“Buông vợ tôi ra! “
Ô Phương cùng với mấy cảnh sát đặc nhiệm lui xuống đứng bên cạnh, ánh mắt Đông Đình Phong lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào An Na, cô ta cảm thấy sợ hãi.
Những ngày qua, An Na vẫn luôn theo dõi anh qua các bảng tin.
Người đàn ông này, hiện nay là người đàn ông quyền lực nhất tại Đông Ngải Quốc, phong thái đĩnh đạc, làm việc rất dứt khoát, đạt nhiều thành tựu làm cho người dân ở Đông Ngải Quốc không thể không chấp nhận anh.Và trong khoảng thời gian ngắn này chiếm được lòng tin, sự ủng hộ của mọi người.
Mà hôm nay, sau vài tháng, cô ta nhìn thấy khuôn mặt của người từng là bạn trai cũ, người cha của con cô.
Nhớ tới trước kia- những ngày tháng tốt đẹp đã qua, nước mắt cô thiếu chút nữa rơi ra.
“Em có thể buông cô ta ra, nhưng anh phải đáp ứng em một điều kiện…”
Khi nói ra câu này, giọng nói có phần sợ hãi và run rẩy.
Bởi vì trong lòng quá đau khổ.
“Cứu con trai của cô đúng không?”
Đông Đình Phong nói.
“Là con trai của chúng ta!”
Anna sửa lại, hơn nữa lại nhấn mạnh: “Đông ca ca, đó là em sinh cho anh một đứa con trai. Nó rất ngoan… Không khóc…”
Đông Đình Phong không muốn nghe cô ta kể nữa, rất nhanh gật đầu:
“Được! Chỉ cần cô buông cô ấy ra, mọi chuyện đều có thể giải quyết!”
Nhưng An Na lại nghi ngờ, một lúc sau mới hỏi:
“Như thế nào để em có thể tin được anh?”
“Tôi là người luôn luôn giữ lời, nói là làm!”
“Luôn luôn giữ lời? Nói là làm?”
An Na đau khổ nhắc lại bốn từ này, vẻ mặt tựa như ăn phải con ruồi, có phần kich động khóc, nói:
“Anh ở trước mặt em nói “Luôn luôn giữ lời”, ở trước mặt em nói “Luôn luôn giữ lời”… Đông Đình Phong, anh đã gạt em, lừa gạt em nhiều năm như vậy!”
Cô lau nước mắt, đau khổ cười. Lúc trước, cô cho rằng anh yêu cô nhưng kết quả anh chỉ là lợi dụng cô.
Tất cả những kỷ niệm ngọt ngào chỉ để đánh lừa công chúng một cách ấn tượng.
Đây là điều đau đớn nhất của cô.
Đông Đình Phong nhất thời không nói được câu nào, lúc sau mới nói:
“Lỗi không thuộc về một người. Cô yêu cầu đối phương tin cô, nhưng cô cũng nên xem xét lại mình đã làm những chuyện gì. Chuyện trước kia, ai sai ai đúng, tôi không muốn bình luận. Tóm lại, hôm nay chuyện tình cảm với A Ninh, tôi không lừa cô!”
“Anh quan tâm đến người đàn bà này? Cuối cùng cô ta có cái gì tốt đẹp? Bởi vì cô ta xinh đẹp hơn em sao?”
An Na quay đầu nhìn, không phục lắm. Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh kia, lại không phục: Không sợ hãi, không hoảng loạn, có rất ít người ở trong hoàn cảnh bị cưỡng ép như thế này mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy.
Ngón tay cô ta đang run lên – – cơ thể không được khỏe, có thể bắt cóc người này quả là nằm ngoài sức tưởng tượng.
Giờ khắc này, cô ta thật sự muốn phá nát khuôn mặt kia.
Thật muốn a!
“Hình dáng tốt hay xấu, xinh đẹp hay xấu xí, thật sự không tồn tại mãi.”
Đông Đình Phong nói.
“Vậy vì cái gì mà anh thích cô ta, không thích em!”
Cô kêu to.
Đông Đình Phong đang nghĩ cách để trả lời, tránh làm cô ta tức giận, anh nói:
“Tình yêu xuất phát từ trái tim, khi trái tim cảm thấy hạnh phúc, tự điều khiển nó, lý trí khó khống chế được.”
Nghe vậy, An Na ngẩn ngơ một lúc.
Đúng lúc này, từ bên ngoài Trần Túy ôm một đứa bé sơ sinh chạy vào:
“Thủ tướng, tìm thấy một đứa bé… Sắp chết… Làm sao bây giờ?”
An Na vừa nghe, lấy lại tinh thần, ngay lập tức chạy đến ôm lấy:
“Làm sao có thể sắp chết? Làm sao có thể?”
Cô ta lo lắng kêu lên.
Cuối cùng thấy rõ đứa bé kia, cô ta tức giận kêu lên, trong tay vung vung con dao sáng bóng:
“Lại gạt ta, các ngươi lại kết hợp gạt ta… Vì cái gì? Cuối cùng là vì cái gì?”
Đó cơ bản không phải là con trai của cô.
Lúc này Trần Túy nhanh chóng ôm lấy…
Nhân cơ hội này cảnh sát đặc nhiệm xông tới.
Dao trái cây bị đá rơi xuống đất, An Na bất ngờ, vội vàng cố thoát ra:
“Buông, các ngươi tất cả đều là kẻ lừa đảo! Tất cả đều là kẻ lừa đảo!”
Đông Đình Phong không để ý đến cô ta, vượt qua bên người phụ nữ giống như điên này, đi đến bên Ninh Mẫn Mẫn nâng cô lên, toàn thân cô mồ hôi đổ ra như tắm nhưng gương mặt vẫn như cũ bình tĩnh đến khó tin:
“Em không sao!”
Ninh Mẫn Mẫn nhẫn nại, nhẹ nhàng nói.
Đông đình phong sắc mặt lạnh lùng, cúi đầu nhìn, thấy mắt cá chân của cô vừa đỏ vừa sưng, nhìn như rất đau đớn, quay lại nói với An Na:
“Lát nữa tôi sẽ đến tính sổ với cô!”
Giọng nói rất hung hãn.
Ninh Mẫn Mẫn không nói gì, bây giờ chỉ nghĩ đến chuyện bị đánh bom!
“Báo cáo, toàn bộ tòa nhà đã được sơ tán…”
Có người tiến vào báo cáo.
Đông Đình Phong gật đầu: “Để cho chuyên gia tới phá gỡ bom…” Nói xong, lạnh lùng liếc Ninh Mẫn Mẫn liếc mắt một cái, đi và nói: “Tầng thượng của tòa nhà này phát hiện có bom, sức mạnh của nó có thể san bằng nơi này… 15 sau phút sẽ phát nổ… Em leo lên lưng… Chúng ta lập tức rời đi…”
Ninh Mẫn Mẫn vừa nghe, đột nhiên mồ hôi chảy ròng ròng, nắm tay anh:
“Biết có bom, anh vẫn tới đây…”
Cô không nhịn được tức giận kêu lên một câu.
“Chẳng lẽ anh bỏ mặc em sao?”
Đông Đình Phong tức giận, cắn răng nhìn chằm chằm cô và ngồi xuống:
“Ôm lấy cổ anh…”
Ninh Mẫn Mẫn mím môi, thấy chân mình bị trật khớp, sợ tự mình đi lại càng chậm, đành phải leo lên lưng anh.
Anh vòng tay ra sau ôm lấy đùi cô, liền đi ra ngoài.
Ô Phương đi trước soi đèn, Đông Đình Phong đi rất nhanh, không có thời gian nói chuyện nữa.
Ninh Mẫn Mẫn cũng không nói lời nào, chỉ ôm thật chặt lấy cổ anh, trái tim hỗn loạn đập thình thịch. Đôi khi thông qua ánh sáng nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng, bờ môi tức giận cong lên, không thấy hạ xuống
Năm phút sau, bọn họ đã đi ra khỏi khu phố.
15 phút sau, Ninh Mẫn Mẫn ngồi trên xe nhìn xa xa, khoảng tầng mười của tòa nhà phát ra một tiếng nổ lớn. Ngay sau đó ngọn lửa bùng lên, toàn bộ tòa nhà sập xuống.
Nhìn đến cảnh này, nhất thời trên trán Ninh Mẫn Mẫn mồ hôi đổ ra, không thể tưởng tượng, nếu mình ở chỗ đó lâu một chút mà không thể trốn thoát. Hiện tại, một đống hoang tàn như vậy, mình lại làm sao có giữ mạng sống đây?
20 phút sau, có người bước tới trước cửa xe:
“Báo cáo, chuyên gia gỡ bom thành công, sơ tán hết, không có thương vong!”
Đông Đình Phong xuống xe nhìn thoáng qua, nói một tiếng:
“Vất vả!”
Anh dặn dò một lúc phen, sau đó quay trở lại xe, nhàn nhạt phân phó:
“Lái xe!”
Trần Túy khởi động xe, thoáng cái chiếc xe màu đen đã hòa vào dòng xe.
Thủ tướng đại nhân rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Ninh Mẫn Mẫn khổ cực nếm mùi chiến tranh lạnh.
Liên tiếp ba ngày, cô và chồng không nói một câu:
Người đàn ông nhìn thấy cô, vẫn rất tức giận vì sao không thương tiếc bản thân mình, thiếu chút nữa chết oan uổng.
Ninh Mẫn Mẫn vì chuyện này rất đau khổ.
Mấy ngày nay, cô thật sự bị giam cầm rồi!
Trên thực tế là chân cô bị bong gân, không đi đâu được!
Tối hôm đó, sau khi Đông Đình Phong ôm cô về nhà, đặt cô trên giường, để cho bác sĩ xem qua chân cô, sau khi xác định không có gì nghiêm trọng, cũng không thèm quay đầu lại nhìn liền bỏ đi, mặc cho cô kêu lên cũng không có tác dụng.
Nhưng người này vẫn dặn dò Ô Phương, nhất định phải chăm sóc kỹ phu nhân.
Tiểu Ô gần như thiếu chút nữa muốn giơ tay thề: Lần này, tuyệt đối không đem phu nhân vứt bỏ – –
Thế này mà là phạm nhân sao?
Vì thế, cô có chút bất mãn.
Đêm đó, ban đầu là muốn đợi anh trở về, kết quả chờ lâu quá, liền ngủ mất.
Trong lúc ngủ mơ, cô cảm giác có người đang ôm cô, lại thấy được hơi ấm quen thuộc, cực kỳ thoải mái nên đã rúc vào trong lòng người kia ngủ. Sáng sớm không thấy anh ở bên cạnh, gọi điện thoại thì Trần Túy nói: Thủ tướng đang tiếp khách nước ngoài.
Cô có nhắn: sau khi tiếp khách xong nhớ bảo anh gọi điện thoại cho cô.
Đợi cả ngày, điện thoại không thấy kêu.
Buổi tối, cô chờ anh, cuối cùng cả đêm anh cũng không về nhà.
Cô đợi cho đến sáng lại gọi điện thoại, vẫn lại là Trần Túy nhận, nói Thủ tướng đang ngủ, đêm hôm qua không ngủ, phải xử lý vụ đánh bom. May mắn không thương vong. Nhưng phải di dời dân cư đi chỗ khác, nhanh chóng ổn định cuộc sống cho dân cư tòa nhà đó. Thủ tướng tự mình giải quyết việc này.
Hôm nay, anh vẫn chưa gọi điện thoại cho cô.
Lại một buổi tối, cô không đợi nữa đi ngủ sớm, thật sự là hai ngày trước lăn qua lăn lại hơi mệt.
Khi đang ngủ, trong phòng có tiếng bước chân, cô mơ hồ cảm thấy được anh đã về nhà, nhưng vì giận dỗi, cũng không có mở mắt nhìn, liền ngủ tiếp.
Đông Đình Phong ngồi ở bên giường một lúc, tắm một trận, lại ra cửa.
Sáng sớm tỉnh dậy, nhìn bên gối không thấy dấu vết gì, người này lại đi làm sớm rồi…
Nhìn vào trong gương, vẻ mặt cô bực mình hờn dỗi. Mãi đến một lúc lâu sau, thấy con trai cùng con gái chơi đùa, tâm tình cô mới thoải mái hơn.
“Mẹ!”
Ninh Mẫn Mẫn nhìn thấy Cúc Hoa đi ra ngoài, ăn mặc rất nghiêm chỉnh, liền hỏi:
“Mẹ đi đâu vậy?”
Lúc này Cúc Hoa mới thấy cô, ánh mắt chớp chớp:
“A…, có người bạn hẹn mẹ gặp mặt, trưa mẹ sẽ không về! Mẹ dặn tiểu Ô rồi, con không có việc gì nha, ở trong phòng nghỉ ngơi đi, bên ngoài nắng nóng, nắng cuối thu vẫn rất nóng, không tốt, nhớ chú ý thân thể…”
“Mẹ, người đi gặp An Na!”
Mặt Cúc Hoa đang tươi cười nhất thời cứng đờ.
Quả nhiên bị cô đoán trúng.
“Con cũng muốn đi.”
“Con không nên đi!”
Thấy vậy Cúc Hoa lập tức ngăn cản.
“Vì cái gì con không nên đi?”
“Chân con đang bị thương!”
“Đã đỡ nhiều rồi…”
Đó không phải là lý do.
Ninh Mẫn Mẫn nói: “Con muốn biết đứa bé kia trông như thế nào a! Hai ngày này, Cẩn Chi không chịu nói chuyện với con, điện thoại không chịu tiếp, người cũng không để cho con thấy, vì là không muốn để cho con lại quan tâm đến chuyện này…”
Cúc Hoa đành phải đi đến bên cô, nhìn khí sắc con dâu, bộ dáng thật bình tĩnh, nghĩ nghĩ, giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Tiểu Ninh, Cẩn Chi cũng là muốn tốt cho con, con nghĩ, con cũng sắp đến ngày sinh, lúc này, điều cần thiết là bình tâm tĩnh dưỡng thai, chứ không phải quan tâm đến những chuyện không quan trọng này. Con mặc kệ có được hay không…”
“Sao con có thể mặc kệ? Mặc kệ như thế nào, con đã biết chuyện đến nước này. Đứa bé kia, có tìm đến hay không?”
Ninh Mẫn Mẫn hỏi một câu, tâm tình rất khó chịu.
“Con là vợ anh ấy, con có quyền biết sự thật!”
Cuối cùng, cô nhấn mạnh thêm một câu.
Cúc Hoa trầm ngâm ngồi xuống, tối hôm đó đứa nhỏ này một mình rời nhà đi gặp Anna. Khi Cẩn Chi phái người đi tìm cô, lúc đó bà mới biết Anna đã trở lại. Hai ngày qua, bà có đi gặp An Na và cô ta luôn miệng nói đứa con đích thị là của Cẩn Chi, còn dám thề với trời.
Bà nghe thấy rất bất ngờ, cảm thấy rất khó chịu: Như thế nào mà Anna lại làm chuyện hồ đồ vậy.
Đồng thời, bà cảm thấy tức giận, chỉ vì sinh đứa bé kia mà cuộc sống của An Na quá khổ sở.
“Được! Con đi cùng mẹ…”
Cúc Hoa than lên một tiếng: “Anna đang được chăm sóc đặc biệt tại bệnh viện. Đứa bé kia chưa tìm thấy!”
Cho nên, tạm thời không thể làm giám định ADN.
Nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác, Ninh Mẫn Mẫn nghĩ: Đối với một người vợ mà nói, không hiểu người chồng cùng người phụ nữ khác sinh con, sẽ phải chịu đựng như thế nào!
Sau nửa giờ, Ninh Mẫn Mẫn xuất hiện tại bệnh viện đệ nhất Quỳnh Thành.
Trên đường đi, Cúc Hoa nói với cô: Chức năng tim của An Na rất kém, khả năng sống không còn bao lâu nữa.
Nghe được tin tức này, cô im lặng thật lâu.
Người con gái như một bông hoa, tự mình hủy đi chính sức sống của mình.
Nếu mà cô ta lựa chọn buông bỏ, cuộc sống có lẽ sẽ tốt hơn, lại có An thị hậu thuẫn, tương lai có thể tìm được một người đàn ông như ý, nhưng cô ta lại cực đoan đem cuộc đời mình đứng giữa ngã tư đường. Mọi người đều nhìn thấy cô ta đi vào con đường không lối thoát. Lúc cần buông tay nên buông ra…
Khi đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, liền nhìn thấy bác sĩ, y tá đang rất khẩn trương, hình như phòng bệnh đã có chuyện xảy ra.
Ninh Mẫn Mẫn nắm lấy tay một y tá hỏi:
“Có chuyện gì rồi hả?”
Y tá kia nói: “Vừa rồi An tiểu thư khóc lóc muốn tìm di động của mình để gọi điện thoại, cô ấy nói không thể sống đến lúc thấy đứa bé được cứu trở về. Dù thế nào cũng muốn trước khi chết nhìn thấy con một lúc. Xin bảo vệ trả lại di động cho cô ấy, cô ấy gọi hai cuộc điện thoại, sau đó nhận được hai tấm ảnh, cũng không biết người nọ nói gì đó, cô ấy bị kich động, và ngất đi… Bây giờ còn trong phòng cấp cứu…”
Cấp cứu không có hiệu quả!
Bác sĩ nói, cô ấy không còn nhiều thời gian, hãy vào từ biệt cô ấy đi!
Cúc Hoa nghe xong, che miệng, mắt đỏ lên.
An Na tỉnh lại, thấy một người đang ngồi cạnh giường, hoảng hốt, cô cảm thấy hình như là mẹ mình, cuối cùng nhìn ra đó là Dì của cô.
Nhiều năm trước đây, Dì chăm sóc, bảo vệ cô nhưng cuối cùng, vẫn lại là vứt bỏ cô.
Giờ phút này, hai mắt Dì đẫm lệ sưng đỏ nhìn cô, cực kỳ ôn nhu, trong mắt tất cả đều là thương xót.
An Na biết mình sắp chết, bây giờ là thật muốn chết.
Cho đến giờ phút này, cô thật sự rất hối hận – – đi một con đường như vậy, kết quả là như vậy, tất cả đều do chính mình tạo ra, chẳng trách ai được.
Đáng tiếc, chuyện đến nước này, đã quá muộn rồi.
“Tiểu An, cảm thấy thế nào?”
Giọng nói ấm áp của Cúc Hoa hỏi.
Bàn tay rất đẹp đang xoa xoa mặt cô. Trước đây, cô thật sự rất yêu quý người dì này, phải nói, cô vẫn cực kỳ yêu quý bà. Chỉ là về sau…
Cô lắc đầu, cảm giác tình hình rất tệ.
Môi khô nứt nẻ, cô khát nướct, liếm liếm môi, giọng khàn khàn nói:
“Con có thể… Gặp mặt Ninh Mẫn Mẫn không?”
Giọng nói rất nhỏ, một lúc lâu Cúc Hoa mới nghe rõ, quay đầu nhìn con dâu đang ở cuối giường, không rõ vì sao An Na lại muốn gặp con bé này.
“Có một việc, nghĩ muốn cầu xin cô ấy!”
Giọng nói rất bé, lộ ra ý cầu khẩn.
“Tôi ở đây!”
Ninh Mẫn Mẫn đi tới.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với cô!”
Ninh Mẫn Mẫn nhìn sang Cúc Hoa liền gật đầu, bà đi ra ngoài, cô chuyển tới ngồi bên giường.
“Muốn nói cái gì?”
An Na chớp chớp đôi mắt đờ đẫn, nói:
“Xin cô, cứu con tôi!”
“Chuyện này, Cẩn Chi đã làm!”
“Không!”
An Na liều mạng lắc đầu:
“Cô phải đi, nếu không bọn hắn sẽ giết thằng bé! Xin cô!”
Cô ta đau khổ nhìn, hai tay nắm chặt mép giường, cố gắng ngồi dậy:
“Chiều tối ngày mai, hắn ở Hoàng Thành Chủ Điện, nếu cô không đến, hắn sẽ giết chết đứa bé… Xin cô, xem như chúng ta đều là những người mẹ, cứu lấy thằng bé…”
“Vì cái gì mà nhất định phải là tôi?”
Cô chăm chú, hỏi.
“Không biết. Hắn chỉ nói hắn muốn gặp riêng cô, nếu cô không hiện ra, hắn sẽ giết chết con tôi…Xin cô, xin cô… Đến lúc đó, hắn sẽ gọi điện thoại cho cô…”
Cô ta ti tiện cầu xin.
Loại cầu xin này xuất phát từ tình yêu của người mẹ đối với đứa con yêu quý của mình.
Ninh Mẫn Mẫn chỉ cần nghĩ đến đứa bé kia quan hệ với chồng mình, liền cảm thấy chán ghét.
Nhưng… Cô thấy chết mà không cứu sao?
“Được!”
Ninh Mẫn Mẫn nhàn nhạt gật đầu, trong lòng rất khó chịu.
“Cảm ơn! Để cảm tạ cô, tôi nghĩ muốn tôi nên nói cho cô một bí mật… Cô đến gần đây, tôi nói cho cô… Nói cho mình cô.”
An Na chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt có nước mắt chảy ra.
Không biết nước mắt chảy như thế nào, Ninh Mẫn Mẫn ghé sát tai vào.
Lúc này, cô nghe được một giọng nói thì thầm bên tai, sắc mặt nhất thời thay đổi, buột miệng kêu lên:
“Điều đó không có khả năng. An Na, cô lại nói bậy… An Na, An Na…”
An Na không có mở mắt, mang theo vài điểm bí mật và cười tuyệt vọng, đi vào cõi vĩnh hằng.