Mỗi một lần gặp mặt người đàn ông này, cô đều bối rối.
Giờ khắc này, hơi thở quen thuộc của người đàn ông này, bao vây cô; cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cô; lồng ngực rắn chắc, khiến cô hít thở rất khó khăn nhanh tắc nghẽn, ngẩng đầu, chống lại đôi mắt thâm tình của anh.
Gương mặt này, có chút gầy, nhưng vẫn anh tuấn như trước, ánh mắt dịu dàng, giống như sợi tơ, quấn quanh người cô.
Cái mũi của nàng, đột nhiên chua đứng lên.
“Em…Em không biết… Bây giờ em, đã không phải là em của hai năm trước… Em chỉ muốn có cuộc sống đơn giản…”
“Yên tâm, về sau, cuộc sống của chúng ta, sẽ rất đơn giản.”
Anh nâng mặt của cô lên, mịn màng, trắng nõn, cảm giác âm ấm truyền tới các ngón tay.
Bao nhiêu lần rồi, trong mơ ôm cô trong vòng tay.
Mỗi một lần, cô đều giận dữ bỏ đi; mỗi một lần, anh bừng tỉnh, khó nén kinh hãi đau nhức trong lòng.
Ninh Mẫn không có đẩy anh ra, nghiêm túc nói:
“Từ nhỏ anh cũng không phải là một người đàn ông đơn giản.”
Có lẽ vậy, anh chưa bao giờ đơn giản.
Nhưng mà…
“Em muốn sống cuộc sống đơn giản, chúng ta liền sống cuộc sống đơn giản. Trên thực tế, hơn một năm nay, cuộc sống của anh luôn như vậy. Sáng sớm ngủ nướng dậy, ăn điểm tâm, xem chút sách; nấu món cơm tàu ăn ngon lắm,sau khi ăn, đi dạo trong vườn một chút, tưới hoa, uống chút trà; bữa tối, uống chút rượu, nghe nhạc, nhìn hình của em rồi chìm vào giấc ngủ… Nhoáng một cái đã hơn một năm, vườn Tử Kinh rất im lặng, anh giống như một thầy tu, đang đếm thời gian.”
Ninh Mẫn tưởng tượng cuộc sống như vậy, cùng với sự bận rộn lúc trước của anh, tạo thành đối lập mãnh liệt.
Loại đối mặt này, thể hiện cái gì?
Một loại đau khổ.
Im ắng đau đớn.
Giống như một năm nay của cô quá nhiều thời gian, đơn giản, hoàn toàn mất hết những rắc rối phức tạp trước kia. Nhưng lòng thì sao, bên ngoài bình tĩnh, nhưng bên trong vẫn đắng chát trong một góc nào đó tràn lan không điểm cuối. Một mình ngủ trên chiếc giường, sẽ cảm thấy đau đớn như cũ, đang nửa đêm đột nhiên kéo tới.
Đông Đình Phong nhìn thấy, lấy tay vuốt ve da thịt trên mặt cô, cảm thụ được sự tồn tại của cô, nói:
“Về sau cuộc sống của chúng ta vẫn như trước, duy nhất khác nhau là, bọn nhỏ sẽ khiến vườn Tử Kinh trở nên náo nhiệt vui vẻ hơn.
“Có thể đây sẽ là niềm vui sự náo nhiệt mà chúng ta hy vọng xa vời.
“Lúc trước, em nằm mơ, mơ tới bọn nhỏ trở về, mơ tới bọn nhỏ làm hỏng cả vườn Tử Kính. Khi tỉnh mộng, chỉ có ánh trăng lạnh lùng chiếu xuống trước giường.
“Bây giờ cuối cùng giấc mơ của anh cũng trở thành sự thật. Bọn nhỏ đã trở về, những ngày kia, anh nghe được giọng nói lảnh lót dịu của bọn nhỏ đập vỡ sự im lặng trong vườn, nhìn tụi nó vụng trộm chạy tới nhà ấm trồng hoa cắt bỏ hoa thảo của anh, anh cảm thấy rất vui vẻ.
“A Ninh, các con nghịch ngợm, tụi nó đáng yêu, có lẽ em cảm nhận được phải không!
“Các con là hạnh phúc của chúng ta, bọn nhỏ sẽ khiến cuộc sống đơn giản của chúng ta, biến thành không đơn giản…”
Thông qua sự miêu tả của anh, cô gần như thấy được một hình ảnh, tràn ngập hạnh phúc, sẽ chảy xuôi trong vườn Tử Kinh, tiếng cười vui vẻ, sẽ trở thành âm nhạc trong vườn Tử Kinh, bảy màu sắc, để nhà của bọn họ, có thêm sức sống.
Hoàn toàn chính xác, đứa nhỏ sẽ để tất cả trở nên tốt đẹp hơn.
Cô lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt của anh, càng trở nên dịu dàng hơn:
“A Ninh, em không biết anh nhớ em đến nhường nào đâu?
“Mở mắt ra, nói một câu sáng tốt lành với em, tới giờ, chúng ta cùng đi tập thể du͙c buổi sáng; mang theo vài phần men say, anh hôn lên nhẫn cưới, nhìn khuôn mặt tươi cười của em, nói một tiếng ngủ ngon, rồi ngủ. Khi rảnh rỗi không có việc gì, đọc cuốn nhật ký em viết… Tưởng tượng em luôn ở bên cạnh anh, chỉ có điều giờ khắc này, em đi ra ngoài dạo phố. Khi trời tối, em sẽ về nhà.
“Anh biết rõ em luôn ở nơi này.
“Rất nhiều lần, thừa lúc chuyên cơ đi tới thành phố này, ngồi ở trong xe, lẳng lặng chờ em đi làm về đi qua trước mặt của anh. Vẻ mặt đi làm rất vội vàng, chăm chú như vậy. Sau đó, lại đợi đến trưa, lại lẳng lặng nhìn em tan tầm đi qua phía trước cửa sổ, có khi thấy em dẫn theo tiểu Kiệt, có sẽ đi cùng Hoành Vi.
“Khi đó, em và anh, chỉ có gặp thoáng qua. Chỉ cần em quay đầu lại, có thể nhìn thấy anh.
“Họ đều nói, người yêu, sẽ có cảm giác tâm linh. Nhiều lần, anh ngồi ở trong xe, anh nghĩ, tại sao em không quay đầu lại. Là chúng ta yêu chưa đủ sâu sao?
“Có khi, anh lại cảm thấy, em không quay đầu lại, cũng là một chuyện tốt.
“Nếu em quay đầu lại, em lại tức giận đẩy anh ra, anh nên làm cái gì bây giờ?”
Chi bằng, cứ như vậy, đứng ở nơi thật xa nhìn em, thấy em sống vui vẻ anh đã rất vui.
“Cuộc sống như vậy, thật không tốt, nhưng ít nhất, em sẽ không bởi vì anh đến gần, mà trốn thật xa, xa đến khiến anh cũng không tìm được em nữa. Đó mới là một chuyện không tốt chút nào.”
Đông Đình Phong, cho tới bây giờ luôn là một người đàn ông tự tin, anh như ánh sáng, anh luôn nắm chắt mọi chuyện trrong lòng bàn tay, nhưng từ khi chuyện xảy ra của hai năm trước, tinh thần của anh liền trở nên sa sút.
Đây là cha chồng Hoắc Trường Nhạc nói.
Mà giờ khắc này, trong lời nói của anh lo được lo mất, liền lộ rõ ý chí tinh thần sa sút.
Cô nhìn anh.
Tay của anh vuốt lên tóc cô, tóc ngắn khiến anh đau đớn, nhắc nhở anh là cô đã từng quyết tâm đoạn tuyệt với anh. Lúc đó, cô đã bị hiện thực tàn khốc hủy hoại rồi, làm việc chỉ lo cảm giác của mình. Anh hiểu được. Đó là một loại phản ứng bản năng của con người. Bởi vì, anh đã từng từng có một loại tâm tình đau khổ như vậy.
“Anh biết rõ anh rất vô dụng.”
Đột nhiên, anh nặng nề buông tay xuống, trong mắt hiện lên đau cùng đau nhức:
“Khi tỉnh lại, anh liền hỏi tự chính mình: Đông Đình Phong, vì sao anh tỉnh lại? Uổng công anh khoác lã là được, rồi lại cứu không được ba đứa con của mình. Anh thật đáng chết…
“Nếu anh chết rồi, không biết, vậy cũng không tính. Nhưng anh vẫn sống trở về.
“Mỗi một lần, anh vừa nghĩ tới âm thanh nổ tung, hoàn toàn xé nát ba đứa trẻ đáng yêu, lòng anh, sẽ cảm giác được một loại hít thở không thông. Giống như có một ngọn núi lớn đè lên trên người anh. Anh chậm rãi bị đè ép. Anh có thể cảm nhận được cái loại đau đớn trước khi chết.
“Đó là một kiểu tra tấn đáng sợ.
“Anh không cách nào đối mặt đau đớn trong lòng, không cách nào đối mặt với em. Một ngày qua ngày, anh không thể nào thoát ra khỏi cơn ác mộng đó được. Vì vậy, anh chỉ dám ở nơi rất xa nhìn em…
“A Ninh, em nói em đã không còn là em hai năm trước, anh cảm giác anh cũng không phải là anh hai năm trước đây. Đã mất đi tự tin, anh không biết phải đặt chân trên đời này như thế nào. Là vì sự tự phụ của anh mà tạo thành tai họa lớn cho gia đình…”
Anh thở dài, cái cảm giác nặng nề như vậy, rõ ràng hư thế.
Lòng của cô, cũng không khỏi vì cảm giác này của anh mà bắt đầu đau lòng.
“Một năm trước, anh đã đưa đơn từ chức cho quốc gia. Anh nói anh không xứng với sự tín nhiệm của người trong nước, anh đã mất năng lực đảm nhiệm chức vụ này. Một người có tình trạng tâm lý không ổn định, không thích hợp với vị trí này.”
Ninh Mẫn thở dài một hơi, đau đớn quá mức sẽ khiến người ta chết tâm..
Cô hiểu được.
Trên người anh cô cảm nhận được một loại tuyệt vọng. Bị tổn thương bởi tai nạn lần đó, đau đớn cũng đâu chỉ mình cô?
Đông Đình Phong chậm rãi đi về phía bàn trà, cầm ly uống một ngụm, nhìn lá trà trên mặt nước, nói tiếp:
“Hơn một năm nay, anh luôn đọc kinh Phật, để cầu tâm hồn được bình thản.
“Công trình quân sự to lớn, anh đã từ bỏ, giao cho Khải Hàng.
“Quốc gia cần công trình quân sự. Mà anh đã không cần.”
Anh quay người, buông ly trà trong tay xuống, đứng lại ở trước mặt cô, giọng nói chém đinh chặt sắt:
“Đời này, thời gian duy nhất anh muốn làm đến chữa trị linh hồn đã bị tổn thương của em, tương lai để có thời gian, để tranh thủ lần nữa đến gần em. Một tâm tình yên bình, mang em ra khỏi nơi hoang vu kia. Ở trong mảnh hoang vu một lần nữa sẽ nở hoa. Mà không phải chỉ để cho thế giới của chúng ta vĩnh viễn một màu xám tro, mà là muôn màu muôn sắc mùa xuân tuyệt vời.
“Hồi tháng mười, Thần Huống gọi điện thoại cho anh nói: Cẩn Chi, con của cậu và người phụ nữ của cậu không có chết. Người của tôi ở nước ngoài đã tìm được bọn họ. Đang trên đường trở về. Một khắc này, anh thật sự mừng rỡ.
“Đế mười hai giờ, anh ở sân bay quân dụng của Thần Huống nhìn thấy tụi nhỏ. Phơi nắng ngăm đen, nhưng tinh thần phấn, khi anh ôm tụi nhỏ vào trong ngực, anh khóc so với bọn nó còn lợi hại hơn.”
Giọng nói Đông Đình Phong run rẩy, đáy mắt có nước:
“Anh đưa các con về nhà, kiểm tra thân thể của tụi nó, dụng tâm điều để ý đến các con…
“Emkhông biết, lúc đó, đừng nói tới bọn nó đen và gầy như thế nào.”
Ninh Mẫn có thể tưởng tượng được, hơn nữa Vãn Vãn còn đưa ảnh chụp lúc đó cho cô xem. Thật sự là phơi nắng đến đen luôn. Có điều, ba đứa nhỏ đi trốn liền trắng tươi.
Lúc trước, các con cũng có nói với cô về những kinh nghiệm kia…
Trước khi máy bay gặp tai nạn, Cố Đan đã tìm được chỗ trốn của tụi nó. Cậu dựa vào kiến thức của mình, dẫn theo tụi nhỏ tìm được dù để nhảy, trước mười phúc khi máy bay bị nổ tung, thì nhảy xuống.