Người đàn ông ôm ngực, lẳng lặng đứng như đá trắng tuyết xây thành bậc thang. Nhìn đèn hoa đung đưa lay động trên mặt hồ. Bên môi mang nụ cười, cô gái xinh đẹp liếc nhìn cảnh đẹp này, nhất thời quên mất thời gian.
Bên kia bờ, trong bữa tiệc, không biết là ai phát hiện ra một màn đẹp mắt này, hô gọi bạn bè đến
Không ít người… từ trong bữa tiệc đi ra, có người chụp ảnh, có người hét lên ngạc nhiên, có người đang trách móc: “Người đứng cùng Đông thiếu là ai vậy?”
Ninh Mẫn sớm đã chuyển thân đi qua, chỉ để lại cái bóng xinh đẹp, làm cho người ta mơ màng…
“Em đi đây”
Cô không nhìn thẳng vào mắt anh. Vừa phát sinh ra sự việc nhỏ xen giữa, lúc thả đèn, ngồi xổm gót chân có chút không ổn, sau đó, anh giúp cô, kéo cô vào trong lòng, môi anh quẹt qua bên tai cô, mùi bạc hà liền chui vào mũi cô, lòng cô không hiểu sao có chút hỗn loạn, vội vàng đẩy anh ra. Anh giật mình một cái.
Cô cúi đầu che giấu một bên vừa nói: “Cảm Ơn”
Có chút khó chịu, cho nên, bây giờ cô không muốn cùng anh ở chung một chỗ,
“Chờ một chút”
Anh lại gọi cô ở lại. Cô thiếu chút nữa nhăn mày, cắn răng, người này thật nhiều chuyện.
“Hôm nay sinh nhật của anh, em cũng chưa tặng quà cho anh”
Người đàn ông này thật không phong độ, đứng trước cô đòi quà.
“Không có quà”
Cô thật muốn đá anh, con người phiền phức này.
“Nếu không, ngày mai cho bổ sung”
Ân , ngày mai cô khẳng định không bổ sung, cô trợn mắt nói dối, vẻ mặt cũng không thấy xấu hổ.
“Anh không thích người khác thiếu nợ”
Ai người này thật khó tính.
“Như vậy a, em sẽ lập tức cho người đi mua”
Anh lắc đầu “Không cần mua”
Cô liếc mắt nhìn, gương mặt người đàn ông này, có chút hồng hồng khác thường, cô dám cuộc anh tuyệt đối là say rồi. Nếu không một người đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm sao có thể quấy nhiễu một cô gái… nếu như người con gái này là bạn gái của anh ta, như vậy là chính đáng, nhưng từ ngôn ngữ cử chỉ của anh đối với “Tiểu Tịnh” thì thấy quan hệ của bọn họ rất đơn thuần.
Vấn đề là, nếu là đơn thuần sao người đàn ông này quấn quýt không buông. Trùng hợp sao? Ân, anh nói tiểu Tịnh giống một người bạn đã mất kia… chẳng lẽ là bạn gái sao? Vì thế, hôm nay sinh nhật anh, trong lòng liền sinh ra cảm giác vô tận.
“Không nên mua quà là có ý gì?” cô cắn răng hỏi.
“Cùng anh nhảy một điệu, không biết có vinh hạnh hay không?”
Anh tay để trong túi, khẽ cười, như liễu dưới tàng cây, dưới đèn đường, cả người mông lung sáng lên. Phía đối diện hồ, nhiều người xem như vậy, cô cũng không muốn trở thành nhân vật bát quái.
Đang muốn lắc đầu. Anh lại nắm tay cô kéo đi, đi về phía đài phun nước. xung quanh đài phun nước để rất nhiều chậu hoa. Vắng vẻ không người. Chỉ có ánh trăng trên trời, và ánh sáng của đèn hoa dưới hồ hòa lẫn. Đan dệt thành cảnh đêm muôn màu muôn vẻ, cảnh đẹp khiến người nhìn thế là đủ.
“Nơi này không ai quấy rầy”
Anh nói xong, một bàn tay bá đạo ôm lấy thắt lưng cô, chuyển động bước khiêu vũ tao nhã.
Vốn dĩ cô có thể một cước đá bay anh. Nhưng chớp mắt, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu tự nhiên trong mắt anh, con ngươi trong suốt như ánh trăng, trong lòng cô liền thở dài. Giống như cô mở miệng cự tuyết là một việc không tôn trọng.
Được rồi hôm nay là sinh nhật người ta, chẳng sợ bọn họ tới phá cuộc sống của cô, phá hư cảm xúc sinh nhật của người ta, là chuyện không đạo đức.
Xuất phát từ đạo đức, cô phối hợp với tiết tấu của anh, dần dần đem điệu nhảy trở nên hoàn mỹ.
Lúc khiêu vũ xong, cô dựa vào trong lòng anh, hơi thở nhỏ nhẹ, lồng ngực anh rất rắn chắc, cánh tay anh rất có lực…
Đông Đình Phong mỉm cười buông cô ra.
“Nhảy không tồi, trước kia thực là xem thường em,…khóa giao tiếp trong trường học không tồi..”
Ninh Mẫn không nói, khóa giao tiếp trong trường học có chương trình học khiêu vũ, nhưng chỉ là khóa học khiêu vũ cho người sơ cấp. Bắt chước được mấy phần, không thấy có thể nhảy thuần thục được.
Cô nhảy thuần thục như vậy, dù sao cô cũng là nữ bộ đội đặc chủng.
“Đêm đã khuya, trở về nghỉ ngơi đi, còn có, hôm nay trải qua rất vui, cảm ơn…”
Thực sự vui vẻ. Đời người với anh mà nói, không trọn vẹn, cũng ban ơn. Hai mươi tư năm, anh không có cha mẹ đẻ bên cạnh, nhưng cuộc sống của anh cũng không thiếu tình thân.
Hôm nay sinh nhật, anh không có bạn nhảy, trong buổi khiêu vũ, ông nội muốn anh để Tiểu Tịnh làm bạn nhảy, anh phản đối, mỗi lần anh đi cùng con gái, khó tránh khỏi trở thành tiêu điểm, mà anh không muốn phá hư cuộc sống yên lặng của cô, vốn là trong thế giới của cả hai không nên cùng xuất hiện, về sau vẫn có bầu trời , có cuộc sống như vậy càng tốt.
Hàng năm sinh nhật của anh đều một mình trải qua, có khi, sẽ xuống tầng hầm cùng mẹ, hàng năm sinh nhật của Đông Đình Phong, trong nhà sẽ mua bánh ngọt ăn mừng.
Chỉ là sinh nhật này chưa bao giờ là sinh nhật của anh. Hằng năm đến lúc này, anh đều khó tránh khỏi nghĩ đến những chuyện anh không biết đã xảy ra trước đây, thay đổi vận mệnh của anh, thay đổi vận mệnh của cậu mợ anh, cũng thay đổi vận mệnh đứa nhỏ đã thay anh chết…
Anh vui không nổi. Hôm nay lại có thu hoạch ngoài ý muốn. Cùng cô nói chuyện phiếm rất thoải mái, cảm giác như thế rất hiếm.
Trong lòng anh nghĩ, một tay xỏ túi quần, tay kia vẫy tay tạm biệt cô, chân đi đến bên hồ, một mình ngồi trên bậc thang. Liếc nhìn đèn hoa đăng trên mặt hồ, đến phát ngốc.
Rất hy vọng cô có thể ở lại cùng anh, nhưng anh không có giữ lại, nha đầu kia không vui. Anh ngồi trong chốc lát, quay đầu lại nhìn, đã không thấy bóng dáng xinh đẹp đó đâu…
Quay đầu lại cười, lúc chuyển mình, đưa tay xuống dưới nước, té nước lên mặt, một cái lại một cái,…nước có chút ngọt.
Hôm nay anh uống hơi nhiều…xác thực là hơi nhiều…bằng không làm sao có cảm giác với cô bé kia, lại thích vẫy tay người này. Cảm nhận cái ôm người ta khiêu vũ, có chút không giống nhau.
Đúng, thắt lưng rất mềm mại, nhảy từng bước rất phối hợp, tay rất ấm áp, hơi thở, thì rất thơm ngọt…
Dòng nước tươi mát hắt lên mặt, tách ra cảm xúc khác thường trong lòng. Ngồi một mình không biết bao lâu mãi đến khi có điện thoại là thất thúc gọi tới.
“Cẩn Chi, Diệu Kỳ thua thảm lắm, con đến đây kéo hắn về đi, hắn chỉ nghe con”
Anh đồng ý, đứng lên, liếc nhìn đèn hoa đăng dưới nước rồi đi đến nơi đánh bạc.
Ninh Mẫn không đợi thêm, Đông Đình Phong vẫy tay, liền rời đi, đi vào chỗ không có người cô gọi Cố Hiểu.
“Dạ Oanh Dạ Oanh, có bám sát được Thiên Lang không?”
Trong chốc lát Cố Hiểu trả lời : “Người này rất kỳ quái, ở bên ngoài dạo quanh một vòng,lại trở về bữa tiệc, không có phát hiện bất thường, chờ một chút.. hắn đi ra…đang dự tiệc lại muốn đi tản bộ, kỳ quái, lẽ nào hôm nay hắn không có ý định giao dịch?”
Ninh Mẫn vỗ vỗ vòng trang sức tinh xảo trên cổ tay, đi lại trong chốc lát, rồi trả lời
“Mình nhìn thấy rồi..”
Ninh Mẫn đứng phía trước bậc thang khu tiệc, nhìn đến khuôn mặt của người đàn ông trung niên từ bên trong đi ra, đang bắt tay với mấy người đàn ông thành công, có người hỏi, đây là muốn trở về sao? Lại có người nói, đi một chút đi, đi đánh mấy ván…
Vài người xô đẩy, đi ra đến bên ngoài, người nói người cười đại khái là đi đến sòng bạc.
“Thay quần áo chúng ta cùng đi..”
Ninh Mẫn hạ lệnh, hôm nay bọn họ buộc phải bắt được người này. Cô đi thay quần áo hàng ngày, từ trong bữa tiệc đi ra, chợt nghe quan khách bàn luận
“Người phụ nữ cùng Đông thiếu thả đèn là ai? Không nghe thấy Đông thiếu có đối tượng kết hôn,”
“Ai các người thấy rõ diện mạo cô bé kia không?”
“Không có, chỉ nhìn thấy dáng người rất cao..”
“Thả đèn không thể tùy tiện thả, theo cổ chí, loại đèn này, hoặc là chính mình thả, hoặc là cùng vị hôn thê, hoặc là vợ đã kết hôn cùng nhau thả, đại biểu con cháu tôn kính tưởng niệm tổ tiên…”
Ninh Mẫn vừa nghe gương mặt cứng đờ. Trời ạ, sao lại có ngụ ý như vậy, mà cô lại không biết, xem ra Đông Đình Phong rất thích cô Hàn Tịnh kia.
Anh đây là muốn mượn cơ hội này cùng người ta thể hiện tình yêu, lại bị cô đảo lộn. A di đà phật, chỉ mong cô không có khuấy đảo chuyện tốt của người ta.
Trên thực tế, sựu xuất hiện của cô, không chỉ đảo lộn vận mệnh của Hàn Tịnh, mà còn trong tương lai của bọn họ, cũng biến hóa không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ là giờ khắc nà cô không cách nào biết trước được, đời người của cô chỉ trong một đêm này, sẽ cùng xuất hiện một chỗ với người đàn ông này, hơn nữa còn quấn quýt si mê cả đời…