– Chỗ này của tôi anh là người đàn ông đầu tiên bước vào đó, anh nên tạ ơn tám đời tổ tông nhà anh đi, thật hời cho anh quá rồi!
– Nếu biết tổ tông là ai tôi nhất định đi cảm tạ họ rồi.
Dương Thần bĩu môi nói, không phải sao, bố mẹ hắn là ai cũng không biết nữa mà.
Tháo giày, bước vào phòng trọ nhỏ gồm một phòng ngủ một phòng khách mà Mạc Thiện Ny một mình thuê, Dương Thần ngửi thấy một mùi hương chanh thoang thoảng.
Bật đèn lên, cách bài trí trong phòng chiếu vào mắt, bộ ghế sô-pha màu xanh nhạt đơn giản, một chiếc tivi 42 inch dạng treo tường màu xám bạc, trên chiếc bàn trà thủy tinh đặt chậu thủy tiên. Cửa sổ sát sàn dùng rèm tua màu xám nhạt che phủ, hướng gần phòng bếp thì có cái tủ lạnh, đáng lưu ý ở chỗ, trên mặt tủ lạnh dán vô số những mẩu giấy nhớ đã ghi chi chít, chắc là dùng để nhắc nhở một số việc.
Trong nhà bếp, nồi bát muôi chậu đầy đủ cả, các loại gia vị bày đặt tán loạn, chỉ riêng tương ớt đã có không ít loại, xanh xanh đỏ đỏ rất bắt mắt.
Cả phòng được bài trí rất đơn giản, nhưng không hề trống trải, bởi vì còn có rất nhiều thứ đặt lung tung ở bốn góc phòng.
Thứ nhiều nhất phải kể đến văn kiện giấy tờ các loại, giống như Thiên Nữ rải hoa vậy, bị vứt lung tung khắp nơi, còn có các loại tuần san thời trang, báo và sổ tay tuyên truyền, đủ kiểu đủ loại đặt trên bàn ghế, sô-pha, trên sàn nhà.
Cái nhìn đầu tiên của Dương Thần giống như là, cuộc sống đơn giản, thường xuyên nấu cơm, công việc bán mạng, không câu nệ tiểu tiết, như thế này rất hợp với những gì hắn cảm nhận về Mạc Thiện Ny.
Mạc Thiện Ny gương mặt ửng đỏ, cô cũng ý thức được trong phòng có chút lộn xộn,bèn đi đến tủ lạnh, lấy ra chai nước khoáng rót cho Dương Thần một ly, che dấu nói:
– Tôi ở một mình, dù sao cũng không có khách, không thu dọn nhiều, nhưng cũng không bẩn.
Dương Thần đương nhiên không quá chú ý đến những thứ này, chỉ vào ghế sô-pha nói:
– Tối nay tôi ngủ chỗ này nhé, tôi thấy ghế sô-pha cũng đủ rộng rồi.
– Cũng được, vốn định trải đệm dưới sàn cho anh ngủ, đợi chút tôi đi lấy cho anh cái chăn, ở chỗ tôi buổi tối lạnh lắm.
Mạc Thiện Ny gật gật đầu, xoay người đi vào phòng ngủ.
Dương Thần ngáp một cái, nhìn thấy trên sô-pha rải rác không ít tạp chí, đi qua cúi người nghĩ đem mấy quyển này để chỗ khác, sẽ ngủ thoải mái hơn.
Nhưng vừa cầm một quyển tạp chí trang phục mùa thu lên, đột nhiên một đồ vật màu đen hiện ngay trước mắt Dương Thần…
Nếu như không nhìn nhầm, đây là quần lót sở thích kiểu nữ, có hoa văn nụ hoa tơ màu đen, thiết kế voan mỏng khiến chiếc quần nhỏ giống như trong suốt, mà phong cách kiểu dáng TBACK làm cho vị trí giữa quần lót lộ ra mảnh dài đặc biệt, vẫn giống như loại dây dài nhỏ, cuốn đến sau mông.
Dương Thần nuốt nước bọt, trong đầu hiện lên cặp mông đầy đặn được bao quanh bởi chiếc quần lót này của Mạc Thiên Ny. Ồ không, chiếc quần lót này căn bản không bao phủ được! Hai bờ mông trắng nõn sẽ che phủ chiếc quần tơ nhỏ bé đáng thương kia!
Con gái thường mặc những chiếc quần lót như vậy, hoàn toàn không phải là để bảo vệ một số vị trí của mình, chỉ có thể là vì để quyến rũ bọn đàn ông nhìn đến một số vị trí đó của mình.
Phụ nữ là sinh vật mâu thuẫn, nội y của họ giống như bí mật từ đáy lòng họ vậy, giấu đến nghiêm ngặt, kín đáo nhưng lại khao khát người đàn ông cảm nhận được…
Mạc Thiện Ny không chút nghi ngờ là một người độc thân xinh đẹp nữ tính, hơn nữa không ít người nhìn ra, là người phụ nữ mạnh mẽ kiềm chế bản thân rất nghiêm, không được khinh nhờn, trước giờ chưa hề nghe nói qua cô có bạn trai, hoặc là dính dáng đến người đàn ông nào đó, thậm chí nhiều nhân viên trong công ty cho rằng vị nữ cấp trên có sức quyến rũ chiếu rọi khắp bốn phía này không thích đàn ông. Nhưng cô ấy vẫn cứ mua và mặc những chiếc quần lót như thế, trong đó ẩn chứa chút tình cảm, chắc chắn cũng là bí mật của cô ấy.
Vì để cho không quá khó xử, Dương Thần thấy hay là đem chiếc quần lót này đặt ở chỗ khác để làm gì cũng ít thấy sẽ tốt hơn, nhìn lại phòng ngủ, thấy Mạc Thiện Ny không có động tĩnh gì, Dương Thần vội cầm chiếc quần lót lên.
Cảm giác chiếc quần lót nhỏ chạm vào tay vô cùng mềm mại, kề sát vào bộ phận mẫn cảm của người phụ nữ hẳn là sẽ rất thoải mái, Dương Thần thậm chí có thể ngửi thấy tràn ngập mùi hương ngạt ngào của Mạc Thiện Ny.
Là một người đàn ông bình thường, Dương Thần lập tức có phản ứng sinh lý, cậu em nhỏ phía dưới có chút phồng lên, nói cho cùng chỉ cần nghĩ tới tư thế Mạc Thiện Ny mặc chiếc quần lót như thế, muốn máu trong người không sôi sục cũng khó.
Ngay lúc Dương Thần chần chừ đem chiếc quần lót giấu vào đâu, Mạc Thiện Ny ôm một tấm khăn lớn đột ngột từ phòng ngủ đi ra.
– Dương Thần, anh dùng..
Mạc Thiện Ny nói nửa chừng, ánh mắt đã tập trung vào cái vật đen nho nhỏ mà Dương Thần chưa kịp giấu.
Dương Thần cũng đang mơ màng trong chốc lát, nghĩ bậy nghĩ bạ, không chú ý tới sự xuất hiện đột ngột của Mạc Thiện Ny.
Hai người lần này đều đứng thừ ra, đặc biệt là Mạc Thiện Ny, sau trận kinh ngạc, hai má đỏ bừng, đôi mắt ướt long lanh hiện lên nhiều cảm xúc chất chứa, căng thẳng, xấu hổ, giận dữ, lúng túng, y như núi lửa trước lúc phun trào vậy.
Dương Thần cười còn khó coi hơn cả khóc, lần này tốt rồi, mình ngẩn người ra cầm lấy chiếc quần lót sở thích của người ta, còn bị bắt quả tang! Không bị nghĩ là thằng dâm ô hèn hạ mới là lạ!
Khi Dương Thần sẵn sàng chuẩn bị chịu đựng một phen pháo oanh tạc, thì không ngờ Mạc Thiện Ny không la hét, chỉ là đi tới phía trước với vẻ mặt phức tạp, đặt chiếc khăn xuống sô-pha, đến trước mặt Dương Thần, rút bí mật nhỏ của mình lại từ tay Dương Thần, giữ trong lòng bàn tay, cắn cắn môi, ánh mắt huyễn hoặc hỏi:
– Màu nhạt, chưa nhìn thấy quần lót của phụ nữ bao giờ à? Có gì mà ngẩn ra thế?
– Thấy thì thấy rồi, chưa thấy qua cái nào đẹp như thế.
Nhìn cũng cũng nhìn rồi, mùi cũng ngửi thấy rồi, còn sợ gì nữa.
Mạc Thiện Ny nghe câu này, hai con mắt sáng lên đung đưa, gương mặt xinh đẹp liền hiện ra, tim gan cứ nhảy loạn cả lên, nhưng kìm không nổi hỏi:
– Thật rất đẹp sao?
– Ừ, rất xứng với cô.
– Đi chết đi, anh lại chưa từng thấy tôi mặc qua, làm sao biết rất xứng với tôi chứ?
Vừa nói những lời này xong, Mạc Thiện Ny liền biết là không đúng, làm sao yêu cầu anh ta nhìn mình mặc như vậy chứ, xấu hổ muốn tìm khe hở chui xuống đất.
Dương Thần cũng cảm thấy không gian hai người rất mập mờ, khiến hắn thấy kì quái chính là, cuộc đối thoại bất ngờ như thế không ngờ rất tự nhiên, không làm hắn có cảm thấy khó thích ứng.
Tĩnh tâm lại, Dương Thần cũng không lảng tránh nữa, cười nói:
– Cô thật muốn mặc cho tôi xem sao, tôi cũng không sao cả, cùng lắm xem rồi không nói ra ngoài là được.
– Nghĩ hay thật, bảo vợ anh mặc cho anh xem đi!
Mạc Thiện Ny hờn dỗi nhìn Dương Thần bằng nửa con mắt, cầm chiếc quần lót đi vào phòng vệ sinh, tiện thể nói:
– Tôi muốn, muốn xem tivi thì tự mở.
Phòng vệ sinh nhà Mạc Thiện Ny đối diện với phòng ngủ, từ phòng khách nhìn không thấy cánh cửa đó, cho nên dù có Dương Thần, cô cũng không kiêng dè gì cả, thoải mái cầm quần áo để thay đi vào trong.
Dương Thần sắp xếp lại các quyển tạp chí trên sô-pha, tắt đèn tiết kiệm năng lượng trong phòng khách, thoải mái nằm xuống, cũng lười cởi quần áo, tiện thể lấy chiếc khăn lớn lên đắp, như là chuẩn bị áo ngủ.
Không lâu sau, lỗ tai nhạy bén của Dương Thần liền nghe thấy những tiếng dội nước “Ào ào” từ phòng vệ sinh truyền tới, vừa mới nhìn thấy đồ lót Mạc Thiện Ny đã bị dẫn đến lửa tà. Giờ phút này nghe thấy tiếng nước tắm, khó tránh khỏi hiện lên hình ảnh Mạc Thiện Ny cởi hết quần áo chưa vào bồn tắm.
Nửa đêm, trong căn phòng nhỏ tĩnh mịch, một nam một nữ, trong không gian vừa có chút ma sát mờ ám, tiếp theo nếu có xảy ra chuyện gì, thực ra cũng hợp lẽ…
Tất nhiên rồi, Dương Thần cũng tùy tiện nghĩ như thế, thật muốn xông vào phòng vệ sinh làm gì đó, tạm thời không nói đến sau này khó gặp mặt ở công ty, náo động đến chỗ Lâm Nhược Khê, có thể sẽ ầm ĩ.
Hít một hơi thật sâu, nỗi lòng cuồn cuộn của Dương Thần dần dần yên tĩnh trở lại, vừa nghe tiếng nước, dần dần đi vào giấc ngủ…
…
Hơn nửa tiếng sau, cửa phòng tắm nhẹ nhàng mở ra, Mạc Thiện Ny người quấn chiếc khăn tắm trắng bông, rón rén bước ra ngoài, ló đầu nhìn về phía sô-pha Dương Thần đang nằm ngủ, xác nhận hắn không nhìn về phía mình, mới bước nhanh về phòng của mình, đóng cửa lại.
Trong phòng ngủ, Mạc Thiện Ny chỉ kéo chiếc khăn tắm màu trắng trên người, tùy ý thả một bên trên sàn, ánh đèn màu vàng nhạt êm dịu chiếu trên da thịt mềm mại trơn bóng đỏ ửng của người đàn bà, toát ra vẻ lộng lẫy óng ánh.
Ngoảnh mặt về gương trang điểm, Mạc Thiện Ny lẳng lẳng ngắm mình trong gương, cơ thể trắng nõn mềm mại, dáng vẻ cao gầy, bộ ngực nở nang rắn rỏi, cái eo thon gọn, cặp mông tròn trịa vểnh lên, cả thân thể hiện lên những đường cong mềm mại mà chắc nịch, giống như tác phẩm nghệ thuật ngà voi hoàn mỹ tỉ thức hoàn kim vậy, không thể bắt bẻ được.
Vén mái tóc dài ướt sũng, Mạc Thiện Ny lẩm bẩm đứng dậy:
– Mạc Thiện Ny ơi là Mạc Thiện Ny, ngươi luôn nhìn thấy bản thân làm cái gì, tự yêu bản thân có gì hay chứ, nhìn lại xem, cũng chỉ mình ngươi có thể nhìn thấy…
– Cái gì? Ngươi nói ngươi tương tư đàn ông à?
– Dẹp đi…Đàn ông xấu xa có gì tốt, tự mình thưởng thức mình, đây gọi là tự tin!
Sau khi tự lẩm bẩm với mình mấy câu, Mạc Thiện Ny mới bắt đầu để thân trần, ngồi trên chiếc giường nệm lò xo lau tóc, và mặc lên mình bộ váy ngủ màu hồng nhạt mang chút vẻ trẻ con.
Vừa lau tóc mà lòng dạ để đâu đâu, Mạc Thiện Ny vừa luôn ngóng ra cửa hi vọng.
Đây là lần đầu tiên đem một người đàn ông về nhà mình, mình cũng không hiểu tại sao lại đột nhiên mời hắn vào, là hắn đưa mình về hay là cả buổi tối đi về, thấy hắn quá mệt, cảm thấy đáng thương? Hay là vì… Một người quá nhiều năm lẻ loi trấn giữ trong một căn phòng trống trải, cảm thấy quá cô đơn, cần một người bên cạnh?
Không thể nào, không thể nào, làm sao mình lại sợ nỗi cô đơn chứ? Từ nhỏ đã sống một mình khá tốt rồi, chút cô đơn này là cái gì chứ! Nhất định là tội nghiệp hắn!
Nhưng mình sao lại mời người đàn ông này chứ? Khi hắn đồng ý qua đêm ở đây, lại còn thấy vui đến vậy.
Hắn là chồng của chị em tốt của mình mà, nếu có hiểu lầm thì làm thế nào, trước đây mình cũng rất ghét hắn mà.
Bây giờ hắn đang làm gì, ngủ chưa nhỉ, hay đang nghĩ linh tinh, hay đang nằm mơ?
Mạc Thiện Ny suy nghĩ loạn hết lên, cuối cùng chịu không nổi, muốn đi ra ngó một cái. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại muốn nhìn hắn.
Mạc Thiện Ny nghĩ mãi, cuối cùng tự tìm cho mình một cái cớ hợp lý nhất – sợ hắn không ngủ được, dù sao cũng lạ chỗ mà, hơn nữa mình là chủ nhà, nên xem khách ngủ thế nào.
Có lý do rồi, Mạc Thiện Ny chẳng quan tâm tóc chưa khô hết, xỏ đôi giày ngủ rồi bước ra ngoài…
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc