Cô ở trong lòng nhắc lại:
Cả đời!
Cả một đời!
Đã từng, có một người đàn ông nói với cô sẽ yêu cô cả đời, kết quả, đoạn hôn nhân kia, vẻn vẹn duy trì mấy tháng…
Thì ra có đôi khi, đàn ông hứa hẹn cả đời, sẽ không phân biệt ngắn hay dài, một cái nháy mắt, có thể chấm hết.
Khóe môi Đông Lôi vẽ ra một hình cung như có như không.
Nụ cười này, là u buồn, cũng là sầu não, càng làm cho người ta lo lắng.
Cô ngước mắt, nhẹ nhàng nói một câu:
– Em chỉ là một người phụ nữ ly hôn. Thần đại ca, người như anh, muốn dạng phụ nữ nào không được?
Cũng đúng là như thế.
Thần Huống cưới cô sẽ hình thành cục diện rối rắm.
Cái cục diện rối rắm này, có lẽ sẽ hủy diệt cả tiền đồ của anh.
– Anh mặc kệ có thể buông ra, nhưng thật xin lỗi cẩn thận.
Anh nói.
Cho nên nói, anh cưới, bởi vì nghĩa.
Đàn ông cùng đàn ông ở giữa chữ nghĩa.
– Đông gia còn có một nữ nhi chưa gả!
Cô có ý tốt nhắc nhở:
– Thần đại ca, nếu anh muốn…
– Không có hứng thú!
Anh nhíu mày.
Anh biết rõ cô nói tới ai.
Cô há to miệng, thật không rõ a, một người con gái anh không cần, lại muốn cô, một người vì nam nhân khác… từng sinh non, hơn nữa còn ly hôn, vì cái gì a…
– Thần gia, chỉ sợ không chấp nhận em…
Cô thở dài.
Thần Huống móc từ trong túi ra một hộp thuốc, ngậm một điếu, dùng tay bao bọc, giương mắt, trầm tĩnh liếc một tý, vững vàng đốt.
– Có anh, em sợ cái gì? Em là sống cùng anh hay cùng nhà anh cả đời?
Lời này, cô hiểu.
Hôn nhân là chuyện của hai người, được hay không, chỉ có hai người tự mình biết.
Cũng đồng thời, hôn nhân cũng là chuyện của hai gia tộc, một khi kết hợp vợ chồng, hai bên thì phải gánh vác trách nhiệm trở thành một thành viên mới của gia tộc đối phương.
Gia nhân không tha cho, tình cảm vợ chồng như thế nào hòa hợp?
Hôn nhân, không phải là đơn giản chồng cùng vợ, còn có cả gia đình cần cô đi hòa giải.
Nếu như nhà chồng nhân khẩu đơn giản, là một người ăn no cả nhà không lo tình huống, gả đi, có lẽ không tồn tại mâu thuẫn, nhưng anh không phải.
Anh có một gia tộc khổng lồ.
Thành viên gia đình của anh trong xã hội này đều có địa vị nặng nhẹ.
– Em yên tâm. Ba mẹ anh sẽ không trở thành vấn đề. Em không cần suy tính quá mức phức tạp. Em chỉ suy tính là gả, hoặc là không lấy chồng…
Thần Huống lại tăng thêm một câu.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, người phụ nữ đứng yên, ánh mắt mang theo chần chờ, cô khẽ liếc xéo khuôn mặt đàn ông thâm trầm yên tĩnh trước mắt, cúi đầu, nghĩ đến anh trai vẫn còn trong hôn mê, cùng với tình huống bi thảm của Đông gia.
Cô suy tính thật lâu.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng đối lập một hồi lâu, tựa như tượng đá đứng sửng ở trong gió.
Cuối cùng, cô cắn răng một cái, gật đầu:
– Được…Em gả…
Người đàn ông giương cao cằm, trong đôi mắt thật sâu, giống như có cái gì lóe lên một cái, bởi vì câu này, mà đến gần một bước, tay cầm điếu thuốc, vuốt ve tóc của cô:
– Đã quyết định, liền không thể đổi ý rồi!
– Ân!
Cô gật đầu, phát giác anh đang nghiên cứu chính mình, cuối cùng còn phê xuống một kết luận:
– Nhìn tiểu bộ dạng của em này, như thế nào như muốn lên đoạn đầu đài vậy.
Một trận mùi thuốc lá vị thấm vào tim gan, một đoàn khói trắng ở trước mặt tản ra.
Cô ngẩn ra, anh đang trêu chọc mình sao?
Lúc ngẩng đầu, cánh mũi, bị ngón trỏ thô nhẹ nhàng vuốt một cái, dường như mang theo hương vị bảo vệ nào đó.
– Đi thôi! Tiểu quỷ, đi dân chính.
Cô có chút ít lúng túng, vội vàng lui lại một bước, sờ sờ mũi bị đau.
Da thịt thân thiết, thực tại làm cho cô có điểm khó chịu, mà tương lai, bọn họ khẳng định còn sẽ có tiếp xúc thân thể càng thân mật.
Vừa nghĩ tới chuyện này, trên lưng cô liền thấy lạnh, thấy loạn.
Nhưng bây giờ, cô đã đâm lao phải theo lao…
Một giờ sau, Đông Lôi cùng Thần Huống kẻ trước người sau theo trong phòng làm việc đặc biệt của dân chính công chứng đi ra, trong túi xách là tờ giấy hôn thú.
Từ giờ khắc này, người đàn ông từ nhỏ làm cô run như cầy sấy này, đã thành chồng cô theo pháp định.
Nhìn bọn họ, thực không giống vợ chồng tân hôn mới làm xong giấy hôn thú, càng giống tối vừa cách ngày thành hôn chuẩn bị đường ai nấy đi oan gia đối đầu:
Một người dẫn đầu đi ở phía trước, bước chân hữu lực; một người cách bảy tám thước xa, chậm chạp theo ở phía sau, cúi đầu, mặt nhẹ buồn.
Thần Huống đến bên cạnh xe việt dã, mở cửa xe đang định đi lên, cảnh vệ viên Lô Hà thò ra nửa cái đầu, nói thầm vài câu:
– Thủ trưởng, ngài có phải cũng nên đợi tân phu nhân một chút?
– Thủ trưởng, ngài bây giờ không phải là người cô đơn…Lúc đi đường thả chậm một chút…phối hợp một tý, người ta là tiểu cô nương a…
– Thủ trưởng, như ngài đi như vậy, vài cái có thể cùng được với…Lại không phải là hành quân đánh trận…
Thần Huống vừa nghe, quay đầu nhìn lại, di, cô vợ nhỏ như thế nào rơi xa như vậy?
Anh ở trong lòng suy nghĩ lời nói của cảnh vệ viên, cảm thấy rất có đạo lý.
Cho tới nay, anh tự lấy mình làm trung tâm quen rồi, ở không quân bộ, một đám người vây quanh anh, lấy anh cầm đầu số phát tư lệnh; ở đạt lâm đặc biệt cung, cũng có một đám tinh anh đi theo gì đó. Lời của anh, ít có người chống lại, hành vi của anh, không ai dám can thiệp.
Mà ở nhà, ân, những năm này, anh còn không có chính thức có được xem là thuộc về gia tộc. Hiện tại, anh hằng năm nghỉ phép trở về địa phương, là nhà của cha mẹ. Là lúc nhỏ sào. Người lớn sau đâu, anh chính là một cánh chim cô độc. Vẫn một mực ở một mình lêu lổng. Sống một mình đã lâu, liền mất đi bản năng quan tâm người khác.
Hiện tại, anh lập gia đình, là nên hoãn hạ bước chân để phối hợp một tý với người khác, tập tục xấu này đích thật cần sửa đổi.
Thần Huống không nói lời nào, nghiêng dựa vào xe, đợi cô đi tới, hí mắt nhìn xem!
Đình đình ngọc diệp, xinh đẹp như hoa, chỉ là thiếu nụ cười từng làm cho người cảm thấy hoa mắt.
Nha đầu kia, từ sau khi ly hôn, cả người thay đổi rất nhiều.
Sắc mặt cũng so với trước kia tái nhợt rất nhiều.
Gầy.
Trước kia châu tròn ngọc sáng!
Hiện tại…
Từ lúc sau khi xuất viện, hoàn toàn giống như vừa gầy một vòng.
Phỏng đoán chỉ còn lại da bọc xương rồi.
– Lôi Lôi…
Anh gọi một tiếng.
– A!
Cô đã đi đến gần.