Vào đến phòng khách, Lâm Nhược Khê lo lắng nói:
– Vú Vương, νú uống thuốc rồi đi nghỉ đi!
Vú Vương sắc mặt tái nhợt cười xua tay:
– Không cần đâu, tiểu thư cứ về phòng nghỉ đi, tiểu thư phải làm việc, không nên bị bệnh như tôi, người tôi khỏe, có hơi cảm một chút cũng không sao đâu, nhà ta bị náo loạn lên như thế này thì tôi phải kiểm tra thật cẩn thận xem có đồ đạc quý giá nào bị mất không.
– Vú Vương, chưa vội kiểm tra, tôi nói thế này νú thấy có đúng không, nhà ta cái thừa thãi nhất là tiền, cần gì phải để ý đến nhiều như vậy, νú cứ nghe lời Nhược Khê đi, trước tiên uống thuốc rồi nghỉ ngơi đã.
Dương Thần động viên an ủi bà νú.
Vú Vương ngẫm lại, thấy xung quanh không hề bị xáo trộn gì, lại thấy đầu mình ong ong bèn nói:
– Câụ à, nhà ta trước đây chỉ có hai người, cũng không chuẩn bị thuốc, lại phải phiền cậu ra ngoài mua hộ một ít.
Dương Thần tất nhiên không phản đối:
– Vậy bây giờ νú theo Nhược Khê lên nhà đi tắm trước đã, thay quần áo ra, tôi chạy ra ngoài mua ít thuốc rồi sẽ quay lại ngay.
Nói dứt lời Dương Thần liền vội vã chạy ra khỏi nhà.
Vú Vương khẽ nở nụ cười nói với Lâm Nhược Khê:
– Tiểu thư, chắc hẳn trong lòng cậu đang tự trách mình, bộ dạng cậu ấy lúc ở phòng cảnh sát ai thấy cũng đều thương.
– Thật vậy sao… Cháu không để ý.
Lâm Nhược Khê cười nhạt.
– Cháu đã nói là không trách anh ấy, anh ấy còn cứ nghĩ như thế thì thật chẳng có cách nào.
– Là bởi vì bình thường tiểu thư không để tâm đến cậu ấy, hôm nay đột nhiên lại tha thứ cho cậu như thế thì cậu tất nhiên sẽ thấy có lỗi với tiểu thư rồi.
Vú Vương ho vài tiếng rồi lại cười.
Lâm Nhược Khê nhíu mày:
– Bình thường cháu đối xử với anh ấy không tốt, giờ lại thông cảm với anh ấy một chút, thì lẽ ra anh ta phải vui mừng mới phải chứ?
– Đây là điểm khác biệt giữa cậu với những người đàn ông khác, tiểu thư đối xử không tốt với cậu, cậu vốn không để bụng nên mới trở nên như thế này đấy.
Vú Vương thở dài, chầm chậm bước lên lầu.
Lâm Nhược Khê đứng yên lặng hồi lâu rồi mới bước lên cùng.
Cùng lúc đó, Dương Thần đang lái xe ra khỏi biệt thự, suy nghĩ xem nên mua thuốc gì cho hai người, bởi vì họ không phải bị ốm, Dương Thần không hiểu nên uống thuốc gì mới có hiệu quả, khi hắn đi đến một hiệu thuốc tư nhân, vừa mới bước đến cửa thì có tiếng gọi từ đằng sau.
– Cậu, đừng có mua thuốc ở đó.
Một giọng nói già dặn cất lên.
Dương Thần quay người lại, đôi mắt dừng lại trước một người già mặc chiếc áo choàng màu xám, ăn mặc như thế này đi trên đường tuy chưa đến mức kỳ lạ nhưng cũng thu hút không ít sự chú ý.
– Là ông?
Dương Thần nheo mắt, người này là Áo Xám, luôn đi cùng với Lâm Chí Quốc.
Áo Xám đã đến Trung Hải, chắc Lâm Chí Quốc cũng đã đến rồi.
Sức mạnh của đá thần quả thật ghê gớm, không ngờ nó khiến ngay cả tướng quân của Viêm Hoàng Thiết Lữ vội vàng đến Trung Hải này.
