Dương Thần cầm lấy điện thoại liên lạc với Sắc Vi.
– Ông xã, cuối cùng anh cũng chịu liên lạc lại với em, mọi việc được giải quyết chưa hả anh?
– Ừ… Sắc Vi, em giúp anh lên mạng tra tọa độ này nhé, cử người đến đó cứu viện nữa.
Sau khi báo tọa độ mà Bát Nhã cung cấp cho Sắc Vi, Dương Thần tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy Thái Ngưng vẫn đứng yên lặng ở chỗ cũ không nhúc nhích, hắn nhíu mày nói:
– Nếu cô muốn biến tôi thành tội phạm thì cứ bắt tôi mà giao cho tên tướng quân chó má của cô đi, nói thẳng với cô nhé, nể tình cô và em gái cô đều quen biết Lâm Nhược Khê, nếu không thì tôi không giết cô cũng phải phế võ công của cô.
– Anh thật ngang ngược…
Thái Ngưng biết lời của Dương Thần là nói thật, kỳ thực, nếu cô ấy có thể làm được, cô muốn ngay lập tức ném phi tiêu lên người tên này.
Dương Thần lại phớt lờ cô, lập tức đi về hướng ban nãy khi đến để ra khỏi khu rừng.
Khi hắn đến bên cạnh chỗ đỗ xe ban nãy thì Sắc Vi gọi điện, dù sao thì khắp Trung Hải đều có thế lực của Hội Hồng Kinh, có tọa độ rồi thì có thể tìm thấy người nhanh chóng.
– Anh à, may mà phát hiện ra sớm, nếu không thì đã xảy ra chuyện rồi.
Sắc Vi nói.
– Họ đang ở đâu?
Dương Thần ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang run sợ.
Sắc Vi nói:
– Thủ hạ ở khu vực phía Tây của em phát hiện ra họ bị hôn mê và bị giữ ở một hồ nước phía sau nhà máy cung cấp nước sạch, hồ đang xả nước, nếu như chỉ chậm trễ hơn khoảng 15 phút thôi thì có thể họ đã bị chìm trong nước rồi.
Trong lòng Dương Thần rất bực bội, tất nhiên ba tên Thiên Cẩu kia thật sự dám giết người, bởi nếu chúng không cho tọa độ thì chắc chắn Lâm Nhược Khê và νú Vương đã bị chết đuối rồi.
– Cảm ơn em, Sắc Vi cưng, hãy giao họ cho Phòng cảnh sát khu vực phía Tây nhé.
Dương Thần nói, tự đặt ba tên Thiên Cẩu vào trong danh sách đen.
Khi ngắt điện thoại thì sau lưng Dương Thần vang lên tiếng của Thái Ngưng:
– Tướng quân rất tức giận, ông ấy nói rất thất vọng về anh.
Dương Thần quay ngoắt người, trong mắt vằn lên những tia máu đỏ rực:
– Bây giờ tôi phải đến phòng cảnh sát gặp vợ tôi và νú Vương, tốt nhất cô đừng nhắc đến tên tướng quân chó đấy nữa, bây giờ trong mắt tôi gã là thứ cặn bã, cô còn dám nhắc một câu nào đến gã thì tôi giết cô!
Sắc mặt đằng đằng sát khí khiến Thái Ngưng theo bản năng lùi hai bước, lúng túng không nói nên lời, trong mắt hiện lên một chút long lanh, nhưng cô cũng cố gắng kìm nén lại được.
Dương Thần lên xe nổ máy lập tức đi về hướng phòng cảnh sát khu vực phía Tây.
Hắn phải nhìn thấy Lâm Nhược Khê và νú Vương vẫn an toàn thì mới yên tâm được, hắn không thể quan tâm được cái gì khác nữa rồi.
Thái Ngưng nhìn về hướng chiếc xe Dương Thần vừa chạy đi, đứng sững một lát rồi giơ tay bấm vào máy bộ đàm gắn ở bên tai.
– Tướng quân, Dương Thần đi rồi.
– Hoa Vũ, bây giờ cô quay trở về phân bộ, nhất định phải kiểm tra nghiêm ngặt toàn bộ các phòng tuyến ở Trung Hải, không thể để ba tên của Hội Bát Kỳ kia trở về Nhật Bản.
– Vâng… Nhưng, thưa tướng quân, Nhược Khê suýt chút nữa đã bị làm hại, có cần đi xem cô ấy thế nào không ạ?
– Không cần, chính sự quan trọng hơn.
– Vâng…
– À đúng rồi, bây giờ Dương Thần đi đâu? Có truy đuổi ba người của Hội Bát Kỳ kia không?
– Hắn đến phòng cảnh sát đón Nhược Khê và νú Vương.
– …
Cùng lúc đó, tại một chỗ bí mật trên một đồi ở Nam Giao, bè lũ Thiên Cẩu dừng bước.
Kiểm tra chắc chắn xung quanh không có ai đuổi theo, ba tên đều tỏ vẻ vui mừng.
Thiên Cẩu mở lòng bàn tay ra nhìn viên đá thần ánh vân đen nổi tiếng được lưu truyền, không kìm chế được cười lớn một cách hoang dại.
– Lấy được rồi…. Cuối cùng… cuối cùng cũng lấy được rồi, chúng ta có thể thành thần… thành thần!
Hồ Ly cũng cười ha hả tiến sát đến bên Thiên Cẫu, vỗ vai gã, nhìn viên đá thần trong lòng bàn tay Thiên Cẩu:
– Thiên Cẩu, cho ta ngắm với, viên đá này có thật là thần kỳ như thế không?
Thiên Cẩu lập tức thu hồi viên đá cho vào trong túi mình, nói bằng giọng cảnh giác:
– Hồ Ly, cái này là do ta nghĩ ra kế hoạch bí mật mới lấy được, trước khi ta giao lại viên đá cho sếp, ta tuyệt đối sẽ không để nó nằm trong tay người khác.
– Oa oa, Thiên Cẩu, lẽ nào ngươi tưởng ta và Bát Nhã còn cướp cái công lao rẻ mạt của ngươi hay sao? Ngươi hà tiện như thế, muốn một mình giữ nó, có phải ngươi đang định nuốt trọn nó không hả?
Hồ Ly cười gian xảo nói.
– Hồ Ly, ngươi đang nói xấu ta đấy à, ta luôn một lòng trung thành với sếp, ngươi đừng có thử thách sự nhẫn nại của ta.
Thiên Cẩu giận dữ nói.
Bát Nhã nghe xong cười lạnh lùng:
– Thiên Cẩu, trước đây sếp đã từng nói, kế hoạch lần này do ta làm chủ, mặc dù ngươi thành công, nhưng ngươi không tuân thủ mệnh lệnh của sếp mà tự ý hành động một mình, đừng cho rằng ngươi thoát khỏi hình phạt của sếp.
– Hừ, Bát Nhã, mặc dù tôi thích cô, nhưng lần này chỉ cần tôi có thể mang đá thần dâng cho sếp thì mọi tội trạng đều được xí xóa hết, tôi sẽ yêu cầu sếp để cô trở thành vợ tôi.
Thiên Cẩu nhếch miệng cười.
Trong mát Bát Nhã ánh lên một tia lạnh lùng:
– Ta thấy hay là ngươi giao đá thần lại cho Hồ Ly đi.
– Tại sao, đá thần là do tôi cướp được, tại sao lại phải giao cho hai tên bất tài các người?
Thiên Cẩu khinh thường nói.
– He he…
Hồ Ly cười lên vài tiếng quái dị.
– Tại sao ư? Tại vì ngươi sắp chết rồi…
Vừa dứt lời, Bát Nhã vốn đang đứng một chỗ đột nhiên trở nên mờ nhạt.
Thiên Cẩu thấy kinh hãi, cũng là Ninja, hắn lập tức hiểu rằng Bát Nhã đang muốn giết mình.
– Bát Nhã, cô muốn xuống địa ngục theo cách này sao?
Trong mắt Thiên Cẩu ánh lên một tia hoang mang, trong tay từ lúc nào đã mọc thêm một lưỡi lê ngắn rồi đột nhiên nằm ngang lên phiến đá trước mặt.
– Keng.
Bát Nhã đột ngột xuất hiện, lưỡi dao bay lên không trung, rơi xuống rồi bị hất văng đi.
Thiên Cẩu cười lạnh lùng, đang cố sức đẩy Bát Nhã ra thì toàn thân như bị chấn động, hai đầu gối mất lực khuỵu xuống.
– Hự.
Thiên Cẩu phun ra toàn máu tươi, đau đớn rú lên một tiếng rồi từ từ ngã ra đất.
Hồ Ly cười hiểm ác, một chân giẫm lên ngực Thiên Cẩu:
– Thiên Cẩu, lấy được đá thần vui quá, bị ta hạ độc mà cũng không đề phòng gì cả sao?
Thiên Cẩu khản giọng định nói gì đó, trong đầu nghĩ đến cảnh lúc Thiên Cẩu vỗ vỗ vai mình, tức giận dâng lên, máu tươi lại phun ra lần nữa.
– He he, Bát Nhã, thuốc độc của cô tác dụng tốt thật, tên chó này tuy ngu si nhưng khỏe như trâu, vậy mà mới đó thôi đã gục rồi.
Hồ Ly vui mừng hết sức.
Bát Nhã lạnh lùng gập người, nhẹ nhàng gỡ viên đá khỏi tay Thiên Cẩu:
– Thiên Cẩu, ngươi vi phạm mệnh lệnh sếp giao, cũng coi như tội cướp đá thần, ta và Hồ Ly coi như đã hoàn thành xong trọng trách của mình.
– Đúng vậy, đúng vậy, thuật biến mất của ngươi có khi chúng ta rời khỏi nước Hoa Hạ ghẻ này mà ngươi vẫn được chôn ở đất này ý chứ.
Hồ Ly phủi tay, cười nịnh Bát Nhã:
– Tiểu thư Bát Nhã, có thể cho tôi xem đá thần một chút không?
Bát Nhã hờ hững liếc nhìn gã, vứt đá thần cho xem.
– Quả nhiên là con gái thủ lĩnh, khí phách hơn hẳn người thường.
Hồ Ly cười tít mắt khen, mân mê viên đá, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam.
Bát Nhã lạnh lùng:
– Hồ Ly, tốt nhất ngươi không nên bày trò, ngoại trừ sếp thì người trong tổ chức không ai biết cách sử dụng viên đá này.
– Tôi biết, tôi biết…
Hồ Ly cười:
– Tiểu thư Bát Nhã, tôi chỉ là quá gấp gáp hi vọng lột xác thành thần.
Trong khu rừng hoang lạnh vang lên tiếng vọng lại từng đợt cười liên tiếp kéo dài của Hồ Ly.
Ở đầu bên kia, Dương Thần đang vội vàng lái xe tới phòng cảnh sát khu vực phía Tây.
Vì đây cũng không phải là lần đầu tiên Dương Thần bước vào đây nên các nhân viên cảnh sát đều biết hắn có chút quan hệ với cục trưởng, nhìn Dương Thần bước vội vào trong mà không bị cản trở gì.
Bước vào phía trong phòng làm việc lớn, Dương Thần lập tức nhìn thấy Lâm Nhược Khê và νú Vương, hai người đang ngồi bên một bàn lớn, phối hợp trả lời khẩu cung với một cảnh sát.
Vì quần áo hai người đều bị ướt hết nên đã tạm thời phải thay sang trang phục khác, bên ngoài khoác chiếc áo ba-đờ-xuy cảnh sát.
Nhưng mái tóc của Lâm Nhược Khê vẫn chưa khô, bết lại và rối tung lên, trên khuôn mặt đôi môi tái nhợt vì lạnh, sắc mặt ủ rũ.
Thái Nghiên – bạn tốt đồng thời là cục trưởng, đã ngồi cạnh họ từ đầu, nét mặt quan tâm, nhìn thấy Dương Thần bước vào khuôn mặt hiện lên vẻ hơi vui mừng:
– Dương Thần, anh đến rồi à?
Vú Vương cũng quay đầu nhìn Dương Thần, cười gọi:
– Cậu ơi!
Vì tuổi tác đã cao, lại bị tra tấn như vậy nên sắc mặt νú Vương cũng không được tốt.
Lâm Nhược Khê dường như không nghe thấy gì, ngồi im lặng không nói lời nào.
– Xin lỗi tôi đến muộn, để hai người chịu khổ sở rồi.
Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của hai người trong lòng Dương Thần rất xót xa, âm thầm hối hận và tự trách chính bản thân mình.
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu, nhìn Dương Thần bằng ánh mắt có chút hoảng hốt, đột nhiên mỉm cười nói:
– Bị trói bắt đi như thế nào anh cũng không biết, được đưa về như thế nào anh cũng không biết, cho dù anh vẫn là đến sớm cũng có gì khác nhau đâu, chúng ta cũng giống nhau bị vận mệnh trói buộc lại thế thôi.
Dương Thần vốn định để Nhược Khê mắng mình vài câu, hoặc là chế nhạo, nhưng lúc này Nhược Khê chẳng những không nói hắn mà còn bảo hắn không cần phải để tâm quá, Dương Thần cảm thấy rất khó chịu.
Nếu mình ở nhà thì họ tuyệt đối sẽ không bị bắt, nhưng những lời như thế nói ra thì có tác dụng gì.
– Nhược Khê, sẽ không có lần sau đâu, anh nhất định sẽ bảo vệ em.
Dương Thần nghiêm nghị nói.
Lâm Nhược Khê khẽ lắc đầu:
– Dương Thần, anh không cần phải như thế, mặc dù em thường tức giận với anh, nhưng em không phải là người vô cớ kiếm chuyện, xảy ra chuyện này cũng không phải do anh gây ra, không trách anh qua đêm ở ngoài, trước khi cưới đã nói chuyện này rồi, anh hoàn toàn tự do mà, em và νú Vương bị trói cũng không liên quan gì tới anh, anh quay về làm vệc đi.
– Đúng thế, cậu à, tôi và tiểu thư đều không trách cậu đâu, những kẻ xấu xa đó chắc chắn là nhằm vào tiền bạc nhà chúng ta, cậu à, cậu mà ở nhà thì cũng chỉ bị nguy hiểm thôi.
Vú Vương cũng không muốn Dương Thần tự trách mình.
Lâm Nhược Khê là một nhà kinh doanh xuất chúng, cho dù bị trói buộc, bị dìm chết hơn nữa không thể tìm ra một dấu tích gì, cô vẫn giữ sự tỉnh táo và lý trí để xem xét mọi sự việc.
Dương Thần cũng cảm động vì lẽ đó, cũng cảm nhận được tấm lòng của hai người, nhưng νú Vương vẫn luôn hướng về mình bằng cả tấm lòng, đến ngay cả Lâm Nhược Khê vốn luôn nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng cũng bảo mình không phải buồn, Dương Thần càng thấy trong lòng tê tái, đau khổ vô cùng.
Có lẽ cô ấy không yêu mình, nhưng cô ấy lại quan tâm đến cảm xúc của mình, nhưng mình lại không thể nói cho cô ấy biết việc hai người bị trói, tên đầu sỏ gây nên tội chính là vật mà mình giữ trong tay.
Thái Nghiên nãy giờ đứng yên lặng một bên, khuôn mặt có chút buồn bã giờ tiến lên phía trước nói với Dương Thần:
– Trước khi anh đến, những gì nên nói thì đều nói cả rồi, bây giờ Nhược Khê và νú Vương đều rất mệt mỏi, anh đưa họ về nhà đi.
Dương Thần gật đầu, bước lên đỡ νú Vương dậy, rồi nói với Lâm Nhược Khê:
– Nhược Khê, chúng ta về nhà thôi.
– Vâng…
Lâm Nhược Khê đứng dậy, bước theo Dương Thần được vài bước thì dừng lại, quay đầu nói với Thái Nghiên:
– Nghiên Nghiên, bữa tiệc tuần tới chúng tôi sẽ đi.
– Mọi người sao?
Thái Nghiên sửng sốt nhìn Dương Thần, rồi lại nhìn Lâm Nhược Khê dò hỏi.
Dương Thần nghi ngờ hỏi:
– Tiệc nào?
– Về nhà em sẽ nói với anh sau.
Lâm Nhược Khê nói nhỏ, chào Thái Nghiên rồi quay người bước ra khỏi phòng làm việc.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc