Một thân thể đã quen với sức chịu đựng lớn đột nhiên tê liệt, sức lực của cả cơ thể đều không còn, thuốc giải thấm vào cơ thể không khác gì muối bỏ biển.
– Ngài đã học qua Ninjutsu chưa?
Bát Nhã rên rỉ, cố gắng hỏi.
Dương Thần đang có hứng thú nằm và ngắm nhìn dáng người đầy đặn của Bát Nhã, vì toàn thân bủn rủn, không chút sức lực nào, toàn bộ cơ bắp căng cứng đều giãn ra nên đã làm lộ ra thân hình chắc nịch của người thiếu nữ. Nghe câu hỏi của Bát Nhã, hắn bèn lắc đầu nói:
– Ninjutsu của các người đều là bí truyền của những phe phái khác nhau, mặc dù tôi có cách để học trộm nhưng tôi không có hứng thú.
Bát Nhã không cam tâm mà hỏi:
– Vậy thì tại sao mỗi lần thực hiện Ninjutsu ngài đều có thể nhìn ra?
Dương Thần nhịn không được cười rồi nói:
– Cô Bát Nhã à, nước Hoa Hạ có một câu nói thế này: “Thiên hạ võ công, vô kiên bất phá, duy khoái bất phá”( Võ công thiên hạ dù không có gì phá giải được nhưng chỉ cần có tốc độ vượt bậc thì vẫn sẽ phá giải được), những võ sĩ của đất nước Nhật Bản từ xưa đã hấp thụ võ thuật của chúng tôi, về sau coi như là bản thân đã sáng tạo ra võ thuật Đông Doanh, Ninjutsu. Họ còn đắc chí cho rằng họ có tài năng xuất chúng nhưng thật ra không phải vậy, võ công của các người vẫn là không có cách nào chạy ra khỏi phạm vi của câu nói này.
– Trên thế giới này, kẻ thực sự mạnh chỉ có thể so sánh ở hai mặt: lực lượng và sức mạnh, về phần chiêu thức, chỉ là gió thoảng mây bay mà thôi.
Bát Nhã suy tư, giống như là hiểu ra được một chút, khi nhìn về phía Dương Thần, cô cảm thấy kinh sợ:
– Bậc anh tài à, ngài là kẻ mạnh và đáng được tôn trọng, chỉ đáng tiếc là ngài nhất định muốn đối đầu với hội Bát Kỳ chúng tôi.
– Không, không phải, Dương Thần phủ nhận.
– Không phải tôi muốn đối đầu với các người, chỉ là các người khiến tôi gặp phiền phức, tôi nói trước rồi, tôi đến đây chỉ để nghỉ ngơi, Viêm Hoàng Thiết Lữ đã bỏ qua cho tôi, hội Bát Kỳ các người làm gì mà khẩn trương quá vậy.
Bát Nhã bình tĩnh phân bua:
– Xin ngài hãy tin tôi, với trí tuệ của ngài, không thể nào không nghĩ tới được, xin đừng lừa gạt chính mình nữa. Viêm Hoàng Thiết Lữ tạm thời không ra tay chỉ là vẫn chưa tìm thấy cơ hội thích hợp nhất mà thôi. Không có một tổ chức hay quốc gia nào cho phép Thần Thạch rơi vào tay kẻ khác. Cho dù là ngài thì bọn họ cũng sẽ khiêu khích sự uy nghiêm của ngài, hành động chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Dương Thần cười khổ nói:
– Cô nói như vậy giống như là hủy hoại hạnh phúc của chính tôi vậy, khiến tôi đau đầu rồi này.
– Nói như vậy là ngài đã thừa nhận rằng Thần Thạch đang trong tay ngài? Bát Nhã tận dụng mọi thứ để hỏi hắn.
Dương Thần vội vàng lắc đầu:
– Ý tôi là, bọn họ đều giống các người, đều hiểu lầm tôi đang giữ Thần Thạch, thật ra tôi không có giữ.
– Cũng có thể.
– Tốt lắm!
Dương Thần kêu lên một tiếng:
– Cô Bát Nhã này, cô đã trúng độc rồi, nói nhiều như vậy làm gì? Mặc dù tôi biết chất độc trong người cô là do thuốc giải chậm giải trừ nhưng trước mắt, tôi vẫn cần dùng cô để đổi lấy cô Mạc.
Bát Nhã cảm thấy bất đắc dĩ, kế hoạch lại một lần nữa thất bại khiến cô chán nản. Trong mắt của một Ninja tài giỏi trẻ tuổi này, người đàn ông trước mặt giống như bức tường lớn nhưng không thể nào vươn tới đỉnh của nó, làm gì cũng đều không thể lật đổ được, cho dù xung đột, ép buộc cũng đều giống như là đụng phải một tấm thép rắn chắc.
Thấy Bát Nhã không nói lời nào, Dương Thần bèn hỏi:
– Như vậy là vẫn muốn tôi tìm ra hai người đi cùng cô sao?
Bát Nhã giật mình, ngẩng đầu nói:
– Ngài biết là hai người đó?
– Xem ra cô không nghe rõ lời tôi vừa nói rồi, khả năng ẩn náu của ông Ly vô cùng lợi hại, nhưng như tôi vừa nói thì không thể nào tìm ra ngay, bây giờ cũng đã tốn không ít thời gian rồi, với lại vừa nãy khi cô bị tôi bắn bị thương, trong bọn họ có người đã để lộ ra một chút tin tức, Dương Thần cười xảo quyệt.
Bát Nhã mở rộng chiếc miệng nhỏ nhắn mê hoặc nhưng không nói nên lời, sức mạnh của người đàn ông này thực sự không thể tưởng tượng được.
– Đây là khả năng của hắn sao?
Bát Nhã nhủ thầm.
Dương Thần hai tay chống nạnh, nhìn về bốn phía, y như là đang tìm người quen.
– Cái này thì tôi không rõ, cuối cùng chúng ta không thể nào gặp mặt.
Bát Nhã gật đầu, có vẻ đã bình phục, cô giơ tay lên, làm một số động tác kỳ lạ, y như một loại kết ấn thời xa xưa.
Hai Ninja áo đen từ đâu xuất hiện, gần như là cùng một lúc, họ đứng sau lưng Dương Thần.
Dương Thần xoay người, mỉm cười dò xét hai người, một người trong đó có thân hình vạm vỡ, lộ ra đôi mắt giống như hổ dữ, khóe mắt còn có một vết sẹo, người đàn ông còn lại thì có dáng dấp rất nhỏ bé nhưng dựa vào những đường cong do cơ bắp chắc nịch tạo ra thì có thể đoán người này có sức bật vô cùng tốt hoặc nguyên nhân từ việc luyện tập một loại Ninjutsu nào đó. Gã đang đứng dưới ánh mặt trời, toàn thân như toát ra lớp sương mù màu đen.
– Thiên Cẩu, ông Ly?
Ly Kiệt Kiệt gầy guộc cười lên vài tiếng, nói bằng tiếng Hoa Hạ:
– Không hổ danh là bậc anh tài đứng trên đỉnh của ngọn tháp được khắc chữ vàng, từ khi ta chính thức xông pha giang hồ cho đến nay, đây là người đầu tiên có thể nhìn ra hành tung của ta.
Dương Thần cười khiêm tốn:
– Quá khách sáo rồi, nhưng ông nói tiếng Hoa Hạ kém hơn nhiều so với cô Bát Nhã đấy.
– Đó là bởi vì tôi chỉ cần giết người, không cần phải nói, ánh mắt ông Ly có chút nham hiểm:
– Có gì xin chi bảo, bậc anh tài làm sao phát hiện hành tung của tôi?
– Quả thực nếu không phải người anh em bên cạnh ông đột nhiên lộ ra chút sơ hở thì tôi vẫn rất khó tìm ra ông nhanh đến như vậy, Dương Thần nói thật.
– Thiên Cẩu à, mày làm hư chuyện rồi, thật mất hứng mà!
Ông Ly nói một cách không hài lòng.
Thiên Cẩu cao lớn quét ánh nhìn lạnh lẽo qua mặt ông Ly:
– Bản thân chỉ đáng vứt đi, đừng viện lý do nữa!
– Mày nói cái gì?
Giọng ông Ly được nâng lên rất cao.
– Tôi nói ông là đồ rác rưởi.
– Đủ rồi!
Bát Nhã té trên mặt đất, giận dỗi, trách mắng nói:
– Các người cãi nhau làm gì? Các người đều là đồ bỏ đi.
Lần này thì hai người không nói gì, trong nháy mắt Thiên Cẩu đã nghiêng mình đến bên cạnh Bát Nhã. Gã đỡ Bát Nhã dậy, một tay ôm lấy eo Bát Nhã.
Bát Nhã chau mày nhìn Thiên Cẩu, rồi mới nói với Dương Thần:
– Cho ngài biết là chúng tôi sẽ không từ bỏ. Hôm nay chúng tôi đã thua nhưng lần sau chúng tôi sẽ không cho ngài bất cứ cơ hội trao đổi người nữa đâu.
– Các người không đánh nhau à? Dương Thần tò mò hỏi.
– Ha ha, đánh mất cơ hội đầu tiên rồi mới đánh nhau, đó là một trong những điều tối kỵ nhất của một Ninja, huống hồ chúng tôi hoàn toàn không nắm chắc phần thắng.
Ông Ly nói:
– Nếu muốn nhìn thấy cấp trên xinh đẹp của ngài bình an vô sự thì hãy để chúng tôi rời khỏi đây hai trăm mét.
Dương Thần sờ sờ mũi nói:
– Hai trăm mét thực sự cũng đủ, các người không cần khẩn trương như vậy đâu, tôi vẫn là khá khâm phục “Thuấn Bước” của bọn Ninja các ngươi.
– Nói là làm!
Vừa nói xong thì hai người đó đã mang theo Bát Nhã rời đi, trong nháy mắt đã biến mất.
Dương Thần nhìn vào nóc căn phòng xa xa kia, im lặng đếm:
– Một trăm, một trăm rưỡi, hai trăm…
Đếm xong hai trăm, bên tai truyền tới âm thanh yếu ớt, lúc này Dương Thần mới thả lỏng cơ thể ra, mỉm cười.
Hắn sẽ không đuổi theo nữa, không phải là do đuổi không kịp mà truy đuổi chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, chẳng qua bất đắc dĩ phải làm vậy. Dương Thần không lật lọng, cuối cùng bọn họ cũng không có được món hời nào, hơn nữa lúc này có việc cần phải làm.
Xoay người rời khỏi bãi giữ xe ở lầu ba, Dương Thần tính đi đến lầu hai tìm chiếc xe Audi màu đỏ của Mạc Thiện Ny, bởi vì ông Ly nói cho hắn biết cô gái đáng thương này hiện giờ đang nằm trong xe của cô ta, hơn nữa lại trong tình trạng không mảnh vải che thân.
Cùng lúc đó, ba người Bát Nhã cũng đã chạy đến phía sau tấm biển quảng cáo của một tòa nhà cao tầng. Họ đều dừng lại tại đó.
Bát Nhã bình phục lại, trừng mắt nhìn Thiên Cẩu đang ôm lấy chiếc eo của mình mà không chịu buông tay ra, cô nói bằng tiếng Nhật:
– Buông ra!
Thiên Cẩu đờ đẫn, bàn tay to của hắn càng siết chặt lấy chiếc eo thon nhỏ nhắn của Bát Nhã, thậm chí còn sờ soạng lên vùng ngực đang ưỡn ra của Bát Nhã, bàn tay cuốn lấy da thịt mịn màng của cô.
Ông Ly với bộ dạng hèn hạ nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi nhưng không lên tiếng.
– Thiên Cẩu, chờ ta bình phục, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết, Bát Nhã giận dữ đỏ mặt tía tai.
– Tại sao vậy Bát Nhã, tại sao cô không muốn làm người đàn bà của ta chứ? Thiên Cẩu rất kich động nhưng giọng nói rất thấp.
Bát Nhã lạnh lùng nói:
– Ngươi dựa vào gì mà muốn ta trở thành người đàn bà của ngươi?
– Ta là người đàn ông có uy quyền nhất tổ chức, cô chỉ có thể thuộc về ta mà thôi, Thiên Cẩu trả lời một cách mạnh mẽ.
– Hừ, ngươi đừng quên sự tồn tại của Thủ lĩnh, Bát Nhã cười lạnh.
Trong mắt Thiên Cẩu hiện ra một tia sáng:
– Thủ lĩnh đã già rồi, bọn đàn bà ông ta tìm về chỉ là để khiêu vũ, rót rượu cho ông ta. Ông ta đã mất đi tính kiêu ngạo và sự tôn nghiêm mà một người đàn ông phải có. Nếu tôi là tôi là ông ta thì tôi đã sớm từ chức rồi.
– Câm mồm!
thân thể Bát Nhã mềm mại run rẩy.
– Ngươi không được sỉ nhục cha của ta.
– Ông ta chỉ là cha của cô, không phải của ta.
Thiên Cẩu kéo miếng che mặt xuống, một khuôn mặt vuông vắn bắt đầu có chút méo mó.
– Bát Nhã à, cô hãy tỉnh táo một chút đi, từ trước tới giờ ông ta chưa từng xem cô là con, trong mắt ông ta cô chỉ là thú cưng được ông ta thuần dưỡng. Ông ta đáng chết lắm, ông ta muốn chiếm đoạt đứa con gái nuôi của mình.Thứ rác rưởi đó muốn có được cô nhưng ông ta không còn khả năng đó nữa, đáng đời lắm!
– Chát!
Bát Nhã dùng toàn bộ sức lực để cho Thiên Cẩu một bạt tai.
– Ta nói rồi, không cho phép ngươi sỉ nhục cha ta!
Trong mắt Bát Nhã chất chứa một khối sương mù, lặng lẽ nói.
Thiên Cẩu che đi khuôn mặt bị Bát Nhã đánh, ngực phập phồng, cười lớn:
– Ha ha ha cô đánh tôi, Bát Nhã à, cô đánh tôi hả?
– Do ngươi thôi, Bát Nhã lạnh lùng nhìn gã.
– Cô sẽ hối hận! Sau khi tôi tống khứ ông ta đi rồi trở thành Thủ lĩnh, tôi sẽ biến cô thành người đàn bà nô lệ của tôi, hằng ngày không mặc quần áo đứng trước mặt tôi để tôi ra lệnh, Thiên Cẩu hùng hổ nói.
Bát Nhã khinh thường nhìn người đàn ông đang điên lên, nói châm biếm:
– Đợi khi nào ngươi làm được rồi hãy nói.
– Tôi biết, chỉ cần tôi lấy được Thần Thạch từ trong tay thằng cha đó, tôi cũng có thể trở thành một người đáng được ca tụng, đến lúc đó, tên già kia không đáng lo nữa.
Trong mắt Bát Nhã hiện lên cái nhìn nghiêm túc:
– Không cho ngươi làm càn, sức mạnh của bậc anh tài kia ngươi đã rõ lắm rồi.
– Cô không có tư cách ra lệnh cho tôi, tôi sẽ cho cô biết, tôi mạnh mẽ hơn gã kia, mạnh gấp mấy trăm lần.
Ở một góc sáng, ông Ly im lặng, nhìn thấy tất cả, khóe miệng lộ ra nụ cười quái lạ.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc