“Có việc gì mà gọi gấp vậy, có chuyện gì? “
Đông Đình Phong giới thiệu Ninh Mẫn với Kỳ Kế xong, liền hỏi.
Chỉ là cuộc gọi điện ngắn ngủi nhưng anh vẫn cẩm nhận được Kỳ Kế đang có chuyện gì đó.
Kỳ Kế lưỡng lự một lúc, hơi mỉm cười, cúi đầu nói: “Tôi muốn xem hình ảnh từ camera ở gara Đông gia một chút!”
Ninh Mẫn Mẫn giật mình một lúc, giờ người đàn ông này lại muốn tìm hiểu chuyện chị Simy rời đi – – ly hôn nhiều năm như vậy, vốn đã trở thành người xa lạ, vì sao anh ta còn quan tâm đến việc vợ trước đi đâu nữa.
“Được! Đi theo em!”
Đông Đình Phong cho người mở lại hình ảnh đó, nhìn vào video clip, khi chị Simy rời đi, từng bị ngất và ngã xuống đất, sau đó được một thanh niên đỡ cô vào xe và đưa đi.
“Ah, người thanh niên này hình như là em trai anh…”
Đông Đình Phong nói.
Kỳ Kế gật đầu: “Cảm ơn, lần sau nhất định cùng uống trà!”
Anh ta không ở lại lâu, liền bỏ đi.
Đông Đình Phong cùng Ninh Mẫn Mẫn tiễn ra cửa, xe của anh ta nhanh chóng rời khỏi Đông viên.
Đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
“Anh ta có ý gì?”
Ninh Mẫn Mẫn bước lên bậc thang, nhẹ nhàng hỏi.
“Ý gì là sao?”
Anh quay đầu hỏi.
“Kỳ Kế đối với chị Đàn như thế nào!”
Cô mím môi.
Đông Đình Phong nghĩ nghĩ: “Người đàn ông làm tổn thương trái tim của một người phụ nữ, người phụ nữ cũng làm tổn thương trái tim của người đàn ông. Yêu và hận!”
Giọng của anh thổn thức ở trong gió.
“A…!”
Ninh Mẫn Mẫn nhẹ nhàng lên tiếng, nghiêng đầu nghĩ một chút: “Vì cái gì?”
“Rất phức tạp! Người ngoài không biết, đúng hay sai.”
Hai người đều hướng nhà chính bước tới.
“Chẳng trách ngày hôm qua, vẻ mặt chị Đàn rất là lạ!”
Ninh Mẫn nhớ tới nét u buồn trong mắt chị Đàn khi đó, tâm trạng có phần rất tệ:
“Mặc kệ như thế nào, Kỳ tiên sinh đã kết hôn và đã có con gái rồi! Như vậy lại nhớ đến vợ trước cũng không hay! Anh không nên để họ gặp nhau. Khi đó chị Đàn sẽ không thoải mái!”
Đông Đình Phong im lặng một lúc: “Có một số việc, em không biết! anh làm như vậy là có nguyên nhân…”
“Anh nói rõ một chút đi!”
Anh nhẹ nhàng “Oa” lên, nhìn cô:
“Sao tự nhiên lại quan tâm đến chuyện này.”
Ninh Mẫn Mẫn thở dài, xoa xoa mái tóc của mình: “Do tò mò, em nghe nói: Vợ trước của Kỳ Kế có thai ba bốn tháng rồi mà còn phá bỏ. Vì chuyện đó hai vợ chồng xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng là ly hôn…”
“Đúng là có chuyện như vậy, nhưng thật sự là do ở bên ngoài thổi phồng lên…”
Đông Đình Phong nhẹ nhàng nói, lúc này anh có điện thoại. Đồng thời thấy Vãn Vãn cùng tiểu Kỳ đang chạy tới, vây quanh Ninh Mẫn Mẫn, câu chuyện liền tạm dừng.
Sau khi kết hôn, Đông Đình Phong bị bạn bè truyền ra tin:
Đông đại thiếu yêuvợ vô độ.
Có người nói, Đông đại thiếu hết sức cưng chiều con trai, cái này không sai, tiểu thiếu gia nhà họ Đông, là một cậu bé thiên tài làm sao không yêu được?
Còn người khác lại nói, Đông đại thiếu lại rất cưng chiều con gái, cách nói này cũng không sai, tiểu công chúa nhà họ Đông thông minh, xinh đẹp lại có giọng nói ngọt ngào, không có lý gì mà lại không hết lòng yêu thương, chiều chuộng người tình nhỏ của cha như vậy?
Có người còn cười, nói: Nhưng quả thật, bảo bối lớn nhất của Đông đại thiếu vẫn là vợ của anh ta.
Đông phu nhân chiếm vị trí lớn nhất trong lòng Đông đại thiếu.
Đông tiên sinh rất thương yêu con gái mình, dù là ở Đông viên, hay là ở Tử Kinh viên, nhóm người giúp việc đều có thể nhìn thấy hình ảnh: Đông tiên sinh thường để cho con gái ngồi trên vai mình, hoặc tung cô bé lên cao rồi đón lấy, cô bé vừa cười vừa la hét trông rất đáng yêu; đông tiên sinh cũng rất bảo vệ con trai. Nhưng yêu nhất vẫn lại là bà xã của mình.
Ví dụ, Đông phu nhân không ăn được là y như rằng Đông tiên sinh tự mình xuống bếp nấu ăn.
Có một tối, Đông phu nhân bị ốm nghén, nôn hết ra, đến đêm lăn qua lăn lại, không ngủ được.
Đông tiên sinh hỏi: “Bị làm sao vậy?”
“Đói?”
Đông phu nhân vừa đắp chăn vừa ôm bụng, vẻ mặt trông rất đáng thương, lẩm bẩm nói: “Đói quá, ngực dán vào lưng rồi! hiện tại em đói đến mức có thể ăn hết đầu một voi!”
Đông tiên sinh nở nụ cười, thương yêu nói: “Em nói em tốt nghiệp học viện quân sự, có nói quá phóng đại không?”
“Em chỉ biết em đang đói muốn xỉu ra đây này!”
“Bây giờ muốn làm gì?”
“Quyết định đi vào bếp!”
“Tự mình nấu?”
“Hay là anh nấu cho em?”
“Hôn một cái!”
Đông tiên sinh chìa gương mặt ra.
Đông phu nhân đứng lên hôn hai cái:
“Cảm ơn ông xã!”
Đông tiên sinh cực kỳ hài lòng, hỏi:
“Muốn ăn cái gì?”
“Mỳ Ý! Còn muốn một chén canh trứng và súp rong biển! Em nhớ rõ trong tủ lạnh có canh xương…”
Đêm đó, hai vợ chồng cùng đi vào bếp, nửa giờ sau Đông tiên sinh đem tất cả đồ mà Đông phu nhân muốn ăn bày ra bàn.
Đông đại thiếu chống cằm nhìn Đông phu nhân ăn rất ngon, cô cười rất thoải mái.Vừa lúc đó, bảo vệ đi tuần tra thấy được cảnh này, liền lấy điện thoại chụp vội ảnh hai người đang ngồi trong bếp.
Sau đó, đem tấm ảnh này lan truyền ra ngoài. Tất cả đều tràn ngập trên internet, thêm một câu:
“Sau hôn nhân: Đầu bếp đẹp trai hạnh phúc bên bà xã.”
Hình ảnh này, hơn một triệu người theo dõi.
Đông Đình Phong trở thành người chồng mẫu mực.
Sau khi nhìn thấy hình ảnh này, Đông Đình Phong bật cười, cảm thấyngười chụp không sai và thưởng lớn cho nhân viên bảo vệ kia, nhưng cuối cùng vẫn điều người đó đi nơi khác:
Cuộc sống riêng của mình, anh không muốn bị chia sẻ ra ngoài…
Chủ nhật 25 tháng ba, Đông phu nhân bị sốt
Nguyên nhân là: Trong lúc tắm cho Vãn Vãn, bị ướt hết quần áo, đúng lúc thời tiết thay đổi – trở lạnh, nên buổi tối bị đau đầu, người sốt cao…
Đông tiên sinh vội vàng đem người đưa đến bệnh viện Tử Kinh viên, không kịp thay giày, đến bệnh viện mới phát hiện chân mình vẫn đang đi dép lê.
Nửa đêm bắt Phó Viện Trưởng Kiều Sâm đích thân tới khám.
Sau khi khám xong Kiều Sâm nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc hạ sốt…
Bởi vì mang thai, Đông phu nhân không muốn uống thuốc, khẳng định để tự nhiệt độ cơ thể mình hạ xuống.
Nhưng sau khi uống một cốc trà gừng nóng, nhiệt độ vẫn không giảm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đông tiên sinh lòng như nửa đốt, liền gọi Kiểu Sâm lập tức phải đến khám cho dù lúc đó bác sĩ đang trong cuộc họp.
Đông tiên sinh nói: “Ông làm thể nào để nhiệt độ giảm đi, nếu không đừng nghĩ bệnh viện này có thể tồn tại.”
Phó Viện Trưởng được một phen dở khóc dở cười:
Lý trí như hắn, vì bà xã, trở thành một người đàn ông không hiểu chuyện.
Cuối cùng đến tối, Đông phu nhân cũng hạ sốt.
Trong lúc bà xã đang ngủ, Đông tiên sinh ngồi tựa bên giường mắt nhắm lại, tay vẫn nắm chặt bàn tay của bà xã, không chịu đi nghỉ.
Kiều Sâm khi tới thăm bệnh nhân, nhìn đến bộ dáng này, không nhịn được, liền chụp lại ngay và đưa lên mạng: Đông phu nhân bị sốt, thiếu chút nữa Đông đại thiếu đốt cháy bệnh viện của tôi; Đông phu nhân hạ sốt, Đông thiếu gia nhẹ nhàng tựa đầu ngủ giống như con mèo nhỏ…
Sau khi câu nói này viết ra, toàn bộ các trang mạng một lần nữa lại sôi sục lên, mọi người đều ngưỡng mộ:
Đông thiếu gia đúng là một người chồng hoàn hảo…
Đông phu nhân vào mạng liền thấy ảnh này. Quả thật Kều Sâm chụp ảnh rất đẹp. Hình ảnh của cô vẫn được xử lý mờ mờ ảo ảo, bên cạnh là gương mặt đẹp trai, hai tay nắm chặt tay của cô rất tình cảm.
Có vô số nữ sinh trên mạng đang bàn tán.
Khát vọng tình yêu Tiểu Trư nói: “Trên đời này, người phụ nữ hạnh phúc nhất là Đông phu nhân, nhất định phải thay chúng tôi chăm sóc thật tốt Đông thiếu gia…!”
Tôi muốn gả cho Đông Đình Phong nói: “Đông thiếu, anh làm thế này làm sao chúng tôi không thể thích anh được chứ?”
Đông Phấn nói: “Nam nhân Truyền kỳ, giống như tạo ra cuộc hôn nhân Truyền kỳ… Hai người để cho chúng tôi tin tưởng tình yêu là có thật. Chỉ hy vọng hai người cho chúng tôi thấy được, nhà giàu cũng có tình yêu đích thực!”
… Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net
Mấy ngày sau, số lượng người theo dõi tăng vọt lên tới con số 2 triệu… Hơn nữa con số này chưa dừng lại ở đó, vẫn còn tiếp tục tăng lên… Đông Đình Phong trở thành người chồng mẫu mực, mọi người đều ngưỡng mộ tình yêu của anh dành cho vợ mình.
Cho dù, bên ngoài loan truyền như thế nào nhưng cuộc sống ở Tử Kinh viên của Đông Đình Phong và Ninh Mẫn Mẫn vẫn vô cùng đơn giản.
Ngủ muộn, ăn sáng, đọc báo…
Sau bữa sáng, Đông Đình Phong cùng Ninh Mẫn đi dạo ở trong vườn, hoặc là cùng hai con chơi đùa một lúc. Sau 12h trưa, chồng ôm vợ yêu chợp mắt một lúc. Sau đó, chơi đàn dương cầm, nghe một chút nhạc; gần tối ngồi nói chuyện một chút. Buổi tối, cùng nhau làm bữa tối, ăn tối xong, ăn tráng miệng hoa quả, sau đó thưởng thức trà…
Tuần trăng mật không có đi du lịch, vì trong quá trình mang thai, không thể đi xa.
Bọn họ cứ như vậy, sống một cuộc sống gia đình bình thường nhất.
Nhưng Đông Đình Phong lại vô cùng thích cuộc sống như thế này.
Trong khoảng thời gian này, anh hoàn toàn đem công việc bỏ qua một bên, dành hết thời gian cho bà xã, giúp vợ anh trò chuyện với bảo bảo