Bây giờ không phải là thời gian tan việc, nên trên đường rất ít xe.
Tiệm Thời Đại là bên trong một ngõ hẻm, rất lớn, qua khúc quanh là con đường cái Kiến An rất lớn.
Bên cạnh là khu du lịch mới xây, có phong cách cổ xưa, nhưng bây giờ còn chưa có khai trương.
Cách nơi này không xa, có một ngôi chùa cổ, chùa Kiến An, có lịch sử rất lâu đời, đến ngày nghĩ, có nhiều người đến đây chơi, bình thường thì cũng chẳng có ai nhiều. Ngược lại người nước ngoài đến đây thường xuyên.
Ninh Mẫn hỏi Đông Đình Phong: “Chị Simy sao lại mở tiệm ở chỗ này?”
Hắn nói: “Một là bây giờ nơi này tiền thuê rất rẻ, hai là yên tĩnh, ba là có thể tới đây du lịch toàn là những kẻ có tiền, ở bên kia có mấy khách sạn, rất nhiều du khách ở nơi khác đến, đều muốn ngủ lại ở chỗ này, bốn là Simy không thích hùa theo thị trường. Nhưng tác phẩm của chị ấy, đều là hàng bán chạy, có thành phố là vô giá. Một thiết kế bình thường, cũng sẽ bị đoạt bán không còn. Quần áo của chị ấy và người khác giống nhau, có cá tính. Thời trang ở Pháp được tặng rất nhiều bằng khen. Chẳng qua là cho tới bây giờ chị ấy không có để lộ mặt trên giới truyền thông, khi được khen thưởng đều là do bên phía đối tác giúp đỡ cầm về.Vì vậy chị ấy không để ý là mở tiệm ở đâu, bởi vì bản thân chị ấy đã là một người phụ nữ có danh tiếng, rất nhiều phu nhân rất thích mặc áo của chị ấy thiết kế, đều sẽ thông qua mạng mà mua lẻ.
Ninh Mẫn giờ mới hiểu được.
Quán Thời Đại tồn tại trên một phong cách riêng, chỉ liếc một cái, có thể khiến người ta yêu thích, quần áo trong tủ, chất lượng và khí chất, đều có, chỉ cần có mắt nhìn, đều sẽ bị hấp dẫn.
Mùi rượu không sợ ngỏ hẻm sâu.
Cô nghe Cẩn Chi nói, thu nhập của Simy cũng không tệ. Mức độ khách hàng lấy giá khác nhau.
“Thời Đại” cái tên nhà thiết kế này ở trên quốc tế đã rất nổi tiếng, cũng là chỗ tốt của nó.
Lúc kết hôn, Simy có thể vừa trang điểm, phục vụ cho cô toàn bộ, tất cả là nhờ dính ánh sáng của Đông Đình Phong.
Hắn nói, mấy năm nay, chị ấy hình như không hề đi theo ai trang điểm, chủ yếu chỉ chuyên tâm thiết kế. Trong tiệm có khách ra giá cao mời tới trang điểm, đến phối hợp trang phục.
Hai giờ chiều, xe đã dừng ở đường Kiện Khang số 1009, khi xuống xe, thấy tình huống cửa tiệm rất thê thảm, thiếu chút nữa Ninh Mẫn cho rằng cô đi nhầm chỗ..
Hai chữ “Thời Đại” bị đánh rơi trên mặt đất, thủy tinh bị nện nát vụn, trên đất tát cả đều là miếng thủy tinh vụn, hai cánh cửa bị dỡ xuống, trong tiệm những bộ quần áo xinh đẹp bị xé rách toàn bộ, lộn xộn ném xuống đất, còn có một ít bị đốt đi môt nửa..
Lúc này nhìn Simy rất có cảm giác người phụ nữ thời thượng, giờ phút này, cô chỉ lẳng lặng dựa trong góc tường, vẻ mặt rất bình tĩnh, vô cùng trầm mặc, nhìn mớ hỗn độn trước mặt.
“Chuyện gì vậy?”
Ninh Mẫn hoảng sợ hỏi, cẩn thận từng li từng tí bước tới, thỉnh thoảng dưới chân sẽ dẫm lên cái gì đó, tránh không khỏi.
Sau lưng, Ô Phương nhìn thấy cũng có chút kinh ngạc, nơi này mới bị cướp sao.
Nghe người kêu, Simy mới chậm rãi khôi phục tinh thần, muốn nói chuyện, rồi lại không nói được gì, một hồi lâu mới nói:
“A Ninh, sao em lại tới đây?”
“Cẩn Chi không có ở đây, em rảnh rỗi khoong có chuyện gì, nên ghé thăm chị một chút, xem style mới thiết kế.. Cũng muốn tâm sự với chị..”
Cô nhìn Simy đứng lên, nhặt một kiện áo da lên, phía trên bị cắt một mảng lớn, một bộ quần áo đẹp, cứ như vậy bị hủy.
Simy nhẹ vỗ, thấp giọng nói:
“Em tới không đúng lúc rồi, bây giờ chỉ sợ chị không có tâm tình để nói chuyện.”
Đây là chuyện bình thường, người nào gặp chuyện như vậy, còn có tâm tình để nói chuyện chơi sao?
“Ai tới đập tiệm hả? Có báo cảnh sát không?”
Ninh Mẫn hỏi,
Simy không trả lời.
Ninh Mẫn nhìn bộ dáng của cô ấy, cảm thấy cô ấy giống như không muốn nói nhiều đến chuyện này.
Cô hiểu được, đây là một người phụ nữ kiêu ngạo, nhìn bên ngoài ôn hòa, tính tình kỳ thật rất kiên cường.
Từ chuyện cô ấy ly hôn có thể biết được một chút.
Bây giờ NInh Mẫn còn không biết chuyện đó như thế nào, nhưng mà, cô cảm giác được Simy không phải là loại phụ nữ tàn nhẫn.
Làm mất con của mình, trong này nhất định có nỗi khổ bắt đắt dĩ.
Hoặc là người đàn ông kia làm chuyện có lỗi với chị ấy…
Cẩn Chi có nói, người đàn ông làm tổn thương lòng của phụ nữ, phụ nữ làm tổn thương tâm của người đàn ông, đặc biệt khiến người ta nghĩ đến…
“Các ngươi có biết không?”
Ngược lại, cô thấp giọng hỏi nhân viên trong tiệm,
Nhân viên lắc đầu, trên mặt lộ vẻ tức giận:
“Những người đó thật sự quá kiêu ngạo rồi.. Ban ngày ban mặt mà ngang ngược như vậy, Thì tiểu thư sao có thể nhịn được cơn tức này chứ… Đông thái, cái cảnh này nếu không báo cảnh sát, những người kia sợ là còn đến quậy nữa, vậy thì sao mà làm ăn gì được nữa chứ?”
“Hoàn toàn chính xác, không thể dung túng bọn họ được.”
Ninh Mẫn gật đầu: “Đều là một người.”
“Nhìn qua giống như xã hội đen! Đánh nhau cực kỳ khủng khiếρ. Thì tiểu thư không cho phép chúng tôi báo cảnh sát, cũng không cho phép chúng tôi tranh chấp với bọn họ, cứ như vậy trơ mắt nhìn bọn họ đập phá tiệm…”
Nghĩ là biết.
Ninh Mẫn suy nghĩ một chút, kêu các cô dọn dẹp một chút, một lần nữa đi tới trước mặt Simy, cố chấp muốn hỏi tới cùng:
“Đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy? Dám ở trên đất Ba Thành, mà giở trò lưu manh như vậy?”
“Em đừng quản.”
“Không được! Chẳng lẽ cứ nhìn chị bị người ta khi dễ như vậy hả?”
Ninh Mẫn rất thích Simy, cám giác được người phụ nữ này lịch sự ưu nhã, ánh mắt rất là yên tĩnh, là một người tràn ngập đau buồn vì chuyện xưa.
“Nghe lời. Chuyện của chị, chị có thể xử lý thật tốt! Cẩn Chi đang trong giai đoạn tổng tuyển cử, em đừng để ý tới chuyện của người khác. Sẽ gây phiền phức cho nó..”
Như thế nào, giọng nói đều khiến người ta cảm giác giống như đang dặn dò đứa nhỏ không có lớn nổi vậy?
“Người này là ai thế! Trước kia không có gặp thì phải!”
“Ô Phương. Bây giờ là tài xế kiêm luôn bảo tiêu. Cẩn Chi xem em như đứa nhỏ mà đối xử. Còn tìm người khác đến nhìn em.”
Cô thở dài một tiếng.
Trước kia cô đi bảo vệ người khác, còn bây giờ người khác bảo vệ cô.
Chuyện này…
“Đó là nó lo lắng cho em. Người đàn ông tốt như vậy đốt đèn lồng cũng không tìm được ở chỗ khác! Hãy quý trọng thật tốt.. Bây giờ tất cả phụ nữ ở Ba Thành, đều cực kỳ hâm mộ em đó..”
Simy ấm áp nhìn bụng Ninh Mẫn một lát:
“Em thật sự rất dễ nuôi nha. Muốn an toàn sinh được bảo bối, thì phải để ý bản thân một chút mới đúng. Nghe nói em phóng xe, thiếu chút nữa dọa nó bị bệnh tim luôn à..”
Ánh mắt này, là vô cùng hâm mộ, là vì trong bụng cô có em bé nên khiến chị ấy xúc động sao?
Ninh Mẫn như có đều suy nghĩ một chút, nghĩ đến lúc trước Kỳ Kế khẩn trương đến Đông viên, chính là vì xác định nơi ở của chị ấy.
Chuyện đó và chuyện ngày hôm nay, có liên quan sao?.
“Chị Đàn, chị đừng đánh trống lãnh với em, bây giờ chúng ta nói chuyện của chị đi..”
Ninh Mẫn bình tĩnh đưa chủ đề về chỗ cũ, thuận tay nhặt một chiếc váy lên, một màu đỏ chót, giống như lễ phục đám cưới, nói:
“Em không phải con nít ba tuổi, nên làm cái gì, không nên làm cái gì, em đều có chừng có mực. Đừng xem em như con gái chưa hiểu chuyện đời. Chuyện phóng hỏa giết người, em cũng đã làm, một mình nuôi con sáu năm vẫn bình thường. Em không phải loại phụ nữ nằm sấp nằm ngửa. Em nghĩ chị cũng không phải loại người cam tâm tình nguyện để người ta khi dễ. Chị chịu đựng như vậy tự nhiên là có đạo lý. Chị không muốn nói, thì em sẽ không hỏi, mỗi người đều có chuyện xưa của mình. Em chỉ muốn nói với chị một câu: Mặc kệ có gặp chuyện gì, em và Cẩn Chi luôn đứng về phía chị.. Đừng để bản thân mình bị ủy khuất!”
Lời này rất nhẹ nhàng, nhàn nhạt lại khiến người ta khiếρ sợ.