Vì vậy Ninh Mẫn không thể không gọi điện thoại cho Cố Hiểu, đợi nửa ngày mới có người nhận, âm thanh khàn khàn của Cố Hiểu chui vào trong tai cô
“Có chuyện gì vậy?”
Âm thanh lạnh lùng , không vui không buồn, không giống như trước đây, lúc cô nhận điện thoại, sẽ tỏ ra nhẹ nhành thoải mái. Sau khi vạch trần bộ mặt thật của cô ấy, tình bạn mười năm , coi như vứt bỏ.
Ninh Mẫn nghĩ, có chút đau lòng, nhưng sự thật, chình là tàn khốc như vậy. Cô hít một hơi nho nhỏ.
“Ở nhà sao?”
“Ừ”
“Cậu hãy gọi điện cho bảo vệ, mình và Hoành Vi muốn gặp cậu”
Nói chưa xong đã bị ngắt lời. “ Các cô đừng tới đây”
Ninh Mẫn nghe xong không khỏi nhíu mày, trong lòng dâng lên nghi ngờ
“Vì sao bọn mình lại không thể đến?”
“Tôi thấy người không thoải mái, đã muốn ngủ… còn có ,Ninh Mẫn, cô là người phụ nữ tâm địa ác độc, tôi đối với cô vẫn luôn giả nhân giả nghĩa, loại giao tình đạo đức giả này, về sau, chúng ta không cần phải tiếp tục duy trì, từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi… đến chết cũng không qua lại”
Âm thanh lạnh như băng , thông qua điện thoại truyền đến, vô tình xé rách tình bạn xây dựng mười năm qua của bọn họ.
Trong lòng Ninh Mẫn đau đớn, vừa muốn nói cái gì, thì đầu bên kia đã ngắt máy.
“Cô ấy , không muốn chúng ta vào?”
Bên trong xe Hoành Vi mơ hồ nghe được một chút.
“Ô, cô ấy tuyệt giao với bọn mình”
Muốn tuyệt giao, cũng phải tuyệt giao rõ ràng, chuyện này, cô không điều tra không được. Ninh Mẫn xuống xe, dựa người vào cửa xe, híp mắt nhìn xung quanh tiểu khu tiến đến.
Bên này, bảo vệ đứng bên cạnh, dùng ánh mắt rất chuyện nghiệp đánh giá cô.
Phòng của khu nhà ở đây, là do Cố Hiểu dùng tiền lương của mình mua được, diện tích không lớn, ba gian hai phòng rất đơn gian, cô không lấy một đồng nào của Cố gia, tự sức lực mình mua.
Cô ấy đã từng nói, nơi ở này , cô ấy sẽ dùng về già để dưỡng lão. Lúc đó , cô ấy tính không kết hôn.
Sau khi lấy được chìa khóa, cô ấy đã đưa cô tới đây xem, còn hỏi cô thiết kế trang trí trong phòng này cô có đề xuất gì không? Lúc đó bọn cô còn dành thời gian , để nghiên cứu nghệ thuật trang trí.
Ninh Mẫn đứng đó hồi tưởng lại một chút, nói với bảo vệ, bọn họ không tiến vào, sẽ lập tức rời đi. Bảo vệ gật gật đầu, xoay người lại. Ninh Mẫn một lần nữa trở lại trong xe nói:
“Cho xe đi lòng vòng bên ngoài, tìm được góc chết, chúng ta phải trèo qua đi vào”
Bọn cô từng là bộ đội đặc chủng xuất sắc nhất, không hỏi mà vào, là kỹ năng cơ bản nhất của bọn họ.
“Cậu có mang dụng cụ leo núi !” Hoành Vi hỏi.
“Dụng cụ đơn giản, mình luôn mang theo bên người, chờ một chút…’
Ninh Mẫn nhíu mày, nghĩ đến một tình huống thực tế.
“Chúng ta đều mang thai không thể làm chuyện nguy hiểm cao như vậy được, nếu xảy ra chuyện khó ăn nói với đàn ông, bỏ đi, chúng ta nghĩ cách khác”
Cô trầm ngâm, chuyển động nhanh suy nghĩ:
“Mình nhớ rõ huấn luyện viên Trương ở gần đây… mình tìm hắn giúp… Vi , cậu có thể gọi điện cho huấn luyện viên Trương không?”
“Người cậu nói là Trương Quả một lòng một dạ theo đuổi mình?”
“Ừ, nghe nói đã kết hôn, nhà cũng ở trong tiểu khu này”
“Mình thời gian qua không có liên lạc với người ngoài”
Nói cách khác không có số.
“Mình tìm trưởng quan Nhuế”
Ninh Mẫn mất sức chín trâu hai hổ (Sức lực lơn) mới tìm được Trương Quả hắn đang ở bồ đội, Trương Quả này nhận điện thoại nói: thật là hiếm có, trời hôm nay mưa Hồng Vũ hay sao , cự nhiên lại nhớ tới hắn. Cô cười nói chuyện một lúc, mới nói vào chuyện chính, muốn nàng dâu của hắn giúp một chút chuyện, gọi điện cho bảo vệ mở cửa cho bọn họ vào.
Trương Quả hỏi bọn họ muốn vào làm cái gì, trời lạnh như vậy không đi ngủ đi.
Cô không trả lời, chỉ nói quay về sẽ giải thích sau. Cúp điện thoại, bọn cô ngồi chờ. Không bao lâu, vợ của Trương Quả gọi điện thoại ,bảo vệ sau khi xác định, xe mới từ từ tiến vào.
Tiến vào lầu số 6 vừa lúc có người đi ra, bọn họ vào thang máy lên tầng 12 B. Hoành Vi muốn bấm chuông Ninh Mẫn không cho. Từ trong túi lấy ra máy giải mã đọc mật mã, mật mã giống như là dãy số ngày sinh.
“Là ngày sinh của Cố Đơn”
Hoành Vi nhìn thoáng qua đưa ra một kết luận. Ninh Mẫn không nói lời nào, của phòng tầng thứ hai, cô dùng chìa khóa vặn năng để mở cửa.
Trước sau không quá hai phút. Cửa mở ra Ninh Mẫn cẩn thận đi vào bên trong. Cánh cửa mở rộng bọn họ nhìn thấy không phải phòng khách yên tĩnh không có người, mà một thiếu niên cao cao gầy gầy xuất hiện rõ ràng trước tầm mắt bọn họ, vóc dáng cũng phải cao 1m6, tóc ngắn xõa tung, mặt trái xoan, mày rậm như kiếm, con mắt sâu như phiêu (trôi nổi) mũi thẳng thanh tú, môi màu đo đỏ, áo sơ mi trắng, áo len đan bên ngoài, phối với quần bò màu xanh, chân đi dép lê lông xù… đây là dép của Cố Hiểu.
Môi hồng răng trắng, tướng mạo tuấn tú, là ấn tượng đầu tiên khi người ta nhìn thấy thiếu nhiên này.
Ánh mắt bình tĩnh, một thân trấn định, đây là ấn tượng thứ hai.
Lúc này bọn họ đang đứng song song, Ninh Mẫn quên cả chào hỏi, thật giống hình dáng Hoắc Khải Hàng, khiến cô rung động thật sâu. Chỉ liêc mắt một cái, cô có thể nhận ra, cậu chính là đứa trẻ trong bức ảnh Cố Đơn.
Không phải chính là Cố Đơn trước mặt này, dĩ nhiên khi lớn lên, cùng ảnh chụp sẽ có ba phần giống.
Thiếu niên trong phòng đối mặt với khách không mời mà đến, chỉ hơi nhíu đôi lông mày rậm một cái, trên tay đang cầm cái túi màu đen, vốn là muốn ra ngoài, đem đồ trên tay vứt xuống.
“Hai người tìm ai?… các người giống như không phải dựa vào chìa khóa đi vào?”
Đứa nhỏ này lời nói và ánh mắt đều lóe lên sắc bén, nhìn đến đồ trên tay Ninh Mẫn thì toàn thân đề phòng cảnh giác.
Loại đề phòng này, làm cho ánh mắt của hai người phụ nữ bồ đội đặc chủng nheo lại, họ trao đổi ánh mắt: nhất trí cho đứa nhỏ này chịu giáo huấn quân sự đặc biệt.
“Chúng ta là bạn của mẹ cháu”
Ninh Mẫn hoàn hồn, áp chế cảm giác nghi ngờ trùng trùng điệp điệp nói
“Thật sao? Nếu các người là bạn của mẹ tôi , thì không nên không mời mà đột nhập vào?”
Trong mắt thiếu niên tất cả đều là vẻ không tin.
“Muốn chứng thực tính thật sự của câu trả lời này như thế nào, đợi mẹ cháu tắm xong, đi ra sẽ rõ… cháu là Cố Đơn đúng không?”
Ninh Mẫn nói rất nhẹ nhàng, cô có thể nghe được âm thanh của tiếng nước chảy.
Gian phòng kia cách âm cũng không có tốt như vậy, nghĩ đến người đang tắm có thể nghe được bên ngoài có người xâm nhập, Cố Hiểu từ trước tới giờ là một chiến sĩ có vô cùng tốt có tính cẩn thận cao.
Ngay tức khắc, cửa phòng tắm mở ra, bị đạp uỳnh một cái, Cố Hiểu vội vàng từ bên trong chạy ra, áo tắm dài ôm lấy người cô, khi nhìn thấy bọn họ, khuôn mặt vốn bị khí nóng làm cho đỏ ửng, nháy mắt đã trắng bệch.
“Mẹ mấy cô ấy nói là bạn của mẹ, nhưng những thứ trên tay các cô ấy, hình như chỉ bộ đội đặc chủng mới có…”
Thiếu niên quay đầu nhìn mẹ, nhẹ nhàng nói rõ, ánh mắt tuyệt đối sắc bén
“Đúng, bọn họ…là bạn của mẹ…là chiến hữu…”
Cố Hiểu cúi đầu giải thích, trên gương mặt khác thường kia, kéo ra một nụ cười.
“Bọn họ thích khoe khoang sở trường của bọn họ. Không mời mà vào, tiểu Đơn con về phòng đi, mẹ phải cùng bọn họ nói chuyện..”
Thiếu niên bình tĩnh nhìn một lát, cũng chưa đi, hơi cười, cười tươi đến mê người, ánh mắt mang theo ý vị nghiên cứu.
“Mẹ , mẹ quên giới thiệu cho con..”
“Đúng, mẹ nên giới thiệu bọn họ một chút..”
Cố Hiểu vỗ vỗ đầu, chỉ Ninh Mẫn và Hoành Vi
“Đây là cô Ninh, đây là cô Hoành..”
Lại nhìn về thiếu niên, giọng nhẹ nhàng giới thiệu “Đây là con trai mình Cố Đơn”
“Mẹ hai cô rất nổi tiếng nha”
Đứa nhỏ này có chút nắm bắt không hợp với tuổi của cậu.
Chỉ vẻn vẹn mấy câu nói Ninh Mẫn Và Hoành Vi liền cảm nhận được lòng phòng bị của đứa nhỏ này rất lớn, hơn nữa còn muốn thông qua cố chấp nhiệt tình do thám được nhiều hơn. Trong xương cốt đã bộc lộ cậu là một người con phản nghịch. Nhưng cậu lại đem loại phản nghịch này chen giấu vô cùng hoàn hảo, chỉ khiến cho người ta mơ hồ cảm nhận được sự khôn khéo và ngôn từ trong lời nói có chút không thuần phục.
Ninh Mẫn cười: “Xin chào, Cô tên Ninh Mẫn, cháu có thể gọi cô là cô Ninh”
Hoành Vi cười nhẹ : “Xin chào cô tên Hoành Vì, cháu có thể gọi cô là cô Hoành”
“Cô Ninh cô Hoành xin chào…”
Cố Đơn ở trước mặt Ninh Mãn quét một vòng, cũng đảo một vòng qua Hoành Vi, híp híp măt. Nói:
“Chào cô hình như cô là vợ mới cưới của Mạc Nghiêu Chi”
Lời khẳng định này làm Hoành Vi ngẩn người. “Làm sao cháu biết?”
Các cô cơ bản chưa có bình sinh đi… đứa nhỏ này ở đâu mà biết chuyện này?
“Cháu…”
Cố Đơn vừa định nói chuyện, Cố Hiểu đi tới nói.
“Tiểu Đơn , không phải con nói mệt sao? Ngoan về phòng ngủ, mẹ cùng hai cô nói chút chuyện riêng”
“Vậy mọi người nói chuyện đi , con về phòng đây”
Rõ ràng đáy mắt có chuyện , nhưng Cố Đan đem toàn bộ chuyện muốn nói nuốt xuống, hòa hợp êm thấm hơn nữa còn lễ phép nói một lời chúc ngủ ngon, rồi trở về phòng.
Ninh Mẫn bình tĩnh nhìn tựa như thấy được một Hoắc Khải Hàng thu nhỏ vậy.
Bình tĩnh, ẩn nhẫm…
Cô cảm giác trên người đứa nhỏ này tràn ngập những chuyện không thể tưởng tượng nổi, thậm chí cảm thấy, đứa nhỏ này đến để cởi bỏ những thắt nút chưa giải thoát được.