Chờ Ninh Mẫn từ trên lầu đi xuống, đã chín giờ, bữa sáng đã chuẩn bị xong, làm theo những món Ninh Mẫn thích nhất, là Đông Đình Phong tự mình nấu, nấu theo chế độ dinh dưỡng, lấy những món ăn đã luyện tập nhiều lần ở Ba Thành ra khoe, nấu tuyệt đối là đủ hương vị.
Ở Cổ Vân, tuy có rất ít người tới, nhưng vẫn có sẵn đầu bếp ở đây. Bình thường không cần chuẩn bị ba bữa cơm, các đầu bếp đều quên mình phục vụ cho thôn trang nấu rượu. Nếu Đông Đình Phong hay là người nhà họ Đông đến đây, thì hắn ta mới tới đây.
Hôm nay đầu bếp đến thật sớm nhưng Đông Đình Phong chỉ cho hắn ta làm trợ thủ.
Chờ Đông Đình Phong dọn bữa sáng lên, thật cẩn thận hầu hạ nữ chủ nhân xinh đẹp dùng cơm, khiến Trương Trù mở to mắt nhìn chằm chằm.
Mọi người, ai mà không biết miệng lưỡi Đông đại thiếu rất lợi hại, cũng rõ ràng lợi ích mà Đông gia cho, tuyệt đối phong phú hiếm thấy, nhưng vị trí chủ bếp này, chân chính có thể làm lâu dài thì không có mấy người, vốn là đổi tới đổi lui, không phải ngại nhận vào ít, mà là vị giác Đông đại thiếu thật sự rất kén chọn. hắn không nghĩ tới, Đông đại thiếu sẽ tự mình xuống bếp, có thể nấu những món ăn ngon như vậy, hơn nữa còn dịu dàng với một người phụ nữ, càng khiến người ta cứng lưỡi.
Sau bữa ăn, Trương Trù mới nói với Ninh Mẫn:
“Đông thiếu phu nhân thật sự rất có phúc, thân phận của Đông thiếu như thế, mà chịu vì thiếu phu nhân rửa tay nấu ăn, nói ra ai tin?”
Ninh Mẫn nhàn nhạt cười, nói: “Ở trong mắt tôi, anh ấy chỉ là người đàn ông, là chồng của tôi. Tôi có thể vì anh ấy nấu cơm giặt đồ, thì anh ấy cũng có thể vì tôi làm đồ ăn thôi. Hầu hết đều có trong cuộc sống, đó là hình thức chung sống của người bình thường. Không liên quan đến thân phận, địa vị quyên lục.”
Chung sống càng lâu với người đàn ông này, càng cảm thấy cuộc sống đơn giản như vậy. Bỏ xuống tất cả ánh hào quang, bọn họ chỉ là một đôi vợ chồng bình thường trên thế giới này. Có thể sưởi ấm cho nhau, có thể cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.
Đông Đình Phong nghe xong cười, mọi người kính sợ hắn, xem hắn như thần, chỉ có người phụ nữ này xem hắn như người bình thường, luôn đứng ngang hàng với hắn thưởng thức hắn, đây là khác nhau của cô và bọn họ.
Mười giờ sáng, bọn họ đi đến bệnh viện, vừa vào cửa liền thấy được một hình ảnh:
Đông Kỳ và Khuynh Vãn mỗi người một cái Ipad, đang tranh tài trí lực.
“Nè, anh lại kêu tiểu cô dẫn Đông Kỳ tới đây hả?”
Cô đứng lại, che miệng, rất kinh ngạc, nhưng trong lòng thật vui vẻ!
“Ơ, Vãn Vãn lại đây nào… Đấy, Ninh Mẫn cháu nhìn đi, hai đứa nhỏ này thật tốt, giống như kim đồng ngọc nữ …”
Đông Dạng nhìn hai đứa nhỏ, càng nhìn thì càng thích, thuận miện nói:
“Haizz, cô nói, sao cô càng nhìn càng thấy hai đứa có chút giống nhau… Nếu người khác thấy, nhật định cho rằng bọn họ là sinh đôi nha…”
Đông Đình Phong vừa nghe, trong lòng không khỏi động.
Ninh Mẫn ngẩng đầu nhìn, cảm khái: “Đúng là có chút giống nhau. Nếu em trai của Vãn Vãn còn sống, đến giờ không chừng có chút giống Kỳ Kỳ. Con gái mà, vốn lộ vẻ yếu ớt.”
“Hả, Vãn Vãn còn có em trai.”
Đông Dạng kinh ngạc.
“Dạ, hai đứa là sinh đôi, chỉ là…”
Nhắc tới đứa nhỏ chết non kia, ánh mắt cô buồn bã.
Trong mắt Đông Dạng cũng có chút phức tạp, vỗ vỗ vai Ninh Mẫn, an ủi: “Chuyện cũng đã qua rồi. Con đừng thương tâm.”
Ninh Mẫn dạ một tiếng.
Lúc này, đột nhiên Đông Dạng nảy ra ý nghĩ:
“Nè, cô nghe nói, chuyện sinh đôi này là trời sinh duy truyền. Con có một lần sinh đôi trai gái, giờ cái thai này có khi nào cũng là hai không?”
Ninh Mẫn ngẩn ra, ánh mắt Đông Đình Phong sáng ngời: “Có khả năng lắm! lúc trước còn quá nhỏ nên con không có kiểm tra, chờ lớn thêm chút nữa, đi siêu âm.. Nếu không, bây giờ chúng ta đi kiểm tra lại?”
“Ở đây làm gì có dụng cụ tân tiến như vậy, nếu là song thai, bác sĩ Hoài đã sớm nói rồi..”
Ninh Mẫn không có tính toán với người đàn ông muốn có con tới phát điên ầm ĩ, mà đi về phía hai tiểu bảo bối.
Mà nói, hai đứa nhỏ này chơi rất vui, cùng nhau xông qua cửa thứ mười, trong lúc khó phân cao thấp…
Lần đầu tiên Đông Kỳ gặp bạn nhỏ có sức cạnh tranh như vậy, Vãn Vãn cũng là lần đầu tiên đụng tới một cậu bé có năng lực như vậy, trong mắt hai đứa nhỏ tràn ngập hung phấn.
“Mẹ, con được max điểm qua cửa rồi! Lợi hại không?”
Vãn Vãn cười híp mắt nói, đứng lên, vươn hai tay ôm lấy mẹ bé, rục xuống, lộ vẻ mềm mại đáng yêu.
Đông Kỳ đang ngồi trên giường cũng đứng lên, chẳng qua là con ngươi nhanh như chớp chuyển động, không có kêu, trong lòng có áp lực rất lớn nha, không có cách cãi nhau với bé, dù sao người ta là mẹ ruột của bé, chỉ là mẹ kế của câu. Nhóc bĩu môi.
“Con nha, như bong bóng xì hơi thế. Con đừng nhõng nhẽo quá được không? Nhìn đi, Tiểu Kỳ đâu có nhõng nhẽo như con.”
Cô hôn khuôn mặt của con gái, sau đó nhìn Đông Kỳ, không ra tay, mà vẫy vẫy:
“Tiểu Kỳ, mấy ngày không gặp liền quên mẹ sao? Quên mất phải gọi mẹ như thế nào hả?”
“Không có.”
Đông Kỳ sờ sờ mũi.
“Vậy sao không gọi?”
Đông Kỳ mè nheo đi tới:
“Mẹ.”
Kêu có chút không được tự nhiên.
Bởi vì Vãn Vãn cười, còn làm mặt quỷ: “Liu liu, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ.”
“Đứa nhỏ này sao lại hư hỏng như vậy, sao lại nói chuyện như vậy? Bướng bỉnh như vậy, cẩn thận sau này mẹ chỉ thương tiểu Kỳ, mà không thương con…”
Ninh Mẫn bắt đất dĩ chọc chọc trán bé.
Vãn Vãn vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, tiến tới bên tai Ninh Mẫn, cúi đầu gọi một tiếng: “Mẹ, sau này chúng ta thật sự ở chung với bọn họ sao?
“Ừm.”
Ninh Mẫn kéo Đông Kỳ vào trong ngực, cười nói:
“Bây giờ hai con rất thân với nhau phải không… Sau này, chúng ta sẽ thành người một nhà. Vãn Vãn, con là chị gái, đã là chị thì không được khi dễ em trai, có biết không? Kỳ Kỳ, còn con nhỏ hơn Vãn Vãn một ngày, con là em trai, mẹ biết Tiểu Kỳ nhà chúng ta là một thân sĩ, cho nên sau này các con cùng đi học đi chơi, nhất định phải bảo vệ chị gái cho tốt. Con trai bảo vệ con gái, là đạo lý hiển nhiên. Con gái chăm sóc con trai, không thể chối từ. Chúng ta móc nghéo đi, từ hôm nay trở đi, chị gái phải chăm sóc em trai, em trai phải bảo vệ chị gái. Có được không?”
Vãn Vãn trừng mắt nhìn, Tiểu Kỳ cũng đảo đôi mắt to tròn, hai đứa phấn điêu mài ngọc liếc nhìn nhau.
Một đang suy nghĩ: vô duyên vô cớ lại có một em trai, chị đây nhất định phải ra oai của chị mới được.
Một khác cũng đang nghĩ: aizzz, vì có một người mẹ xinh đẹp, nên người chị nhỏ bé này chỉ có thể cắn răng nhận.
“Chị gái tốt! Sau này xin chiếu cố cho em.”
“Em trai tốt! Yên tâm, chị đây sẽ chiếu cố em thật tốt! Đến đây, để chị ôm một cái nào…”
Vãn Vãn cười tới ngọt ngào, ngọt đến Đông Kỳ cảm thấy giống ác ma, mà cái ôm mềm nhũn này, càng khiến cả người nhóc nổi da gà.
Ninh Mẫn thấy hai đứa nhỏ như vậy, cô thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi giữa hai người, cùng nói chuyện với nhau, bên trái một tiếng mẹ, bên phải một tiếng mẹ, cảm giác rất ấm áp, giọng nói mềm nhũn kia khiến lòng cô giống như được ngâm trong mật, ngọt không tả nổi.
Bên kia Đông Dạng kéo Đông Đình Phong ra ngoài.
“Biết rồi sao?”
Bà có ý hỏi.
“Dạ.” Đông Đình Phong gật đầu.
“Con có thấy chuyện này nó sao sao không, từ đầu đã có người điều khiển.?”
Vẻ mặt Đông Dạng nghiêm túc: “Sáng sớm, lúc cô nhìn thấy khuôn mặt yếu ớt sợ hãi đứng trước mặt, cô còn nghĩ cô nằm mơ chưa có tỉnh. Cô ta lại không có lên chuyến bay đó. Nhưng mọi người hỏi vậy mấy ngày đó cô ta đi đâu. Cô ta liền im lặng cúi đầu, cái gì cũng không chịu nói. Mà không đúng, cô ta có nói hai ba câu. Từ đầu tới cuối chỉ nói ba câu: ông nội, mẹ, tiểu cô, con đã trở về. Ông nội, thật xin lỗi, con không muốn ly hôn,..”
Vừa nghĩ tới tình cảnh kia, đầu của bà liền đau â….
“Trên pháp luật quy định. Người mất tích năm năm có thể xin giấy báo tử. Mà Hàn Tịnh mất tích không tới một tháng, cho nên, tư liệu con cung cấp, sẽ trở thành chứng cứ trái luật, chứng minh con vì muốn tái hôn mà cố ý thêu dệt kết quả tử vong của người khác. Nếu Hàn Tịnh muốn tố cáo, con sẽ bị phạt tội trùng hôn…”
Đông Đình Phong lẳng lặng nghe, sao có thể không hiểu được hậu quả của nó chứ.
“Trên đường cô tới đây có nghĩ tới chuyện này, có một cách tốt nhất, con chia cho cô ta một nữa tài sản chung, sau đó lấy giấy ly hôn. Nhưng là cô ta không chịu ly hôn. Mà hôn nhân hiện tại của con, có thể bị buộc phải hủy bỏ…đây cũng không phải chuyện đùa. Nếu Ninh Mẫn biết chuyện này, sợ rằng sẽ chịu đả kich rất lớn…. Con suy nghĩ cẩn thận đi, nên xử lý chuyện này như thế nào..”
“Tiểu cô, cô yên tâm. Chuyện này, con đã đoán trước. có thể xuất hiện một kết quả như vậy, cũng không phải chuyện xấu. Có một số việc, nên mượn cơ hội này xử lý cho xong…..”
Giọng nói nhàn nhạt, nhưng đầy tự tin.
Đông Dạng ngơ ngác một chút: “Đứa nhỏ này, con đùa cái gì vậy hả?”
Hắn vẫn cảm thấy: Hàn Tịnh là một nhân vật mấu chốt, cô ấy đã chết, rất có nhiều chuyện không có cách nào liên hệ với nhau được, cô ấy còn sống trở về, có chút chuyện hắn không nghĩ ra, thì lại có một cơ hội biết rõ chân tướng.