Sắc mặt của Áo Xám rất ôn hòa, ánh mắt như đang nhìn một vãn bối:
– Uống thuốc thì chọn thuốc bắc tốt hơn, gần đây có một hiệu đấy, tôi dẫn cậu đi nhé.
Dương Thần trầm ngâm một lát, gật đầu, mặc dù trong lòng hắn căm ghét Lâm Chí Quốc nhưng không có nghĩa là sẽ cự tuyệt lòng tốt của ông già này, Dương Thần là người ngoại đạo trong vấn đề thuốc men nhưng cũng biết chữa bệnh bằng thuốc bắc tốt.
Đi theo Áo Xám đi qua một con phố, tại một góc chỗ ngã tư đường thì tìm thấy một cửa hiệu thuốc bắc lâu đời.
Sau khi bước vào, Áo Xám rất thông thạo đã đọc ngay ra một đơn thuốc, bảo ông lang chủ tiệm gói cẩn thận lại rồi giao lại cho Dương Thần.
Dương Thần lấy tiền ra thanh toán nói:
– Cảm ơn.
– Cậu không cần phải cảm ơn, đây là việc tôi nên làm mà.
Áo Xám thở dài.
– Tiểu thư bị người của hội Bát Kỳ bắt cóc cũng có trách nhiệm của chúng tôi, cậu để tôi bày tỏ chút lòng cảm ơn với cậu.
– Ông ta không hận tôi đã giao đá thần lại cho Hội Bát Kỳ sao?
Dương Thần châm chọc nói.
Áo Xám lắc đầu:
– Lão gia đương nhiên là tức giận, chuyện đá thần là chuyện đại sự quan trọng, nó ảnh hưởng đến cục diện phân phối sức mạnh toàn thế giới, nếu không xử lý hợp lý thì bất kể là Viêm Hoàng Thiết Lữ chúng tôi hay một tổ chức ở bất kỳ quốc gia nào khác đều gặp vô cùng nhiều những điều bất trắc tai ương.
– Thuật mà Ninja của Hội Bát Kỳ thông thạo nhất chính là lẩn trốn, các người chưa chắc đã bắt được chúng.
– Đây cũng là một nguyên nhân khác mà tôi đến gặp cậu.
Áo Xám trịnh trọng nói:
– Chúng tôi hi vọng cậu có thể giúp, trước mắt việc tìm kiếm đá thần không có dấu tích gì, hãy giúp chúng tôi giết ba tên đó.
– Tôi không muốn lại liên quan gì đến đá thần nữa, không muốn để người khác nghĩ rằng tôi và các người đang hợp tác.
Dương Thần từ chối.
– Giờ đá thần đã không còn quan hệ gì với tôi nữa rồi, nếu như các người có bản lĩnh thì tự mình đi cướp đá thần về đi, như thế mới chứng minh các người có duyên với đá thần, nếu đá thần bị Hội Bát Kỳ lợi dụng thì chỉ có thể nói vận của họ tốt ơn của các người mà thôi.
Mắt Áo Xám sáng lên:
– Cậu chủ, vậy ý của cậu là cho dù cuối cùng có rơi vào tay ai thì cậu cũng không can thiệp phải không?
– Đúng thế, tôi rút khỏi cuộc tranh giành.
Dương Thần gật đầu.
– Được, quân tử nhất ngôn.
Áo xám hít một hơi:
– Thật ra, lão gia cũng băn khoăn, lo là nếu cậu lại ra tay lấy đá thần về thì cả một cuộc truy lùng của chúng tôi cũng chỉ là vô ích thôi, bây giờ cậu cũng không có ý định sẽ lấy lại đá thần, vậy chúng tôi có thể làm mạnh tay rồi.
– Tôi nghĩ đá thần cũng không có tác dụng gì mà hơn nữa chỉ khiến những người bên cạnh mình gặp rắc rối mà thôi.
Dương Thần cười khổ, phẩy tay:
– Các người cứ đi tranh cướp đi, tôi phải đi đây, còn phải sắc thuốc nữa.
Áo Xám cười gật đầu:
– Sắc thuốc theo chỉ dẫn ghi trên đơn, phong hàn chỉ cần sau một đêm là sẽ khỏi hoàn toàn, nhờ cậu thay tôi gửi lời chúc sức khỏe đến tiểu thư Nhược Khê.
Dương Thần hiểu ý gật đầu rồi đi khỏi hiệu thuốc.
Đợi Dương Thần đi khỏi, Áo Xám lấy ra một máy bộ đàm báo cáo:
– Lão gia, cậu chủ đã đồng ý không tham gia vào việc tranh đoạt đá thần.
– Điều này không đáng ngạc nhiên, dẫu sao thì đối với hắn mà nói đá thần cũng chẳng mấy có ý nghĩa, chỉ là ta không ngờ hắn lại thực lòng vì Nhược Khê mà từ bỏ viên đá.
– Lão gia… Vậy tiếp theo…
– Ông quay lại đã, dù sao Dương Thần cũng đã không nhúng tay vào, nên chúng ta nhất định phải nắm lấy cơ hội lần này, tuyệt đối không thể để Bát Nhã và Hồ Ly có thể trở về Nhật Bản.
– Không phải còn có cả Thiên Cẩu hay sao?
– Thiên Cẩu đã bị hai tên đó hạ độc chết rồi, phần xương của y bị phá hủy, vừa mới có kết quả xét nghiệm.
– Tuy rằng Thiên Cẩu có sức tấn công mạnh, nhưng thuật lẩn trốn của y chính là chỗ yếu của ba tên đó, chúng ta cũng đã bị cắt mất đầu mối, nếu như chỉ là bắt hai bọn chúng thì sự khó khăn sẽ càng tăng thêm…
– Phải, có ra sao thì chúng ta vẫn phải tiến hành kế hoạch “Đá thần”, thời gian hành động một ngày một đêm một khi đã qua lâu thì Hội Bát Kỳ sẽ phái người đến tiếp ứng, nếu như bị người của Hội Bát Kỳ lấy đi rồi thì rất có thể sẽ xuất hiện thêm kẻ thù khó giải quyết cho chúng ta, bởi vậy tuyệt đối không thể mất cảnh giác.
– Vâng… Thưa lão gia.
Trong khi đó Dương Thần lái xe về biệt thự, trong lòng lúc này thật sự rất vui vẻ, đang nghĩ xem có nên mua thêm đồ gì đó để mang về không, dù sao trong lòng cũng cảm thấy rất ăn năn với hai người phụ nữ ở nhà.
Nghĩ một lát, Dương Thần quay đầu xe rẽ vào một con phố khác mua thêm chút quà.
Về tung tích của viên đá thần, Hội Bát Kỳ và Viêm Hoàng Thiết Lữ đều đang ngấm ngầm phân cao thấp, nhưng lòng Dương Thần giờ chỉ nghĩ về chuyện sắc thuốc, đây mới là chuyện thật ngay lúc này, hắn chưa từng làm bao giờ.
Bước vào trong nhà bếp, theo các bước đã ghi trên đơn, Dương Thần lấy ra một cái siêu, chăm chú nghiên cứu cách sắc thuốc.
Mấy chục phút sau, mùi thơm của thuốc bắc đã tỏa ra khắp gian bếp, bay lên đến tận tầng hai.
Lâm Nhược Khê và νú Vương tắm rồi thay quần áo xong đều thấy mùi thuốc, đều bước ra khỏi phòng đi xuống nhà.
Khi nhìn thấy Dương Thần đang vui mừng hớn hở đổ thuốc vào bát, νú Vương hơi tò mò, Lâm Nhược Khê thì có chút lơ đãng.
– Cậu, sao cậu lại nghĩ đến việc mua thuốc bắc thế, cậu tự nghĩ ra đơn thuốc này sao?
Vú Vương hiếu kỳ hỏi.
Dương Thần đặt hai bát thuốc lên mặt bàn:
– Sao mà cháu kê đơn được chứ, là thuốc phong hàn mà thầy lang kê.
Dương Thần không nhắc đến Áo Xám, bởi hắn hiểu rằng nếu nhắc tới Áo Xám thì Lâm Nhược Khê nhất định sẽ không uống thuốc.
– Bao nhiêu năm không uống thuốc rồi, nhớ lại cái hồi mà bà chủ vẫn còn, trong nhà hễ có ai bị ốm là lão phu nhân lại sai tôi đi mua thuốc để bà chủ tự sắc lấy.
