Còn Đông Đình Phong, vẻ mặt hắn bình tĩnh nhưng vẫn cảm giác được họ chú ý tới hắn. hắn quay đầu nhìn bà xã, nhàn nhạt nói:
“Cho tới bây giờ tôi không có tâm tư muốn tranh cử làm thủ tướng gì đó! Đối với quyền thế, tôi cũng không giống như mấy người mưu cầu danh lợi.”
“Nếu như cậu không có tâm tư này, Đông Đình Phong, quốc gia có thể sẽ xuất hiện nguy cơ.”
Hoắc Trường An nhấn mạnh:
“Một khi tôi công khai chuyện ba mươi hai năm trước, ta sẽ mất đi sự ủng hộ của dân chúng, Khải Hàng là con của tôi, không thích hợp, cũng không thể đạt được ăn ý ở bên ngoài. Chỉ có cậu là có thể. Quay về họ Hoắc, vung cách tay lên kêu gọi, lấy ảnh hưởng của cậu, có thể khiến cho nhiều người ủng hộ. Cậu lại có quan hệ tốt với Thần gia, tương lai, chỉnh đốn chính quyền, hai người các ngươi, có thể kết hợp thành một đôi lưỡi dao sắc bén, vì hung thịnh của Đông Ngải, vì sự uhy hoàng trước nay chưa từng có…”
“Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú.”
Đông Đình Phong không cần nghỉ ngợi, liền cự tuyệt.
Một vị trí tôn quý, đạt được quyền lực đồng thời cũng sẽ mất đi rất nhiều thứ vui vẻ khác. Đây không phải là kết quả hắn muốn.
“Đông lão…”
Hoắc Trường An có chút gấp, thấy đây không phải là khách khí giả tạo, mà là thật sự không thèm để ý.
Đông Lục Phúc vẫy vẫy tay: “Thái độ của Cẩn Chi đã rất rõ ràng, cậu cũng đừng có tốn nước miếng nữa.”
Hoắc Trường An đâu chịu buông tha, nhắc lại:
“Đông lão, chuyện này liên quan đến tương lai của Đông Ngải Quốc. Nếu như năm đó Trường Nhạc không chết,hôm nay người ngồi ở vị trí Thủ tướng, chín phần mười là Trường Nhạc. Đáng tiếc Trường Nhạc chết sớm, không có vì Đông Ngải hung thịnh mà tạo chút lực lượng. Cẩn Chi là con trai của Trường Nhạc.. Nếu như cậu ấy nhất định không chịu dốc sức vì Đông Ngải, tương lai, nếu Cố gia cầm quyền, HOắc gia gặp suy bại là chuyện sớm muộn, Đông gia bị ảnh hưởng đó cũng là vấn đề sớm muộn thôi. Người Cố gia tập trung tinh thần, đã nghĩ muốn hai nhà Đông Hoắc không thể đứng chung một thuyền. Bằng không, bọn họ cũng sẽ không ra sức làm rối lên, cố ý chọn Ninh Sênh Ca châm ngòi quan hệ giữa HOắc Khải Hàng và Đông Đình Phong.. Bọn họ muốn một đời tuổi trẻ của HOắc Đông như nước với lửa, không thể cùng chung sống..”
“Chờ một chút.”
Đông Lục Phúc kêu ngừng, ánh mắt nhìn thẳng:
“Cái gì mà bọn họ chọn Ninh Sênh Ca châm ngòi quan hệ của Khải Hàng và Cẩn Chi?”
Hoắc Trường An trầm mặc một chút, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Khải Hàng có chút không đành lòng, có một số việc không nên chọn lúc này xé rách mặt, nhưng bây giờ xem ra phải vạch trần.
Mí mắt Đông Đình Phong giật giật, cảm thấy sợ người này sẽ nói ra chuyện kinh nguời.
Ninh Mẫn thì mờ mịt. Tại sao cô lại trở thành công cụ bị lợi dụng rồi? Sao chứ?
Vẻ mặt Đông Dạng khó hiểu.
Kim Hàm vẫn im lặng như trước.
Lông mày Hoắc Khải Hàng nhíu chặt, có lẽ từ ánh mắt của cha hắn cảm giác được cái gì, sắc mặt trắng bệch, cười khổ một cái:
“Thì ra cha biết rõ!”
Tinh thần Hoắc Trường An bị những lời này chấn động, nhìn hắn thật sâu:
“Con cũng biết.”
“Dạ, con nhớ ra rồi! Tới đây, chính là muốn giải quyết chuyện này! Con nghĩ, cha biết chuyện này sẽ nói với con, khả năng..”
Hoắc Khải Hàng hít một hơi thật sâu, trong lòng một mảnh đắng chat, hắn im lặng nhìn Ninh Mẫn, một khi mọi chuyện vì vạch trần, từ nay về sau hắn và cô càng không có khả năng.
“Cha nói trước những chuyện cha biết rõ kia,.. sau đó con nghe xem, có cần bổ sung chuyện gì hay không..”
Hai cha con, giống như đánh tiếng lóng, nói qua nói lại người bên ngoài hoàn toàn không hiểu gì.
Lúc này, HOắc Trường An nhẹ gật đầu, nếu như con trai cũng vì chuyện này mới tới đây, vậy thì tốt rồi, lúc trước ông còn lo lắng chuyện này bị vạch trần, sẽ tạo thành thương tổn thật sâu cho con trai, bây giờ ông không còn lo lắng nữa, sau đó nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn Đông Đình Phong, từ từ nói:
“Năm đó, Ninh Sênh Ca sinh chính là sinh đôi trai gái. Hai đứa nhỏ này, hôm nay cũng đã lớn, một đứa tên là Vãn Vãn, một đứa tên là Đông Kỳ.. Các ngươi nhất định không có nghĩ tới, kỳ thật hai đứa nhỏ này đều là con của Ninh Sênh Ca và Cẩn Chi. Là do Cố gia thiết kế thật tốt, cùng Đông Diệu Kỳ trong ứng ngoài hợp, tạp ra một sì căn đan.. Mục đích ban đầu của bọn họ là muốn quan hệ hai nhà Hoắc Đông càng khẩn trương lần nữa bởi vì Ninh Sênh Ca. Chẳng qua là về sau kế hoạch thay đổi. Đông Diệu Kỳ đành phải thêm Hàn Tịnh cho đủ số.”
Một câu, nghìn làn sóng nhảy.
Ninh Mẫn há hốc mồm, việc này, tại sao lại liên quan đến cô nữa?
Hơn nữa quan trọng nhất là: Cô rõ ràng có con với Hoắc Khải Hàng, sao biến thành lên giường với Cẩn Chi còn có sinh ra hai đứa bé?
Còn có tại sao Đông Kỳ lại trở thành đứa con đã chết sớm của cô vậy?
Đông Lục Phúc cũng ngây ngốc, trừng mắt nhìn Ninh Mẫn, không có cách nào suy nghĩ kịp.
Đông Dạng cũng bị kinh sợ, đầu óc trống rỗng.
Kim Hàm im lặng như trước, cảm thấy đầu rất nặng.
Phản ứng của Đông Đình Phong tương đối bình tỉnh.
Nếu như lúc trước, Kiều Sâm chưa nói cho hắn biết kết quả đo lường khẳng định hắn cũng sẽ kinh sợ đến mất phản ứng. việc mà hắn lo nhất là một khi chuyện này bị phơi ra ánh sang đối với vợ hắn mà nói chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào tiếp nhận được.
Hắn nhìn cô đang ngơ ngác một bộ dạng không thể tin được, hắn lại nhìn vẻ mặt bình tỉnh của Hoắc Khải Hàng cũng không chối bỏ lời nói của cha anh ta.thấy hắn nhìn tôi khẽ động nói một câu
“cha tôi nói không , GiẢn Giarn không phải là con gái của tôi”
Mắt Ninh Mẫn trừng lớn,không thể tin được đứng lên ,trong thờ điểm này người đàn ông này lại nói :
“con gái không phải là con ruột của hắn “
“Mặc dù tôi và Mẫn Mẫn yêu đương ,nhưng chúng tôi chưa từng lên giường” hắn lẳng lặng nhìn Đông Đình Phong cùng Ninh Mẫn , nhẹ nhàng nói.
Lời này khiến Hoắc Trường An liếc nhìn, thậm chí là kinh ngạc.
Ông biết rõ con là của Đông Đình Phong, nhưng lại không biết giữa con trai và Ninh Mẫn lại đơn thuần như vậy. Lúc trước ông đoán không ra phát sinh chuyện gì, thế cho nên con trai con gái Ninh Mẫn đều cho rằng là con của nó, nên ông nghĩ bọn họ hẳn là có quan hệ thân mật. Kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người..
Trong trường hợp này, lại nói rõ nhưu vậy, là một sự tàn nhẫn, nhưng có một số việc phải nói rõ, Hoắc Khải Hàng cảm thấy không thể giấu diếm nữa:
“Đây chính là lý do hôm nay tôi cố ý chạy đến đây muốn nói rõ với mọi người..”
“Hoắc Khải Hàng, anh.. anh biết là anh đang nói gì hay không hả?”
Giọng nói Ninh Mẫn phát run, cắt ngang lời hắn.
“Anh biết rõ anh đang nói cái gì. Mẫn Mẫn, là do anh luôn tự lừa mình dối nguời..”
Hắn chua chat cười, giọng nói khẳng định.
“Hoắc Khải Hàng..”
Ninh Mẫn kêu.
Có ý gì hả?
Hắn đây là ý gì đây?
Đầu óc của cô không có cách hoạt động bình thường rồi, hoàn toàn chết máy rồi.
Hoắc Khải Hàng nhìn cô, ánh mắt giống như nhớ lại:
“Mẫn Mẫn, bảy năm trước, lúc em chấp hành nhiệm vụ, xảy ra chuyện ngoài ý muố. Đúng là chuyện ngoài ý muốn này, khiến em muốn chia tay với anh. Em nói em không có cách ở cùng một chỗ với anh. Em trốn tránh không muốn gặp anh. Anh không có cách khác, dưới tình thế cấp bách, tìm một người, dùng phương pháp cấm chú quên đi khiến chúng ta quên đi đoạn ký ức không vui đó.. Cho nên em mới cho rằng, anh mới là người đàn ông đầu tiên của em… Nhưng không phải như vậy. Mẫn Mẫn, em thử nghĩ lại xem, trí nhớ của em về chúng ta, có phải chỉ vẻn vẹn giới hạn của một ngày đột nhiên tỉnh lại biết được chuyện kia hay không. Còn hơn nữa tháng, xảy ra chuyện gì, một chút em cũng không nhớ gì phải không. Những đoạn trí nhớ kia, em nghĩ không ra là do bị thay thế bới một trí nhớ khác rồi.”
Ninh Mẫn chăm chú nghĩ lại.
Trí nhớ của cô chính xác xuất hiện chút chướng ngại.. Về sau, bọn họ chia tay, nên cô không bao giờ nghĩ đến nữa. Đối với đoan trí nhớ trông rỗng kia, cô chưa từng đi nghiên cứu. Sau đó, cô lại phát hiện cô mang thai.. Cô nghĩ nhất định đứa nhỏ này là của Hoắc Khải Hàng.
“Cái gì là phương pháp cấm chú quên đi.”
Đông Đình Phong cảm thấy đây mới là vấn đề mấu chốt.
“Có xem《 trộm mộng không gian 》 không?”
“Có xem một chút!”
Đông Đình Phong nhớ kỹ đó là mảng lớn đen tối trong khoa học viễn tưởng.
“Bộ phim kia, nói về một loại đặc thù của tên trộm, có thể trong lúc tinh thần của người khác đang yếu ớt lẻn vào trong mộng của họ, đánh cắp tiềm thức có giá trị trị và thứ bí mật. Đương nhiên, cái này chỉ trong phạm vị thuộc về khoa hoa viễn tưởng. Nhưng thế giới to lớn, không thiếu cái lạ, lời này ở chỗ nào cũng rất phổ biến”
Hoắc Khải Hàng thản nhiên nói:
“Cấm chú quên đi là một loại mộng thuật đặc thù thuộc về quần đảo Bành Nam. Có quan hệ với văn minh Bành Nam cổ xưa uyên thâm. Ở đó, có nhiều Thôi Miên sư. Kinh nghiệm thôi mien sư phong phú, có thể khống chế tiềm thức của người bị thôi mien, có thể thay đổi đoạn trí nhớ của một người. Đưa cái khác vào đến khi họ quên đi trí nhớ trước, cái này gọi là Cấm chú quên đi.”
“Trịnh tiên sinh, hôm nay người tôi đưa đến vườn tử kính là người kia, ở bảy năm trước đã tiến hành thôi miên tôi và Mẫn Mẫn.
Loại cấm chú này, bình thường ông ta cũng không có sử dụng. Bởi vì nó có tính mạo hiểm rất cao. Rất dễ dàng làm bị thương não bộ. trong quá trình này, ông ta cần người để ghim kim. Kim châm không chính xác, dễ dàng xuất hiện sự cố.
Trịnh tiên sinh là bác sĩ tâm lý tôi rất tín nhiệm. Từng làm bác sĩ cố vấn tâm lý một thời gian dài. Tôi rất tín nhiệm ông ấy. Vì vậy, bí mật mời ông ấy giúp tôi chuyện này.
“Tôi thừa nhận, cách làm này có chút mạo hiểm, mà khi đó, tôi cũng không có cách nào khác. Ý chí muốn chia tay của Mẫn Mẫn quá mức quyết tuyệt..”
Sự thật chứng minh, Bác sĩ Trịnh vô cùng thành công. Ông đã làm cho bọn họ thật sự quên đi đoạn trí nhớ không vui đó. Trong trí nhớ của họ được đưa vào đoạn trí nhớ khác khiến họ có ấn tượng từng hoan ái với nhau..
Có thể trên thực tế, không có.
“Nếu không phải ngày đó, không phải do tôi phát sốt cao, đại não chịu ảnh hưởng mãnh liệt chấn động, tôi nghĩ mình cũng không nhớ nổi đoạn trí nhớ đó.”
Ninh Mẫn càng nghe càng cảm thấy vớ vẩn.
Đây hết thảy đã hoàn toàn thoát khỏi thực tế.
Tuy rằng cô cũng biết, quần đảo Bành Nam này, có một cái lịch sử mộng thuật đã lâu đời, nhưng cái này vẻn vẹn cho thấy chỗ đó không giống người thường…
“Điều này sao có thể?”
Cô sợ hãi kêu lên, hoàn toàn không có cách tiếp nhận sự thật này,
“Nếu như emkhông tin, anh có thể kêu bác sĩ Trịnh thôi miên em lần nữa, có lẽ có thể giúp em nhớ lại chút chuyện…”
Hoắc Khải Hàng nhẹ nhàng nói: “Việc này, đúng là một chuyện lớn, anh thật sự không cần phải nói dối lừa gạt em… anh cũng hy vọng Vãn Vãn có thể là con gái của anh, đáng tiếc…”
Con bé không phải là!
Cái này với hắn mà nói, là chuyện tiếc nuối cỡ nào…
“Ninh Ninh, ngày hôm qua, Kiều Sâm đã kiểm tra DNA của Vãn Vãn, xác nhận quan hệ cha con là không thể nghi ngờ. Anh ta rất hoảng sợ, lại kiểm tra DNA của Đông Kỳ và em, quan hệ mẹ con, không cần hoài nghi.”
Đông Đình Phong tiến lên đỡ lấy cô, cảm giác tay của cô, vô cùng lạnh, dừng một cái, mới cẩn thận từng li từng tí bổ sung một câu:
“Ninh Ninh, Đông Kỳ là con của ngươi, Vãn Vãn và Đông Kỳ là sinh đôi không sai. Buổi sáng, Kiều Sâm liền nói với anh chuyện này, chỉ là anh không kịp nói cho em. Anh nghe rất khiếρ sợ. Không nghĩ ra là chuyện gì xảy ra… Nhưng hiện tại, anh đã hiểu…”
Sắc mặt Ninh Mẫn vô cùng khó coi nhìn Hoắc Khải Hàng, trên tâm lý không cách nào tiếp nhận đây là sự thật, có thể coo rõ ràng, Hoắc Khải Hàng không phải là loại người gây chuyện.
Ngày đó trong đêm, cô đi gặp hắn, đột nhiên hắn nói những lời kia, thái độ đột nhiên có chút cam chịu số phận hơn nữa tuyệt vọng. Lúc ấy coo không nghĩ ra, hiện tại đã hiểu rõ, hắn bởi vì tìm về những trí nhớ kia.
Cô lại nhìn nhìn Đông Đình Phong, rồi lại cảm thấy chuyện này, không có cách nào tưởng tượng nổi!
Ông t…r…ờ…i…, đến cùng lúc trước phát sinh qua cái gì?
Cô thấy đầu của mình như to ra…
Có thể nhớ đến chuyện gì, mà càng nghĩ lại không nổi những sự tình kia, thật giống như một khói trắng, bao lại những thời giờ kia, trí nhớ bánh răng, tại cọ sát qua khi đó đoạn lúc, đoạn trí nhớ lúc đó, là một mảnh trắng xoá… Không có chút hình dáng cùng ấn tượng….