Cô nhìn hai đứa trẻ không có làm phiền bọn chúng mà chỉ lặng lẽ rời đi, chỉ để Lăng Châu trong coi ở bên cạnh.
Cô hướng thư phòng đi tới, nhìn thấy Đông Đình Phong đang bận rộn, Trần Tụy đứng bên cạnh báo cáo công việc, câu từ ngắn gọn lưu loát, biểu ý rõ ràng, thể hiện rõ năng lực chuyên nghành cao cấp.
Cô đứng dựa vào cửa, nhìn người đàn ông của mình, chính tay mình đặt bút ký lên, toàn bộ tài liệu đều được xử lý hết, từng động tác giơ tay nhấc chân đều có phong thái làm cho người ta mê mẩn.
Đột nhiên trong lúc đó, cô chợt phát hiện, có một loại yêu ẩn sâu trong lòng mình, rồi từ đó sinh sôi nảy nở làm cho mình ngày càng yêu sâu đậm người đàn ông này.
Không bài xích, không ghét cũng không tỏ thái độ gì, sau đó là hấp dẫn lôi kéo, sinh ra cảm giác an tâm, rồi bắt đầu thấy thích, chop tới bây giờ sinh ra một loại cảm giác nếu như không yêu thì tình cảm kia vẫn phát sinh khéo léo không thể nào kiềm chế được.
Mà cuộc sống của cô cũng biến hóa đến nỗi nghiêng trời lệch đất.
Người đàn ông này đã bước vào thế giới của cô làm thay đổi toàn bộ quỹ đạo cuộc sống của cô.
Mà loại thay đổi này, làm cô cảm thấy như hương vị mùa xuân đang trở lại, làm lòng người rất cảm kich.
Đúng lúc này Đông Dạng từ trong toilet đi ra, nhìn thấy cô ngây ngốc đứng ở đó.
Bà im lặng liếc mắt một cái, sau đó đi lên không may đụng phải cánh tay của cô, cười nhẹ nói nhỏ một câu:
“Có phải hay không cảm thấy người đàn ông của con rất ưu tú, rất đẹp trai, đặc biệt làm cho người ta sùng bái đến nỗi nhìn thấy hắn đều cảm thấy trái tim đột nhiên đập mạnh hơn, nhanh hơn?”
Ninh Mẫn quay đầu, mỉm cười nhìn cô cô:
“Người có phải hay không có điểm giống Vương bà bà, mèo khen mèo dài đuôi?”
“Nào có! Bé yêu nhà ta vẫn là một nam nhân đứng nhất, thuộc hàng cực phẩm, nhìn xem, làm sao có ai so được với bé yêu nhà ta?”
Đông Dạng trả lời ngữ khí có vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Ninh Mẫn che miệng, cố nhịn cười: một nam nhân nhưu vậy lại gọi là bé yêu, nếu như người ngoài nghe được chắc chắn sẽ trợn mắt há mồm.
“Theo ta ra ngoài đi dạo một chút, Cẩn Chi hôm nay sẽ rất bận rộn.”
“Được ạ!’
“Cẩn Chi, phu nhân con tạm thời để ta trông nom… còn con, ngoan ngoãn ở đây xử lý hết công việc đi, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa. Đúng rồi, bên kia còn hai đứa nhỏ, nếu chúng gây chuyện, con từ từ giải quyết nha…”
Đông Dạng lôi kéo Ninh Mẫn ra ngoài, lúc đi ngang qua Đông Đình Phong còn cố ý cúi đầu, hôn lêm mặt hắn một cái.
‘Ngoan ngoãn ha…”
Hành động này nghiễm nhiên là xem nam nhân này như một đứa nhỏ.
Trần Tụy nhìn thấy nhưng không thể trách, trong mắt Đông Đình Phong bọn họ chính là nhứng đứa trẻ như vậy.
Đông Đình Phong bất đắc dĩ, Đông Dạnh tô son thật sự rất tươi đẹp, hôn hắn chính là muốn lấy son ấn lên mặt hắn.
Ninh Mẫn nhìn thấy vậy, nở nụ cười, đại nam nhân này của cô, đối với cô cô thật không có biện pháp.
“Em đi dạo, sẽ không ở trong này quấy rầy anh làm việc…”
Cô nói vẫy vẫy tay.
Hắn nhướng mày:
“Chờ một chút!”
“Làm sao vậy?”
“Em không nên đến hôn một cái tạm biệt sao? Còn có, người phụ nữ khác hôn ông xã của em, em không ghen sao?”
Hắn đứng lên oán trách.
Đầu óc Trần Tụy chợt đông cứng lại, liều mạnh nhịn cười: Đông tiên sinh hờn dỗi như vậy thật sự là chuyện lạ nha.
Ninh Mẫn hơi xấu hở, không để ý tới hắn, nhưng hắn lại kéo cô lại đem cô giữ chặt:
“Xem anh ở đây cố gắng kiếm tiền mua sữa bột cho các con, em không phải nên cổ vũ anh một chút sao?”
Ninh Mẫn phì cười, nhưng cái loại bám người của hắn lại làm cho cô cảm động.
“Được rồi, nhìn anh đáng thương như vậy, thưởng cho một cái hôn.”
Nhìn thấy Trần Tụy cúi đầu, mặt cô không hiểu sao nóng lên, nhưng vẫn hướng mặt hắn hôn một cái, nói:
“Đông tiên sinh, hai mỹ nữ hôn anh, có phải hay không cảm thấy rất ưu thế?’
“Quả thực, cảm giác rất thành tựu!’’
Hắn hài lòng nở nụ cười, nhéo nhẹ cái mũi của cô:
“Đi ra ngoài cẩn thận một chút, chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Đã biết! Đông tiên sinh, anh nghĩ em là trẻ con sao? Nhanh làm việc đi…”
Ninh Mẫn đẩy hắn ngồi xuống.
“Ôi chao! Hai cái người này, có thể hay không đừng có buồn nôn như vậy?”
Đông Dạng ở bên cạnh than thở, nhiều năm như vậy, từ trước đến nay làm việc rất yên tĩnh, rốt cục gặp một cái miệng để hắn ta phải than phụ nữ rất mệt mỏi.
Tốt lắm.
Cuộc sống như vậy mới thật hoàn hảo.
Bên ngoài, ánh nắng mặt trời rất tươi sáng.
Hai nữ nhân xinh đẹp đi xuống, Đong dạng vừa lái xe vừa kể chuyện Đông Đình Phong ngày trước:
“Tiểu Đông trước đây cực kỳ đẹp trai, nhưng chỉ có trang phục phong nhã hào hoa, còn vẻ mặt lại lãnh đạm lạnh lùng, làm bộ kiêu ngạo, nhưng phong thái rất ưu mỹ, tính tình rất thanh cao, thu hút rất nhiều nữ nhân. Nhưng mà ta nói với con, ta chưa bao giờ nhìn thấy tiểu tử này buông xuống tư thái yêu chiều nữ nhân như vậy. Ninh Mẫn con thực để cho ta mở rộng tầm mắt.”
Đông Dạng cười vui vẻ, nhưng lại ẩn chứa trong đó một loại tình cảm đau thương.
Ninh Mẫn nhìn vị cô cô này cười rất quyến rũ. Nhưng một nữ nhân như vậy cho đến giờ lại không có lấy chồng, sinh con, đây là sao?
“Cô cô, người thích trẻ con như vậy tại sao không tìm một người chồng thật tốt rồi sinh vài đứa?”
Nghe đến đây, xe đột nhiên dừng lại.
Vẻ mặt tươi cười của Đông Dạng cũng lập tức đông lại, hình như có sự chua sót từ đáy mắt tràn ra, rất sâu đậm…
Sau xe có một chiếc xe khác nhấn còi, lôi Đông Dạng trở lại hiện tại.
“Thật có lỗi, con không nên hỏi vấn đề này.”
Ninh Mẫn nhẹ nhàng nói, thông qua kính chiếu hậu, liếc mắt một cái, xe đã sắp xếp thành hàng dai, cảnh sát giao thông cũng đang hướng chỗ này đi tới.
“Cô Cô chúng ta tìm một chỗ ngồi chút đi.”
Đông Dạng gật đầu, cảnh sát giao thông vừa muốn gõ cửa xe thì chiếc xe khởi động hướng phía nam đi tới.