– Chủ tịch Lâm, xin hỏi đã có chuyện gì vậy?
– Cô làm giúp tôi một bảng thống kê tổng thể thành tích, lương lậu của Triệu Hồng Yến trong ba năm nay so với ban Quan hệ xã hội.
Ngô Nguyệt lập tức mở máy tính, bàn tay với những ngón tay thon mảnh sau một hồi gõ trên bàn phím liền nói:
– Thành tích của Triệu Hồng Yến trong ba năm nay lần lượt là một triệu năm trăm sáu mươi, một triệu bảy trăm ba mươi, và hai triệu mốt, lương và thưởng bình quân mỗi năm khoảng hai trăm nghìn, ở mức trên trung bình trong Ban quan hệ xã hội.
Lâm Nhược Khê gật gật đầu.
– Cô giúp tôi soạn thảo một bản hợp đồng, lương thưởng của Triệu Hồng Yến trong mười năm tới giảm đi một nửa, công ty trả trước một triệu năm trăm nghìn vào tài khoản của cô ấy làm khoản đặc biệt, những điều kiện hạn chế cụ thể cô cứ xem làm thế nào cho hợp lý.
Ngô Nguyệt nhíu mày;
– Chủ tịch, cho phép tôi phát biểu ý kiến được không?
– Sao? Cô không đồng ý sao?
Lâm Nhược Khê hỏi.
– Đúng vậy, làm một nhân viên ban Quan hệ xã hội, thời gian mười năm quá dài, rất ít người có khả năng tăng cường hoặc duy trì lượng đơn hàng, đặc biệt là những cô gái trẻ, cùng với tuổi tác rõ ràng sẽ có sự tuột dốc. Hợp đồng như vậy mức độ rủi ro quá cao.
Ngô Nguyệt bình tĩnh trả lời.
Không đợi Lâm Nhược Khê lên tiếng, Dương Thần ở bên cạnh không kìm chế được cười nói:
– Tôi nói “màn hình phẳng” này, đầu cô có phải làm bằng máy không vậy? Trước kia cứ nghĩ là có vóc dáng cô có vấn đề thôi, hóa ra đến đầu cô cũng thiếu sót nữa à? Công ty cũng chẳng phải của cô, tiền cũng chẳng tiêu tiền của cô. Một triệu năm trăm ngàn đối với công ty này mà nói nhiều thế sao? Nếu như người ta không phải vì có việc gấp thì có thể bán mình kí vào bản hợp đồng mười năm như vậy không?
– Dương Thần, không cần phải nói nữa. Thư ký Ngô nói cũng đúng là tình hình thực tế.
Triệu Hồng Yến vội vã ngăn cản, mặc dù cảm động vì việc Dương Thần nói thay cho cô nhưng cô không muốn làm Lâm Nhược Khê phải khó xử.
Ngô Nguyệt lạnh lùng liếc Dương Thần.
– Tôi làm việc gì cũng là vì suy xét cho lợi ích của công ty và Chủ tịch.
– Đủ rồi..
Lâm Nhược Khê nhìn hai người có phần đau đầu lại thở dài:
– Ngô Nguyệt, cứ làm như tôi nói, tôi tin tưởng Hồng Yến.
Ngô Nguyệt lúc này không nói thêm gì chỉ vâng một tiếng rồi lùi ra.
Triệu Hồng Yến đỏ khóe mắt đứng dậy, trịnh trọng đi về phía Lâm Nhược Khê cung kính nói tiếng “ Cảm ơn”.
– Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng hi vọng sau này có thể được ăn món nếp cẩm của Triệu lão tiên sinh.
Lâm Nhược Khê cười nói.
– Hôm nay cô chắc chắn còn rất nhiều việc phải làm, thôi không cần đi làm nữa, nếu như nhà họ Dư không chịu buông tay hoặc muốn gây sự cô có thể liên hệ với tôi, tôi có thể nhờ luật sư giúp cô giải quyết những vấn đề này.
Ân tình lớn nhất cũng như đám than sưởi trong ngày tuyết rơi, lúc Triệu Hồng Yến cố nén nước mắt rời khỏi văn phòng của Lâm Nhược Khê cô còn dùng ánh mắt chan chứa ân tình nhìn theo Lâm Nhược Khê mè có lẽ chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu được.
Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần vẫn còn đứng trong phòng làm việc không chịu đi, ánh mắt nửa như cười nửa như không cứ nhìn mình làm cô cảm thấy không được tự nhiên bèn hỏi như che dấu:
– Còn việc gì không?
– Chỉ là tôi không nghĩ tới, Tiểu Nhược Khê nhà mình lại ôn hòa dễ gần như vậy, biểu hiện ngày hôm nay rất đáng yêu, rất đáng biểu dương.
Dương Thần cười nói.
– Nếu như anh muốn nói những câu nhạt nhẽo như vậy, phiền anh đi khỏi đây đi, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi.
Lâm Nhược Khê chẳng buồn đoái hoài đến hắn quay đầu sang nhìn máy tính.
Dương Thần lơ đễnh nhún vai quay người rời đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước Lâm Nhược Khê lại gọi dựng hắn lại:
– Dương Thần!
– Sao? Không nỡ để tôi đi à?
Dương Thần quay đầu hỏi.
– hôn nhân không tình yêu, cuối cùng cũng giống bọn họ như vậy sao?
Lâm Nhược Khê cúi đầu như đang tự hỏi bản thân mình.
Dương Thần sửng sốt một lát, sau một hồi suy nghĩ bèn trả lời:
– Không đâu, ít nhất là chúng ta sẽ không như vậy, nếu như vợ yêu Nhược Khê có muốn đi bar hay đi night club cứ gọi tôi đi cùng là được, tôi rất thỏai mái, muốn chơi thì mọi người cùng chơi…
– Cút đi!!!
….
Sau khi rời khỏi văn phòng chủ tịch, Dương Thần cũng không đi làm luôn. Vừa xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu như đi đến Ban quan hệ xã hội chắc chắn sẽ bị tra khảo vô số câu hỏi, Dương Thần không muốn vạ miệng, thôi thì cứ đợi ngày mai mọi người đỡ hứng đi rồi tính.
Thứ tư là phải đi khỏi Trung Hải một chuyến, lúc đó Dương Thần nghĩ cần phải đi thăm Sắc Vi, người cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của hắn, đã lâu không gặp cô, có lễ đợt này Sắc Vi cũng khá bận rộn. Mặc dù chuyện này chẳng mất nhiều thời gian nhưng chủ yếu là tự bản thân hắn quá ít thời gian dành cho cô. Vì thế đối với Sắc Vi mà nói trong lòng Dương Thần không khỏi áy náy.
Lái xe đến Bar Rose, quán rượu ban ngày vẫn im ắng vắng vẻ, vài tên nhân viên phục vụ ngủ gục trên bàn, nhìn thấy Dương Thần bước vào lập tức tỉnh táo xốc lại tinh thần.
Dương Thần phất tay với bọn họ, đi thẳng hành lang vào phía sau, lúc đi đến giữa hành lang hắn phát hiện có vài gã bảo kê của hội Hồng Kinh đang ở đó.
Mà trên vách tường ở hành lang có một cánh cửa được mở ra, cánh cửa đó bình thường hợp với bức tường thành một thể, rất khó để nhận ra, Dương Thần cũng hôm nay mới phát hiện ra.
Vài tên bảo vệ nhìn thấy Dương Thần đi đến lập tức hô:
– Chào anh Dương.
Dương Thần chỉ con đường đen ngòm phía sau cánh cửa hỏi:
– Trong đây là gì vậy?
Một gã bảo vệ trả lời:
– Là một tầng hầm năm ngoái hội trưởng mở ra để xử lý kẻ đối đầu và những anh em mắc tội.
Việc “xử lý” này dù sao cũng không phải việc tốt đẹp gì, nói trắng ra là nơi giết người,tra tấn, hỏi cung.
Dương Thần cũng không quá ngạc nhiên, chỉ thấy không vừa lòng với sự lựa chọn của Sắc Vi, gần phòng ngủ của cô mà toàn là nơi giết chóc như vậy chắc chắn âm khí sẽ rất nặng.
– Anh Dương muốn đi vào không? Anh muốn vào lúc nào cũng không cần thông báo, hội trưởng đã có chỉ thị.
Một gã hỏi.
Dương Thần khoát tay:
– Không cần, giết người vô vị.
Dương Thần sợ chính mình nhìn thấy hình ảnh máu tanh đầu óc lại lên cơn, đến lúc đó lại phải để Sắc Vi đánh ngất đi, chẳng phải là tự chuốc tội sao?
Đám bảo vệ cũng không nghĩ nhiều như vậy, giết người rõ ràng là cảnh tượng chẳng có tí ý nghĩa nào, bọn họ cũng gật đầu đồng tình.
Nhưng chính lúc đó, một bóng dáng mặc áo trắng chạy từ trong hầm ra, một tay che mặt cúi đầu cùng một làn gió lạnh chạy ra, mang theo tiếng khóc chạy dọc hành lang.
Dù chỉ thoáng qua nhưng Dương Thần cũng nhìn rõ cô gái vừa rồi là ai, đúng là tiểu muội Trần Dung.
Gặp Trần Dung vừa khóc vừa chạy đến bản thân mình cũng không nhận ra, Dương Thần buồn bực hỏi một tên bảo vệ:
– Dung Dung sao vậy?
Tên vệ sĩ cười miễn cưỡng đáp:
– Hôm nay hội trưởng mang cô Trần xuống là để cô động thủ giết vài tên trong hội Tây Minh.
Dương Thần im lặng, mặc dù sớm biết Sắc Vi có ý dạy dỗ Trần Dung nhưng không ngờ nhanh vậy đã để Trần Dung ra tay giết người rồi, để một người vừa tới từ vùng núi, một cô gái chưa lấm bùn cầm vũ khí giết chết một người còn đang sống như vậy chẳng cần biết đối phương có tốt đẹp gì không đúng là sự thử thách vô cùng ác liệt.
Dù sao, giết người, đã đi đường này rồi sẽ không có đường quay lại.
Trong đầu có chút bấn loạn, lúc trước Dương Thần đưa Trần Dung đến đây rốt cuộc là đúng hay sai? Liệu có phải là có lỗi với Trần Bác mới nghỉ việc.
Sau khi ở hành lang hút một điếu thuốc, Sắc Vi mới đi từ từ đi ra, mình mặc bộ váy dài đen bóng như nữ hoàng bóng đêm với vẻ đẹp kiêu sa quý phái.
Mặt Sắc Vi hiện lên vẻ mệt mỏi, thế nhưng lúc nhìn thấy Dương Thần đứng ở cửa cô lập tức đổi sắc mặt, bước nhanh lên phía trước, hôn lên môi Dương Thần.
– Nhớ em hả?
Cô ôm lấy cổ Dương Thần hỏi.
Dương Thần gật gật đầu:
– Vừa hút thuốc xong toàn mùi khói đừng hôn.
– Mùi khói còn tốt hơn nhiều mùi máu tươi.
Khóe mắt Sắc Vi hiện nét cô đơn vô hồn.
Dương Thần giơ tay vuốt ve mái tóc dài mềm mại.
– Đến em còn chưa miễn dịch hòan tòan với máu tanh sao lại để Dung Dung tiếp xúc nhanh như vậy, có phải rất khắc nghiệt hay không?
Lúc này đám tay chân thủ hạ đều đã rút đi để lại không gian riêng cho cặp nam nữ này. Hành lang dài không bóng người.
Sắc Vi cười bất đắc dĩ.
– Em đã hỏi cô ấy rất nhiều lần rồi, cô ấy chấp nhận đi theo con đường này.
– Nhưng giết người…
– Sau này giết người chẳng thà bây giờ giết, khi con người còn chưa hiểu rõ thế giới, cũng là thời điểm mà ý thức đối với các quy củ các ràng buộc còn bạc nhược. Nếu đợi qua vài năm, Dung Dung sẽ càng khó ra tay. Cô ấy bây giờ chỉ cảm thấy giết người rất ghê tởm, cảm thấy sợ hãi, nhưng qua vài năm nữa, cô ấy sẽ cảm thấy mình đang đi ngược lại với đạo đức xã hội, phản bội lại luân lý. Đợi đến lúc đó giết người cô ấy sẽ càng suy sụp.
Sắc Vi giải thích nhẹ nhàng.
Dương Thần nhíu mày:
– Cô ấy đã giết người?
– Giết rồi, 3 người, toàn là những tay cầm đầu hội Tây Minh. Em yêu cầu cô ấy mỗi người ba phát đạn, cô ấy đã làm được làm em rất bất ngờ.
Sắc Vi nói hời hợt.
Dương Thần thở dài:
– Chúc mừng em, hi vọng người nối nghiệp em có triển vọng.
Sắc Vi xoa mặt Dương Thần
– Ông xã, có phải anh cảm thấy em rất tàn nhẫn, ích kỷ? Có lúc em cũng thấy mình rất tàn bạo, thậm chí vừa rồi em cũng cảm thấy trong một khoẳnh khắc, Dung Dung cô ấy rất hận em.
– Anh chỉ có thể nói, những việc em làm này còn xa mới đến tiêu chuẩn tàn bạo của anh, thậm chí Dung Dung hận em cũng là bình thường, nếu không cô ấy đã là nữ ma đầu rồi.
Dương Thần thật thà nói.
– Cô ta thật sự rất xuất sắc, thoạt nhìn có vẻ yếu đuối nhưng tâm trí lại rất vững vàng, sau này cô ấy sẽ kiên cường hơn bất kỳ ai. Cô ấy cũng rất thông minh, rất nhiều việc không cần phải nói cô ấy cũng có thể hiểu, quan trọng hơn nữa là cô ấy biết rõ mình cần gì. Đối với những quyết đoán quan trọng cô ấy sẽ không mềm lòng. Người như vậy mới có thể dẫn dắt được một bang hội vững bước.
Dương Thần cứ nghĩ đến việc một Trần Dung dịu dàng thanh khiết sau này sẽ trở thành một chị hai xã hội đen là lại thấy đau đầu, hơi siết thân thể của Sắc Vi vào lòng, cảm nhận sự đàn hồi trên thân hình tuyệt mỹ của cô.
– Bảo bối Sắc Vi, đừng nói những chuyện này nữa, hai ngày nữa anh phải đi Hồng Kong công tác, có lẽ phải tuần sau anh mới về, hôm nay tới để chào em một tiếng.
Sắc Vi sớm đã quen với việc bị Dương Thần quấn chặt lấy người, lúc này cũng thở hổn hển nói:
– Đừng…đừng ở đây, vào phòng đi..
– Làm xong ở đây rồi vào phòng sau cũng được.
Dương Thần cười xấu xa lần lần cởi bỏ chiếc vày dài của Sắc Vi, bàn tay tham lam bắt đầu vân vê khắp cơ thể cô..
Cảm nhận được làn da mình đang bị một bàn tay thô ráp sờ nắn, Sắc Vi bắt đầu run rẩy:
– Nhưng…nhưng em vẫn còn dính máu…để em đi tắm cái đã…
– Anh vốn thích vị máu trên người em..
Dương Thần mặc kệ Sắc Vi đang rên rỉ, tiếp tục tấn công.
Tiếp đó, nơi ấy bắt đầu vọng ra tiếng rên của đôi nam nữ…
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc