“Lôi Lôi, Lôi Lôi…”
Cô ôm đầu, giãy dụa muốn đứng lên, đáp:
“Em ở đây, em ở đây…”
“Tránh ra tránh ra, các người giẫm lên người khác rồi, tránh ra hết cho tôi…”
Một tiếng hét giận dữ vang lên.
Đồng thời, thế giới của cô dần sáng lên, hình như đã có người kéo cô ra khỏi đám người đang hỗn loạn kia. Không còn cảm giác đau đớn khi bàn chân giẫm lên người nữa.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, muốn đứng lên, nhưng của cô bị thương, mới nâng đầu lên, chân đã mềm nhũn ngã xuống lại.
Nhưng lúc này đây, có người đỡ cô, cô ngã nhào vào lồng ngực một người đàn ông.
Người đàn ông kia nâng cô dậy, ôm lấy, khẩn trương nói:
“Lôi Lôi? Sao vậy? Sao vậy?”
“Đau, đau quá!”
Cô kêu lên theo bản năng, giọng nghẹn nghẹn như khóc vì quá đau.
“Không có việc gì, không có việc gì. Anh đưa em đến bệnh viện!”
Mặt cô bị bàn tay to và ấm áp của người đang ông kia ôm lấy.
Cô không biết hiện tại sắc mặt của chính mình thế nào, chỉ biết là thân mình đang không ngừng phát run, cảm giác đau đớn kịch liệt ở chung quanh tràn ra. Thậm chí có thể cảm nhận được trên trán hình như có máu loãng chảy xuống dưới.
Tại giờ khắc bốn mắt nhìn nhau, cô mới nhận ra người đàn ông trước mắt này không phải Thần Thản mà là Cố Duy.
Đúng, là Cố Duy.
“Lôi Lôi, biết anh là ai không? Nói, anh là ai? Anh là ai?”
Vô nghĩa, cô chỉ là bị đè đau, chứ không phải đầu óc bị hỏng, sao lại không biết hắn là ai?
Cô há mồm thở phì phò, vừa đau lại sợ nước mắt theo hốc mắt chảy xuống.
“Anh là Cố Duy, anh là Cố Duy…”
“Tốt rồi! Tốt rồi!”
Hắn cúi xuống hôn lên trán cô, thậm chí cô có thể cảm nhận thấy hắn đang run.
“Không sao rồi! Ôm chặt anh, chúng ta đi bệnh viện!”
“Được!”
Giờ khắc này, hắn là bùa hộ mệnh di động của cô.
Làm sao cô có thể buông tay?
Hắn ôm lấy cô đi về hướng ít người…
Mà nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện:
“Chờ một chút, còn có một đứa nhỏ…”
“Có Chu Cung lo rồi…”
Cô an tâm.
Thừa dịp này, cô quay đầu lại nhìn, mọi nơi đều tràn ngập người đang cô chạy thoát thân, cảnh tượng nhốn nháo có điểm đáng sợ…
Bên tai tất cả đều là thanh âm sợ hãi sắc nhọn, kêu mãi làm cho nhân tâm hoảng sợ.
Cô có điểm hỗn loạn, nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc, sự sợ hãi, khẩn trương trong tâm trí tiêu tan đi từng chút một.
Một khắc kia, khi hắn ôm lấy cô, cô lại cảm nhận được một cảm giác an toàn chưa từng có, tựa hồ chỉ cần ở trong lồng ngực, cô sẽ không bao giờ bị thương tổn.
Loại cảm giác này, ngay cả Kiều Sâm trước đây cũng không thể cho cô, Thần Thản lại không kịp tới cứu cô, ngược lại người đàn ông mà cô luôn tránh mặt lại ngay tại thời điểm nguy cấp cứu cô, đem lại cho cô cảm giác an toàn.
Đông Lôi bắt đầu không muốn xa rời Cố Duy.
Cố Duy thực ôn nhu, trên đường đi, liên tục trấn an cô.
Cố Duy rất xót cô, y tá xử lý miệng vết thương cho cô, nếu làm cô đau, hắn sắc mặt đen sì quát lên với y tá hết lần này tới lần khác, rồi lại không đành lòng mà giành lấy thuốc tự mình bôi thuốc xử lý vết thương cho cô.
Cố Duy săn sóc cô thật cẩn thận, thừa dịp gọi điện thoại, bảo vệ sĩ mua khăn mặt và chậu rửa mặt, giúp cô lau khô máu trên mặt, và bùn trên tay, đi tìm xe lăn cho cô ngồi…
Hình tượng Cố Duy ở trong lòng cô tăng lên từng chút từng chút một.
Cái gọi là anh hùng cứu mỹ nhân, nếu này anh hùng chính tuổi trẻ tuấn tú, cũng rất dễ dàng làm cho mỹ nhân động tâm
“Dậy uống ngụm nước, bình tĩnh lại… Bác sĩ nói, không sao cả, chỉ là mấy vết thương nhỏ thôi. Qua vài ngày sẽ hết.”
Cố Duy bận rộn ngồi xuống ghế trước giường bệnh, đưa một ly trà lạnh cho Đông Lôi, để cô an thần.
“Cám ơn!”
Cô liếc mắt nhìn hắn một cái thật sâu, miệng uống trà, trong lòng cảm kich vạn phần…người đàn ông này không xấu, thực không xấu a… Nếu không có hắn, mình không biết đã thành cái dạng gì…
“Sao anh lại có mặt ở đó?”
Nhấp vài ngum trà, cô nhẹ giọng hỏi.
“Đi theo em!”
Cố Duy nhe răng cười.
Đông Lôi ngẩn ra.
“Kết quả nhìn thấy em cùng Thần Thản đi với nhau.”
Hắn nhún vai:
“Sau đó, vừa lúc anh gặp một người bằng hữu, định không đến chào hỏi em. Nhưng ai ngờ lại nhìn thấy em bị mọi người đẩy ngã nên không kịp suy nghĩ gì chạy đến,… “
Khi nói lời này, Chu Cung cùng một người tên là Đường tích đang có mặt tại đây cũng gật đầu.
“Nếu không vì lo lắng cho A Duy, chúng tôi cũng sẽ không chạy theo, hơn mười vạn người ùa ra từ hai bên bờ, hành động cuả A Duy đúng là lấy mạng sống ra chơi đùa. Chúng tôi chưa bao giờ thấy A Duy liều mạng như vậy… Thiếu gia, cậu nói có phải hay không?”
Đường Tích hồi tưởng lại tình huống lúc đó, trong lòng vẫn còn run sợ.
“Không sao, mọi chuyện đã qua rồi. A Tích, anh cũng đừng hù dọa Lôi Lôi nữa. Lôi Lôi em nên sớm báo bình an cho anh em, với lại túi xách của em đã bị mất rồi…”
Lời này đủ để có thể thấy được người đàn ông này cẩn thận đến thế nào.
Đông Lôi nhịn không được liếc mắt xem xét một cái, cầm lấy điện thoại gọi cho Đông Đình Phong.
Điện thoại kết nối một hồi lâu mới có người nhận, nhưng lại không phải giọng nói của anh hai mà là Trần Túy.
“Xin hỏi ai đang ở đầu dây bên kia?”
Chắc là bởi vì dãy số xa lạ, cho nên Trần Túy mới hỏi như vậy.
“Là em, lôi lôi…”
“Lôi lôi, bây giờ em đang ở đâu?”
Trần Túy đề cao thanh âm, vừa mừng vừa sợ kêu lên:
“Thần Thiếu chỉ tìm thấy cái túi xách mà em đánh rơi ở đê, cậu ấy lo muốn chết, liền gọi điện thoại cho Thủ tướng… Bây giờ Thủ tướng đang ở ngoài để ở Quỳnh thành. Em chờ một chút tôi đưa máy cho Thủ Tướng…”
Bên kia, truyền đến một loạt thanh âm ồn ào, có tiếng gió thổi xen lẫn tiếng khóc…
Trong chốc lát, thanh âm vội vàng, lo lắng của Đông Đình Phong truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Lôi Lôi, em có sao không?”
“Dạ không!”
“Giờ em đang ở đâu?”
“Bệnh viện Quỳnh thành!”
“Bị thương sao?”
“Vâng!”
“Có nghiêm trọng không?”
“Em không sao!”
“Ai đưa em đi thế, xe của em còn ở đây mà?”
“Cố Duy!”
Bên kia trầm mặc một lát, mới tiếp lời nói:
“Chờ đó! Anh đến ngay đây!”
Sau khi Đông Lôi gọi điện thoại xong, Chu Cung cùng Đường Tích đều lần lượt rời đi.
Nửa giờ sau, Đông Đình Phong cùng Thần Thản đi vào phòng bệnh, Cố Duy đang ngồi ở bên giường, khẽ cười nhìn Đông Lôi ăn cái gì đó.
Tay trái Đông Lôi phải truyền nước biển, thầy thuốc nói phải giảm nhiệt, bởi vì trên thân thể cô có hai vết bầm ứ máu rất lớn; tay trái tắc cầm một cái dĩa, ăn mì tôm một cách, trên mặt dán hai miếng dán. Sắc mặt vẫn còn hoảng sợ. Trong phòng tràn ngập mùi đồ ăn.
Sau khi Đông Đình Phong xác định Đông Lôi không có việc gì, mới bình tĩnh nhìn về phía Cố Duy.
Nếu không có người kia, sợ rằng em gái hắn sẽ có kết cục giống mấy cái thi thể lạnh băng được đắp khăn trắng ở bờ đê kia.
“Cố Duy, ra đây một chút!”
Hắn quay đầu ra ngoài nói.
Cố Duy liếc nhìn Thần Thản đang mang vẻ mặt sầu thảm mà trầm mặc, rất không tình nguyện đi ra ngoài.
Hành lang bệnh viện thực im lặng, giờ đã hơn tám giờ, rất muộn rồi nên cũng không còn nhiều người.
“Cám ơn!”
Đông Đình Phong nói một tiếng tạ ơn.
“Không cần!”
Cố Duy tựa vào tường thản nhiên nói:
“Anh sẽ đáp ơn tôi và sau đó sẽ mang Lôi Lôi cách xa tôi phải không?”
Cố Duy đoán.
Đông Đình Phong gật đầu:
“Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Một lúc sau lại bổ sung thêm:
“Anh liên tục có quan hệ không rõ ràng với mấy cô gái. Gần đây, trước mặt thì tình chàng ý thiếρ với một người tên là Mai Thiến, sau lưng lại dây dưa không rõ với em gái tôi, Cố Duy, anh coi em gái tôi là cái gì? Là loại con gái dễ dãi ngoài kia hay sao?”
Ngữ khí của hắn thực nghiêm khắc.
Cố Duy trầm mặc một chút, cũng không ngạc nhiên khi biết Đông Đình Phong luôn âm thầm chú ý đến mình:
“Tôi biết mình nên làm gì, khi trở về tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ với mấy cô gái đó… Nhưng còn Lôi Lôi, tôi sẽ không buông tay…”
Hắn ngữ khí kiên định bỏ lại những lời này, xoay người rời đi.
Đông Đình Phong nhíu mày.
Trong phòng bệnh, Đông Lôi thấy Cố Duy bị gọi đi, có chút khẩn trương.
Cô sợ anh hai làm hắn khó xử.
Mặc kệ như thế nào, hắn đã cứu cô.
“Lôi Lôi…”
Thần thản ngồi ở mép giường, nhìn cô tinh thần hoảng hốt hướng ngoài cửa xem xét lại xem xét, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Nhìn thấy cô bị thương, hắn rất khó chịu.
Nhưng cố tình, hắn lại chỉ tìm được túi xách và chiếc máy ảnh của cô đã bị hỏng.
Trong chốc lát kia, hắn nổi cơn điên chạy khắp nơi tìm cô, nhưng tìm mãi cũng không thấy cô.
Lúc ấy, hắn rất sợ, hắn sợ cô chết, sợ cô bị thủy triều cuốn đi…
Đông Lôi rốt cục chú ý tới hắn, thấy được thật nhiều khổ sở trên mặt hắn.
“Yên tâm, em không sao!”
“Đều do anh không tốt, anh không nên để em một mình…”
Nếu hắn giữ cô bên người sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
Khi đó, người gặp nạn đa số là phụ nữ và trẻ em.
“Đừng tự trách, không phải lỗi của anh… Ai có thể lường trước sẽ phát sinh việc ngoài ý muốn này…”
“Đau không?”
Hắn nhìn một mảnh xanh tím trên cổ tay cô.
“Không sao.”
“Lôi Lôi…”
Thần Thản sợ hãi ôm chặt lấy cô.
Đông Lôi cứng đờ.
Lúc nãy, cô thấy từ khi bị Đông Đình Phong gọi ra, cũng chưa thấy Cố Duy quay lại, cô vội đẩy Thần Thản ra, ngữ khí gấp gáp:
“Anh hai, Cố Duy đâu?”
“Đi rồi!”
“Anh hai!”
Cô vội vã xuống giường:
“Không phải anh đuổi anh ấy đi rồi chứ?”
Đông Đình Phong đi lên trước, quát một tiếng:
“Ngồi xuống!”
“Anh hai”
“Chẳng lẽ anh là loại người lấy oán trả ơn sao?”
“Anh hai không thích Cố Duy, em biết.”
Cô tự thì thầm.
“Anh hai là loại người không phân biệt thị phi trắng đen sao?”
Đông Đình Phong lần thứ hai tà tà liếc mắt nhìn cô.
Đông Lôi lúc này mới im lặng.
Thần Thản trầm mặc không nói, hắn sao có thể không cảm nhận cô lại khẩn trương vì Cố Duy… loại cảm giác này làm hắn cảm thấy bất an chưa từng thấy.