói nữa, em muốn đấu với anh lại một trăm hiệp.
Dương Thần thương tiếc, vỗ vỗ mông Sắc Vi đàn hồi, khuyên:
Thôi đi, em thử nhiều lần vậy, dựa vào em một mình không thể “đánh thắng” được của anh.
Sắc Vi bò lên từ người Dương Thần, đặt mông lên chỗ háng Dương Thần, cặp mông trắng mịn chuyển động khiến Dương Thần sảng khoái, chỗ ấy của hắn lại có phản ứng.
Ông xã, anh biết trên thế giới, sinh vật kiên cường nhất là gì không?
Sắc Vi cười quyến rũ.
Cái gì?
Là phụ nữ, bởi vì phụ nữ mỗi tháng đều đổ máu, nhưng vẫn cứ kiên cường còn sống.
Sắc Vi đắc ý nói:
Cho nên em sẽ không dễ đầu hàng.
Dương Thần cười ha hả nói:
Bảo bối Sắc Vi, người đàn ông của em không phải người bình thường, những người khác là một người đã đủ giữ cửa, vạn người không thể mở, còn anh là một người trên giường, vạn người phụ nữ không địch lại được.
Da mặt dày nhất thì có.
Sắc Vi cười duyên, lại thẳng lưng như nữ vương, ngạo nghễ nhìn xuống, bắt đầu một vòng ngoan cường “kháng chiến”.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc