Lúc còn nhỏ, thật sự Ninh Mẫn đã từng nghĩ tới, cô không muốn trải qua cái gọi là “oanh oanh liệt liệt”, cũng không mơ mộng.
Lúc đó, cô rất ngưỡng mộ tình yêu của ba mẹ, cả hai đều là quân nhân, họ có lý tưởng cao đẹp, đối với tình yêu chỉ có một phương châm: Đợi cả một đời mới được gần nhau, nên từ này về sau nguyện chung tình với nhau.
Họ lấy nhau đã 20 năm nhưng sáng tối đều có thói quen hôn nhau tạm biệt.
Ninh Mẫn cũng chịu ảnh hưởng rất nhiều từ họ, vì vậy, tính tình cô lạnh lùng nhưng rất vui vẻ, lại thêm bản tính thông minh hơn người càng khiến cô tỏa sáng. Hơn nữa cô lại rất khiêm tốn, lúc nào nên điềm tĩnh thì tuyệt đối không manh động, lúc nào nên thanh tao thì tuyệt nhiên không bao giờ thô lỗ. Cô được nuôi dưỡng rất hoàn hảo, cùng với học lực hơn người. Đã từng có lúc cô ao ước mình giống như mẹ, làm những gì mình thích, lấy người đàn ông yêu thương mình, dựa vào đôi tay không lo cơm áo gạo tiền, sống trên thế giới, ung dung tự tại.
Chỉ là cô đã từng nghĩ như vậy, rồi một ngày kia, cuộc gặp gỡ với người đàn ông đó, anh ta ưu tú, xuất sắc như vậy là một thiên tài trong mắt mọi người. Với xuất thân của cô, nếu so với người bình thường thì cũng không tầm thường lắm, nhưng so với con người kia, quả thật một trời một vực. Với lại mẹ của hắn không cho phép hai người sống bên nhau…
Lúc mang thai, cô thực sự cảm thấy mình rất ích kỷ, vô duyên vô cớ biến con mình trở thành đứa con gái riêng. Sau này nó sẽ không có được tình yêu của ba. Đáng tiếc nhất là cả đời này, cô sợ rằng mình sẽ không bao giờ lập gia đình một lần nữa, cũng không thể trải qua những ngày tháng hạnh phúc bên chồng con.
Nhất là khi trải qua những chuyện trước lúc xảy ra vụ cướp máy bay, cô càng tin đó là sự thật, cô lại không thể sống cuộc sống giống như những người bình thường. Ngay cả việc gặp lại con gái, ôm nó trong lòng đã trở thành mong ước xa vời. Nhưng cô không nghĩ rằng, chuyện ngày hôm nay, cô lại mượn thân phận của người khác để sắm vai “hiền thê lương mẫu”.
Đúng vậy, bảy ngày nay, trong bệnh viện, Ninh Mẫn vẫn tiếp tục diễn tốt vai trò này.
Tin tức Đông Kỳ nằm viện nhnh chóng truyền ra ngoài, người đến viện thăm không ngớt, ngày nào Ninh Mẫn cũng phải tiếp đón mấy người đến thăm hỏi, còn Đông Đình Phong ư, cuối tuần hắn có đến bệnh viện hai ngày. Kỳ thực, ngay cả ở bệnh viện hắn cũng vô cùng bận rộn, một lúc lại điện thoại, một lúc lại điện thoại, cũng không biết công việc chiếm bao nhiêu hay đa số các cuộc gọi kia đều của bồ *.
Cô không quan tâm. Chẳng có gì quan trọng hơn Đông Kỳ, tiểu tử này có ba mẹ bên cạnh chăm sóc, cứ một lúc lại gọi ba, một lúc lại gọi mẹ, khiến Ninh Mẫn ngàn vạn lần xúc động: Cuộc sống này tuy rất giả tạo, nhưng cô đã từng rất rất mong đợi.
Đông Kỳ nằm viện đến ngày thứ 7, Đông Đình Phong có chuyến công tác phải bay ra nước ngoài, ông nội hắn cũng cùng đi, nên tất cả chuyện con trai đều thoái thác cho cô và mẹ hắn.
Tối hôm đó, tranh thủ lúc Hà Cúc Hoa trông Đông Kỳ, cô trở về nhà tổ định ngủ một đêm ở đó. Mấy hôm nay ở bệnh viện suốt nên cô có chút mệt, nên tắm rửa xong liền tắt đèn đi ngủ.
Đang trong lúc mơ hồ, cô nghe thấy tiếng cửa mở, mặc dù rất nhẹ nhưng thính giác của cô cực nhạy bén, cái này xuất phát từ bản năng đề phòng!
Là ai có thể vào được?
Hơn nữa còn dùng chìa khóa mở cửa đi vào.
Chẳng lẽ là Đông Đình Phong.
Cô muốn bật đèn thì đột nhiên phát hiện điện bị cắt.
“Ai?”
Cô trầm giọng quát lên.
Một lúc sau, người đó tức tốc tiến về phía cô, trên người còn mang theo mùi rượu, cũng không có hơi thở mát lạnh như Đông Đình Phong, người này không phải Đông Đình Phong…
Cô không khỏi kinh hãi: Rốt cuộc kẻ nào lại muốn “ăn” vợ của Đông đại thiếu?