Sau khi bật đèn lên, hầm để xe sáng trưng như ban ngày, vì luôn có người đến quét dọn và bảo dưỡng xe định kỳ nên những chiếc xe sang trọng ở đây luôn bóng láng như mới.
Dương Thần không chút để tâm đến những chiếc xe nhãn hiệu nổi tiếng mà người thường chỉ nhìn thấy đã nhỏ nước miếng, hắn đi thẳng đến góc hầm, nhấc một viên gạch trên tường ra.
Nhấc gạch ra rồi Dương Thần cẩn thận rút ra, viên gạch này nhìn thì không khác gì so với những viên gạch khác, chỉ là có thể rút ra khỏi tường.
Sau khi có một lỗ hổng nhỏ hiện ra, Dương Thần đưa tay vào rồi nhấc ra một chiếc hộp nhỏ màu đen to cỡ bàn tay, không biết chiếc hộp đen này được làm bằng chất liệu gì, dưới ánh sáng hiện lên những hoa văn kỳ lạ sáng bóng.
Đây chính là chiếc hộp mà khi Dương Thần rời khỏi phòng trọ của chính mình thuê trước kia đã lấy được từ trong vách tường và mang đến đây.
Dương Thần quan sát mấy lần chiếc hộp vuông trong tay mình, cười khổ rồi lắc đầu:
– Cái hộp này, mày thật sự đã gây ra nhiều phiền phức lắm đấy!
Dương Thần lắc đầu, cẩn thận mở chiếc hộp ra, bên trong là một lớp vải cũng màu đen, ở chính giữa đặt một viên đá, loại đá này thuộc họ kim cương, nhưng lại có những tinh thể vân đen trong suốt.
Sau khi mang viên đá ra khỏi hộp, Dương Thần cho vào túi quần, đưa chiếc hộp về chỗ cũ rồi lại đặt viên gạch lên.
Nửa tiếng sau, Dương Thần lái xe đến công viên Nam Gia.
Vì là sáng sớm, phần lớn mọi người vừa mới đi làm, công viên cây xanh trở nên vô cùng vắng vẻ, có thể nói nơi núi rừng hoang dã ở Trung Hải cũng không được bằng nơi đây, luôn vắng vẻ không một bóng ngươi.
Dương Thần chưa từng đến đấy, bây giờ đang trong tiết thu đông nên thậm chí cả người bán vé cũng không có, Dương Thần cứ thế mở cửa bước vào bên trong khu lâm viên.
Nhìn thấy một biển chỉ dẫn ven đường nhựa, hắn dừng xe ở chỗ mà theo lời Thiên Cẩu là xung quanh “Hạnh Lâm”, bước vào bên trong là cánh rừng có nhiệt độ rất thấp.
Đi dọc theo con đường rải sỏi quanh co không ai quét dọn, Dương Thần đi sâu dần vào phía trong khu rừng.
Là nơi được mệnh danh là khu vực hóa thạch sống của cây ngân hạnh, không gian nay đây mang vẻ vô cùng huyền bí, những chiếc lá lớn nhỏ bị thổi bay rồi rơi xuống, dần bị nghiền nhỏ thành cát bụi.
Khi đi đến một vùng đất rộng chừng mười mấy mét, Dương Thần dừng bước, ngẩng đầu lên.
Trên hai ngọn cây ngân hạnh phía trước có hai tên Ninja mặc áo đen đang đứng, một tên cao lớn cường tráng, một tên nhỏ thó gầy còm, chúng là ba người của hội Bát Kỳ đã lâu không gặp, bọn chúng chính là hai tên Thiên Cẩu và Hồ Ly.
Phía sau Dương Thần còn có Bát Nhã sơn móng tay màu đỏ bỡn cợt, mái tóc dài tung bay, đeo mặt nạ nét vẽ đỏ đen, trong đôi mắt trong như nước mùa thu lấp lánh bao nhiêu sắc thái.
– Người đâu?
Dương Thần hỏi luôn.
Thiên Cẩu cười thô lỗ:
– Minh Vương Các Hạ vội gì chứ, muốn gặp người thì giao đá thần ra đây trước đã.
– Đá thần ở ngay trong túi quần ta, nhưng ta cần xác nhận người vẫn an toàn trước đã.
Dương Thần nói.
– He he.
Hồ Ly cười the thé:
– Thật không ngờ con người không thoát khỏi một chữ tình, một tử thần giết người như giết chuột giờ lại vì một người phụ nữ bình thường mà giao nộp đá thần.
Đôi mắt quyến rũ của Bát Nhã nhìn về phía túi quần Dương Thần:
– Minh Vương Các Hạ, cũng là phụ nữ nên ta thấy có chút ghen tị đấy!
Dương Thần nhíu mày:
– Không phải chỉ có một phụ nữ, có hai người cơ.
Thiên Cẩu hắng giọng:
– Ngươi yên tâm, chỉ cần người giao đá thần cho bọn ta thì ta sẽ trả lại người nhà cho ngươi, nếu ngươi để bọn ta đi xa 1km và không đuổi theo, bọn ta sẽ dùng cách khác thông báo cho ngươi vợ ngươi đang ở đâu… Đương nhiên nếu ngươi ra tay với bọn ta hoặc dùng thủ đoạn lừa đảo thì phu nhân xinh đẹp như tiên của nhà ngươi sẽ thành tro đấy.
– Các người đang uy hiếρ ta đấy à?
Dương Thần hỏi với vẻ lạnh băng.
Thiên Câu nhe răng cười độc ác;
– Chung ta biết, Minh Vương Các Hạ ghét nhất bị kẻ khác uy hiếρ, nhưng ngươi làm ơn nhìn cho rõ, vợ ngươi, người nhà ngươi đều ở trong tay bọn ta, chỉ cần bọn ta xảy ra chuyện gì, thì vợ ngươi sẽ thành báu vật chôn theo bọn ta đấy.
Dương Thần nắm chặt hai bàn tay, nhưng cuối cùng cũng phải bình tĩnh lại.
Hắn thở một hơi, cho tay vào trong túi quần lấy ra một viên đá nhỏ sáng bóng.
Khi viên đá xuất hiện trước mắt ba người kia, cả ba đều không hẹn mà cùng nhau lộ ra ánh mắt thèm khát.
– Quả nhiên là ở trong tay ngươi.
Thiên Cẩu cươi ha ha nói.
Mát Bát Nhã cũng sáng lên nhìn chằm chằm vào viên đá trong tay Dương Thần chăm chú hết sức.
– Minh Vương Các Hạ, giao lại cho chúng ta.
Hồ Ly cười quái đản.
– Để cho ta xác nhận bà νú vẫn an toàn trước đã.
Dương Thần nắm tay giữ viên đá.
– Chúng ta có thể dùng toàn bộ sự tôn nghiêm của võ sĩ đế quốc Nhật Bản để thề, nếu như ngươi giao viên đá cho chúng ta, chúng ta sẽ tuyệt đối sẽ trả lại hai người cho ngươi.
Thiên Cẩu lạnh lùng nói.
– Sự tôn nghiêm của các người không đáng một xu.
Dương Thần lắc đầu.
– Ngươi nhục mạ bọn ta.
Thiên Cẩu tức giận nói.
– Cho dù ngươi có nói gì, nếu như không chịu giao đá thần, chúng ta sẽ không để ngươi tìm thấy vợ mình đâu, nếu ngươi dám ra tay thì bọn chúng sẽ sớm bỏ mạng mà không kịp nhận cứu viện đâu.
Dương Thần ngửa đầu, nhắm mắt, dường như đang suy nghĩ xem nên làm gì.
Đúng lúc đó, hai tên Thiên Cẩu và Hồ Ly bay từ trên ngọn cây xuống.
– Vù.
Hai luồng ánh sáng lạnh lẽo bay nhanh qua chỗ bọn chúng đang đứng.
– Ai đó?
Hai tên đột nhiên nghe có tiếng ám khí, không thể kìm nổi tức giận, nhìn về hướng bay của ám khí.
Một cô gái mảnh mai mặc sơ mi trắng và quần bò màu nhạt xuất hiện từ phía rừng cây, khuôn mặt trang điểm hồng hào, lông mày như vầng trăng khuyết, khi hành động lại mang một vẻ lạnh lùng cao ngạo.
– Lại là ngươi… Hoa Vũ…
Bát Nhã nhận ra người vừa mới đến, chính là Thái Ngưng, chị gái của Thái Phiên, cũng chính là Hoa Vũ của nhóm Bát Bộ.
Vẻ mặt của Thái Ngưng cực kỳ nghiêm túc, nhìn Dương Thần bằng con mắt sắc sảo:
– Dương Thần, tướng quân có lệnh, không được phép giao đá thần.
Sau lần đi Tây Tạng Dương Thần đương nhiên hiểu rõ “tướng quân” là ai, chính là người ông mà Lâm Nhược Khê không chịu thừa nhận: Lâm Chí Quốc.
– Tôi nghĩ quyền tự chủ thuộc về tôi.
Dương Thần nhún vai.
– Đá thần trong tay tôi chứ không phải trong tay ông ta.
– Đúng đấy, tiểu thư Hoa Vũ, nếu dựa vào một mình cô mà muốn ngăn cản trao đổi của chúng tôi và Minh Vương Các Hạ thì mong là cô hãy suy xét cho cẩn thận.
Hồ Ly cười gian xảo.
Thái Ngưng lạnh lùng đưa mắt nhìn bọn họ:
– Đừng quên đây là đâu, chúng ta không tấn công các người không có nghĩa chúng ta không đủ khả năng giết các người.
– Hừ, vậy cô cho là Minh Vương Các Hạ đây có quan tâm đến mạng của người thân mình hay không.
Bát Nhã cười quyến rũ nói.
Thái Ngưng không để ý đến bọn chúng, quay đầu về phía Dương Thần nói:
– Dương Thần, tôi biết anh đang giữ đá thần trong tay, Viêm Hoàng Thiết Lữ vẫn biết điều này, nhưng chúng tôi không truy đuổi, là vì chúng tôi tin anh không bao giờ hợp tác với thế lực đen tối, quan hệ giữa anh và Viêm Hoàng Thiết Lữ đang rất tốt, chúng tôi không ép anh giao đá thần, nhưng…. Anh không thể giao cho hội Bát Kỳ, anh có biết nếu giao cho bọn chúng thì sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào không? Bọn chúng sẽ uy hiếρ Hoa Hạ, thậm chí là uy hiếρ toàn thế giới.
Dương Thần trầm ngâm một lát rồi nói:
– Cô biết thân phận của Nhược Khê, cũng biết quan hệ của Nhược Khê với người mà cô gọi là tướng quân.
Thái Ngưng sửng sốt gật đầu nói:
– Tôi biết, nên tôi thấy nể phục sự thiết diện vô tư của tướng quân.
– Cô biết?
Dương Thần bật cười thành tiếng.
– Cô biết gì nào, biết rằng ông ta ngoài miệng bảo Nhược Khê gọi mình là ông nội, bảo Nhược Khê không cần để ý đến ông ấy, nhưng vào lúc này, ông ta lại đột nhiên vì một viên đá không nằm trong tay mình bắt người khác không được cứu cháu gái mình ư?
– Lẽ nào anh không thể công tư phân minh sao? Sao anh có thể đánh đồng với nhau như thế? Tướng quân là vì hàng nghìn hàng vạn người dân, chấp nhận hi sinh người thân của mình, lẽ nào có gì đáng xấu hổ hay sao? Lẽ nào không xứng đáng để chúng tôi tôn trọng?
Thái Ngưng lớn tiếng.
– Xin lỗi, tôi không có tấm lòng cao thượng được như ông ấy, tôi chỉ biết, người thân của tôi, vợ tôi nếu có dùng cả thế giới để đổi tôi cũng không cần, nếu Viêm Hoàng Thiết Lữ các người dám hi sinh tình thân để bảo vệ quốc gia thì tôi nghi ngờ không biết người thân của các người có đủ dùng hay không nữa?
– Anh…
Thái Ngưng chán nản, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Anh thật sự muốn gây chuyện hay sao?
– Tôi cố tình gây chuyện?
Dương Thần cười lạnh lùng.
– Nếu như theo logic của các người, thì lính biên phòng, các tướng lĩnh sỹ quan, lẽ nào họ đi bảo bảo vệ quốc gia thì không phải bảo vệ hay sao? Lẽ nào các người không phải vì bảo vệ người thân yêu mới đi tiên phong bảo vệ Hoa Hạ hay sao? Nếu như đến người cũng không còn, thì làm gì có nhà? Không có nhà thì làm gì có nước? Hi sinh người thân là biểu hiện của kẻ yếu đuối, rõ ràng có thể cứu nhưng lại thấy chết mà không cứu, thì có phải là kẻ điên rồ không?
Trước đây tôi chưa lĩnh hội được tư tưởng của Vân Miểu Sư Thái, giờ tôi thấy Lâm Chí Quốc dồn con trai, con dâu, cháu gái mình đi đến chỗ chết, thì đối với Vân Miểu Thái Sư không thể nào chấp nhận được, nếu như không có khả năng thì không cần phải thể hiện, các tổ chức bí mật khác ở nước ngoài tôi có bao giờ nghe thấy chuyện hi sinh người thân để đạt được sự kính trọng đâu.
Sắc mặt Thái Ngưng lộ vẻ lo lắng nói:
– Cho dù anh có nói như thế nào, thì tướng quân cũng đã lệnh cho tôi ngăn cản anh giao đá thần cho bọn chúng, quân tiếp viện của chúng tôi đang đến, đến lúc đó ba kẻ kia chắc chắn sẽ không thoát khỏi chỗ này, tuyệt đối không được thuận theo yêu cầu của chúng, coi như nếu Lâm Nhược Khê có hi sinh là cũng vì quốc gia dân tộc.
– Một nữ doanh nhân còn sống có ích cho quốc gia dân tộc hơn nhiều một người đã chết.
Dương Thần nói, lôi đá thần ra.
– Tôi không thể lấy sinh mạng của Nhược Khê ra làm trò đùa, cái viên đá vô nghĩa này đổi được mạng sống của vợ tôi, tôi còn mong muốn gì hơn thế nữa.
Nói xong, Dương Thần vung thẳng tay, viên đá bay nhanh về hướng Thiên Cẩu.
Thiên Cẩu mừng rỡ, tiến lên đằng trước đón lấy, bàn tay nắm được khối đá lạnh băng sung sướng cười lớn:
– Minh Vương Các Hạ quả nhiên là người hiểu chuyện.
Bát Nhã và Hồ Ly cũng giống như đang nằm mơ, nhìn thấy Thiên Cẩu đã nắm chắc được viên đá, bọn chúng vui mừng khôn xiết.
– Thả người ra!
Mặt Dương Thần không chút biểu hiện nói.
Thái Ngưng nhìn thấy đá thần rơi vào tay Thiên Cẩu thì sắc mặt biến đổi, giận dữ nhìn Dương Thần:
– Anh điên rồi hay sao? Anh giao đá thần cho chúng thật ư?
– Là các người điên rồi, tôi lấy đá cứu vợ tôi, không cần các ngươi quan tâm.
Dương Thần hét lên.
– Lâm Nhược Khê có đáng để anh làm như vậy không?
– Đáng. Mỗi người phụ nữ bên cạnh tôi đều đáng giá hơn viên đá đó.
Thái Ngưng bị Dương Thần hét lớn y như bị sấm đánh ngang tai, khóe mắt hơi long lanh.
– Ha ha ha ha…… Minh Vương Các Hạ quả là một người đàn ông si tình, người mà ngươi muốn tìm đang ở trên trang giấy này, muộn một chút nhưng có thể là hết thời gian rồi.
Trong mắt Bát Nhã ánh lên vài tia sáng, đột nhiên trong tay xuất hiện một tờ giấy, sau khi hôn nhẹ lên tờ giấy thì phi vào tay Dương Thần.
Lập tức, Bát Nhã, Thiên Cẩu và Hồ Ly biến mất vào rừng sâu không để lại một chút dấu tích.
Đối với Ninja, việc trốn trong rừng sâu là điều quá đơn giản, nếu như Dương Thần muốn đuổi theo thì cũng không phải chuyện dễ dàng, huống hồ lúc này Dương Thần không dám bỏ mặc con tin, phải đến cứu họ trước đã.
Thái Ngưng lấy lại tinh thần, muốn đuổi theo họ, nhưng cũng không còn kịp nữa rồi, cô quay đầu phẫn nộ nhìn Dương Thần:
– Anh làm việc tốt thì tướng quân sẽ không phụ anh, việc anh làm hôm nay là đã khiêu khích Viêm Hoàng Thiết Lữ rồi.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc