Mấy năm nay, anh không phải không có người phụ nữ nào, chỉ là những người phụ nữ đó, không gợi được sự chú ý của anh, không giữ được trái tim anh, chỉ có cô, mới có thể cho anh cảm giác binh yên như vậy.
Tay anh, nhẹ nhành chạm lên eo cô, mỏng manh như vậy, không thể nắm chặt rất gầy. Lúc bọn họ ở cùng một chỗ anh cảm thấy cô không có một phần sức lực nào, người phụ nữ này thật không biết chăm sóc bản thân mình.
Sau này, anh nhất định phải chăm sóc tốt cho cô, nuôi cô béo tròn mới được, ôm có tí thịt mới thoải mái. Giống như trước kia. Nha đâu kia rất biết cách giấu thịt, trước kia rất đẫy đà…
Lúc này anh hoàn toàn không muốn di chuyển, nhưng điện thoại vang lên, anh để nó reo rất lâu, rồi dừng lại, lại reo lên. Anh đành phải xuống giường, cầm điện thoại về góc cửa sổ.
Là Đông Đình Phong. Anh không nhận, mà trực tiếp gửi đi một tin nhắn.
“Tỉnh rồi, trở về sẽ tìm cậu”
Di động lúc này mới không vang lên nữa.
Anh thở ra một hơi, vò vò đầu, có chút mồ hôi, quay đầu nhìn thoáng qua đống quần áo hỗn độn. Trên giường lông mày Hàn Tịnh nheo lại. Cũng không biết là mơ thấy cái gì, lại nhìn điện thoại trong tay, cười cười không khỏi mang một chút bất đắc dĩ, có cả chế giễu.
Vừa mới trải qua cùng với người phụ nữ mà anh yêu quý, còn là người mà anh yêu nhất, nhưng bây giờ, cô là vợ của Đông Đình Phong, còn quan hệ của anh và Đông Đình Phong, anh em con chú con bác, quan hệ này, rất rối loạn.
Anh hung hăng nắm tóc, ẩm ướt nhầy nhầy, vừa mới cùng cô vận động, anh dốc hết toàn sức. anh nhắm mắt lại, nghĩ tới tám chữ: nhân du͙c vô tận, thực túy tri vị.
Biệt thự số mười Đông viên này, lúc nhận tổ quy tông, Đông Lục Phúc đã dem biệt thự này tặng cho anh, nhưng anh không có ở nhiều trong này. Người mẹ nuôi Thường Hoan đã chết anh không thể tiếp nhận được chuyện này. Lúc hỏa táng chôn cất mẹ, anh tự dày vò bản thân.
Hoang mang rất nhiều, rất nhiều chuyện nghĩ không thông. Không nghĩ ra mẹ anh yêu anh như vậy làm sao có thể đem anh trở thành công cụ trả thù?
Anh bi ai, người phụ nữ chính mình hận nhiều năm như vậy lại chính là mẹ đẻ của mình.
Anh lại bi ai, vốn nghĩ rằng Hàn Tịnh phản bội chính mình, lại không rằng người phụ nữ đáng thương này, trong những năm tháng không có anh, đã chịu nhiều thống khổ, cuối cùng lại tan xương nát thịt trong vụ cướp máy bay.
Anh bi ai, anh từng cùng cô có một đứa con, đứa con này, ngày hôm nay lại mất tích không rõ.
Anh cảm thấy, cuộc đời của anh, như một bi kịch dày công tỉ mỉ: cuộc đời không có cha đẻ, không có một gia đình trọn vẹn, anh hăng hái sống, sáng tạo, kết quả phát hiện, anh bị đùa giỡn.
Tim anh bị đâm rất đau. Anh không có cách nào ở lại Ba Thành, làm như chuyện gì cũng không biết. Là người đều có dao động tình cảm, mà khi đối mặt với biến đổi nhanh ai cũng không thể không chút động lòng.
Mới hơn nửa tháng, rời khỏi nhà, anh dã bình tĩnh suy nghĩ: tương lai anh muốn tiếp tục như thế nào.
Không có mẹ ruột, không người phụ nữ mình yêu, không có óan hận trong lòng, vậy cuộc sống của anh còn có cái gì đáng trân trọng lưu luyến đây?
Anh rất mù mịt, lúc nào cũng không rõ mục đích. Đêm đoàn viên đêm ba mươi, nếu là những năm trước, hai mẹ con họ sẽ rất vui vẻ, ngồi quay quần bên mâm cơm tất niên. Không có cha, anh trải qua nhiều năm như vậy.
Nhưng nằm này, anh lại đơn độc một mình trong nhà ăn cao cấp của khách sạn. Trước mặt bàn ăn đầy đủ mà nước mắt rơi như mưa, cảm giác trống rỗng chiếm cứ trong tim.
Ngày đó, khách đầy nhà ăn. Đều chúc mừng một nhà đoàn tụ, đẩy một cái là đến, đẩy một cái là đi, tất cả lưu lại là tiếng hoan hô vui mừng, đều là nụ cười cởi mở.
Chỉ có anh, tới cuối cùng, đối mặt với cả phòng phồn hoa,một mình tự uống rượu.
Đối lập với cô đơn của anh, là một bàn lớn, đặc biệt bên phải, có một bàn có hơn 16, 17 người vây quanh, một ông cụ tóc bạc, điệu bộ như người chủ nhà, ngồi bên cạnh là vợ ông, mỉm cười như phật Di Lặc. con cháu vây quanh.
Độc chước dịch túy. (Uống một mình dễ say)
Lúc uống được ba phần rồi, ông lão ở bên cạnh bàn bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh, cười hiền lành, nhìn một bàn đầy món ngon, hỏi:
“Có một người thôi sao?”
Anh đặt ly rượu xuống. Một khắc kia, anh giống như kẻ điên, chạy điên cuồng trên đường, quay về Đông viên lấy tất cả những gì đã mất đi, một lần nữa nắm chặt.
ở Đông viên, anh nhìn thấy Hà Cúc Hoa người phụ nữ xưa nay luôn bình tĩnh, ánh mắt có chút kich động, tựa hồ có chút không biết làm thế nào.
“Tôi tính quay về. nếu như nơi này vẫn còn lời nói thấp kém của tôi”
Đứng trước phòng khách, ánh mắt của anh rất không được tự nhiên, Hà Hoa Cúc hít một hơi thật sâu, che che miệng, lau nước mắt, cười, vội vàng gật đầu, nói:
“Đương nhiên, nơi này vĩnh viễn là nhà của con. Lúc nào cũng hoan nghênh con về…”
“Tôi đến tìm Hàn Tịnh… muốn cưới cô ấy….nếu như Đông gia không chấp nhận, tôi sẽ ra nước ngoài”
“Chuyện hôn nhân của con, mẹ không nhũng ta vào, con cưới ai, mẹ không quản, chỉ cần nhớ quay về nhà là được.”
Sự khoan dung này, khiên anh vui sướng. cuối cùng anh lại hỏi một câu
“Đông Đình Phong đi đâu?”
“Ở khách sạn Tinh Quang, Hàn Tịnh cũng ở đó. Con có thể qua bên đó tìm bọn họ…”
Lúc rời khỏi Đông viên, anh nghĩ tương lai vẫn còn hy vọng. Cho nên anh mang Hàn Tịnh từ bệnh viện trở về biệt thự số mười.
Cô ngủ một ngày một đêm, anh cũng ở bên cô một ngày một đêm.
Cho tời lúc này, anh muốn có cô một lần nữa, phần vuốt ve an ủi kia lại có thêm tin tưởng, đồng thời, lại có chút bất an, cảm thấy phản ứng của Hàn Tịnh vẫn có chút khác thường.
Đông Tán đi vào trong phòng tắm, tắm một phen, tâm tình thoải mái. Nhưng tâm tình sau khi mưa qua trời tạnh, cũng không duy trì được lâu.
Khi anh vừa từ phòng tắm đi ra, phát hiện trên giường không có người, quần áo đồ dùng tất cả đều không thiếu cũng không bị di chuyển. Đông Tán nhìn thây cảnh này, lặng người, nóng nảy cao giọng gọi
“Hàn Tịnh… em chạy đi đâu vậy…ra đây…đừng làm loạn”
Không ai trả lời, cửa hé một nửa, chẳng lẽ cô trần chuồng chạy ra ngoài. Biệt thự ở Đông viên mỗi một tòa nhà đêu có người hầu, biệt thự số mười cũng có người tên là Ngọc thẩm, chồng Ngọc thẩm nghe nói làm lái xe ở Đông viên.
Cũng từ tình người, quản gia của Đông gia sắp xếp cho đôi vợ chồng này, buổi tối Ngọc thẩm không ngủ lại đây, ban ngày chỉ tới dọn dẹp nhà cửa, bây giờ chính là ban ngày, hằng ngày vệ sinh dọn dẹp cô cứ như vậy chạy xuống, Ngọc thẩm nhận ra Hàn Tịnh chắc chắn sẽ dạo chết người ta.
Anh vội vàng mở cửa chạy ra ngoài, bên ngoài lại là một gian phòng, có hai gian phòng hai bên, một là thư phòng, một là phòng khách, phòng khách nhìn thông ra cả lối đi.
Anh đi tìm từng phòng một, đều không có người, anh chỉ có thể gọi to hướng dưới lầu đi tìm.
Một bước chưa tới cửa, thì đằng sau có tiếng xé gió lao về phía mình, tiếng người phụ nữ kêu lên thảm thiết phá tan sự yên tĩnh của biệt thự.
“Các người là đồ cầm thú…một người cũng không được chết yên…tôi giết anh, tôi giết anh”
Đông Tán quay người lại, một vệt sáng vọt tới, trong nháy nháy xẹt qua, anh cả kinh kêu lên, hai tay đưa ra đỡ theo bản năng, lại bị con dao gọt hoa quả đâm vào tay, một tiếng than từ trong miệng anh vọt ra, máu bắn tung tóe:
“A Tịnh em làm gì vậy?”
“Đồ cầm thú các người, các người tất cả đềulà cầm thú. Các người không được chết tử tế”
Hàn Tịnh oán hận kêu lên, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm con dao trên tay, tóc tai bù xù, trên người mặc một cái váy ngủ. Là ngày hôm qua anh đã cho người chuẩn bị hai bộ váy ngủ cho cô, một bộ thay cho cô, một bộ tùy ý vất ở đó.
Lúc này tất cả sức lực trên người Hàn Tịnh, cô dồn hết vào chuyện đâm người này, can bản không có nghĩ tới bản thân đang đâm cái gì.
Cô chỉ biết một chuyện, có người đàn ông vũ nhục cô, còn ngụy trang giả dạng thành Đông Tán. Cô vừa mới tỉnh lại, thấy mình như vậy, trong lòng từng đợt ớn lạnh. Thật đáng buồn là cô bị mê hoặc.
Cô hận muốn chết, mặc lấy mảnh vải ở bên bao lấy thân mình, muốn chạy trốn, đi chưa được mất bước, thì mảnh vải rơi cô vội lục tung quần áo thấy chiếc váy mới liền mặc vào.
Trên váy ngủ có mùi hương thơm mát. Nhưng cô lại cảm thấy ghê tởm đến chết. Ác mộng muốn đem cuộc sống trở nên đảo lộn tới khi nào mới có thể chấm dứt?
Cô cái gì cũng đều thuận theo bọn họ, vì sao bọn họ còn muốn tra tấn cô nhiều lần như vậy?
Tay cô dần dần mất đi sức chống cự. cô nhìn chằm chằm miệng kêu lên:
“A Tán A Tán… A Tán của em…”
Người ở đầu bên kia gật đầu: “Đúng, đúng, đúng..”
Hàng nước mắt liền rơi xuống. Ôm cô vào lòng, cô ngơ ngác tựa vào ngực anh, đầu óc hỗn loạn…
Đây là mơ hay thật?
Hàn Tịnh hít một hơi thật sâu, hai mũi mở rộng, toàn thân vô lực.
Cô đẩy anh ra, cẩn thận nhìn, cúi đầu, nhìn thấy trên tay anh toàn máu là máu, từng goitj đang chảy xuống
“A Tán bị thương, A Tán bị thương..”
Hàn Tịnh vừa sợ vừa lo, hít sâu liên tục, cô lại nhớ ra, là vết thương vừa rồi bị cô đâm. Nhưng vì sao cô lại muốn đâm anh? Cô lập tức không nghĩ ra được.
“Không có việc gì, không có việc gì…”Đông Tán ôm chặt cô.
“Đi bệnh viện, phải khâu vết thương…”
Con dao kia, chọc thủng một miếng, cô ra sức giữ chặt. Thật sự rất sâu, cũng rất đau.
“Không chết được…đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích… để anh ôm”
Đông Tán chịu đựng đau, để ôm cô vào lòng thật sâu, trong lòng đau không nói lên lời…một nhát dao của cô cũng khiến anh cảm thấy đau đớn khó nhịn:
Thừa nhận bao nhiêu vũ nhục đáng sợ, mới có thể tạo ra bệnh tâm thần như vậy. Người phụ nữ của anh a, căn bản chỉ là một người lương thiện đến con kiến cũng không muốn giết…
Giờ phút này anh kich động muốn giết người…