Vú Vương nói trong dòng hoài niệm.
– Nhớ lại lúc đó tiểu thư cứ nhất định không chịu uống thuốc, lần nào cũng phải dụ dỗ mới chịu uống tiếp.
Lâm Nhược Khê nhìn hai bát thuốc màu nâu trên bàn nói:
– Vú Vương uống đi, cháu không uống đâu.
Dương Thần ngạc nhiên:
– Sao lại không uống, em cũng bị nhiễm lạnh, nếu không uống sẽ bị phong thấp đấy.
– Đúng đấy, tiểu thư, cậu đã vất vả sắc thuốc thì cũng nên uống một chút chứ.
Vú Vương khuyên.
– Cháu bảo không uống là không uống, cháu sợ đắng, không được sao?
Tính tình Lâm Nhược Khê tự nhiên trở nên có chút nóng nảy, quay người quay trở lại trên tầng.
Dương Thần chạy nhanh ra khỏi bếp, vội cầm lấy một túi nilon bước ra, chạy theo Lâm Nhược Khê hét lên:
– Bà xã, em ngoan ngoãn uống thuốc đi rồi anh cho ăn bánh nếp.
Bước chân Lâm Nhược Khê dừng lại giữa cầu thang, đôi vai khẽ run lên rồi đột nhiên quay lại, khóe mắt đỏ hoe, hét lên một tiếng:
– Đồ xấu xa!
Rồi lại quay đầu chạy về phòng.
– Ơ…
Dương Thần đứng ngây ra như phỗng, không hiểu vì sao, cô bé này không phải rất thích ăn bánh nếp sao, trên đường về mình còn đặc biệt quay lại mua riêng cho cô ấy, lẽ nào thuốc đắng đến vậy?
Trên khuôn mặt νú Vương lộ vẻ xót xa thương cảm, nhìn Dương Thần còn đang ngơ ngác không hiểu gì nói:
– Cậu à, trước đây bà chủ cũng thường dùng bánh nếp để dụ tiểu thư uống thuốc, cậu làm như thế khiến tiểu thư nhớ đến bà chủ đấy.
Dương Thần im lặng, không nhờ hành động vô tình của mình lại khiến Nhược Khê hai lần gợi nhớ những hoài niệm và vết thương lòng, thảo nào cô ấy giống như sắp khóc.
– Vậy… Vú Vương, νú uống thuốc đi, Nhược Khê không chịu uống cũng chẳng biết làm thế nào nữa.
Dương Thần cười trừ.
– Đúng là có nằm cũng vẫn trúng đạn, có khi Nhược Khê lại phải buồn mất mấy hôm vì cháu rồi.
Vú Vương cười nói:
– Tôi thấy không phải thế đâu, biết đâu tiểu thư lại yêu cậu thêm một chút.
– Bởi vì cháu làm cô ấy nhớ đến bà nội sao?
Dương Thần hỏi.
– Nhớ bà chủ cũng không bằng việc tiểu thư cảm nhận được sự quan tâm của cậu, có thể làm được như thế, thì chứng tỏ cậu thực lòng yêu thương tiểu thư.
Vú Vương nói.
Dương Thần ngượng ngùng nói:
– Cái này nghe buồn cười quá, cũng chỉ là mua mấy cái bánh nếp thôi mà, nếu cô ấy muốn ăn tổ yến hay vây cá thì cháu cũng sẽ không mua cho cô ấy đâu.
Nhưng đúng lúc Dương Thần chuẩn bị định đổ bát thuốc trong bếp của Lâm Nhược Khê đi thì cánh cửa phòng tầng hai lại bật mở.
Lâm Nhược Khê khóe mắt đỏ hoe nhìn xuống tầng dưới, đôi môi đỏ bừng hơi chu lên, có lẽ vừa mới khóc oan ức một hồi, so với vẻ lạnh lùng hàng ngày của cô thì dáng vẻ này đáng yêu hơn nhiểu.
– Dương Thần, anh làm gì thế, đi đổ thuốc đấy à? Em còn chưa uống mà, có phải là anh muốn em ốm đến không ngồi dậy được nữa hay sao?
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc