Đông Lục Phúc cũng rất ngạc nhiên, vốn ông đang nói chuyện với mấy bạn già, chờ ông nghe được tin dưới lấu chạy đến thì trò hay đã tàn rồi, ông cau mày hỏi vài câu, tin tưởng cháu trai của mình sẽ không làm chuyện hồ đồ.
Mà lúc này cũng không phải thời điểm xử lý chuyện này, trước mắt nên sớm kết thúc buổi từ thiện tốt đẹp này mới quan trọng.
Đông Lục Phúc không chút để lộ cảm xúc, cười hề hề, giúp đỡ Hà Cúc Hoa tổ chức buổi đấu giá náo nhiệt trở lại, lục đục bán đi đồ đấu giá.
Không lâu, Đông Đình Phong cũng trở lại, cùng nói chuyện vui vẻ với mọi người, giống như chuyện vừa rồi chỉ là trò cười giúp vui.
Tìm một chỗ trống, Thần Huống hỏi hắn:
“Sắp xếp sao rồi?”
“Xong rồi!”
“Vậy thì tốt, tôi thấy Đông Diệu Kỳ lặng lẽ rời khỏi đây!”
Đông Đình Phong giơ ly rượu lên, ánh mắt tối tăm nói:
“Ừ, hắn chạy không thoát đâu.”
Thần Huống gật đầu, nhìn xung quanh một vòng, còn nói:
“Vẫn không thấy tiểu Lôi, vừa rồi tôi thấy Cố Duy đi cùng với em ấy, cậu nên nhắc nhở tiểu Lôi không nên thân cận với cậu ta quá. Còn có nhắc luôn với vợ của cậu, Cố Hiểu có vấn đề! Phía tôi có phát hiện tình huống mới. Sau khi xác định sẽ nói với cậu..”
“Được.”
Ánh mắt Đông Đình Phong sâu một chút, cũng không hỏi tiếp, mà giơ ly rượu cụng ly với Thần Huống.
Lúc này, Trần Tụy đi tới thấp giọng nói: “Ông chủ, cần nói chuyện với người truyền thông không?”
Có một vài thứ không thể bỏ qua.
“Ừ, như thế này đi, anh mời bọn họ đi ăn khuya.. chuyện cưới hỏi thì cứ để họ đăng, hình A Ninh thì chỉ được chụp nghiêng mặt, xa ống kính, cấm không được quá nổi bật. Chuyện An Na mang thai giữ kín cho tôi. Chào hỏi tới mấy ông tổng của đài truyền thông, tin tức ngày mai sẽ được công bố, sau khi anh xem qua rồi mới được phát hành. Còn có không nên đăng quá nhìn hình, cứ xóa bỏ hết đi..”
Đông Đình Phong dặn dò thêm
Trần Tụy gật đầu đi làm việc.
Khóe môi Thần Huống cong lên.
Buổi tiệc gần kết thúc, Ninh Mẫn và Đồng Dạng đổi lễ phục cũng đã trở lại, dấu sung đỏ trên mặt cũng bớt hơn nhiều. Này là do sự khéo tay của nhà trang điểm…Đông Đình Phong cũng gọi điện thoại đặt một bộ lễ phục khác tới đây.
Hai vợ chồng vẫn ân ái như trước, tiễn các tân khách về.
Tiệc kết thúc, khi trở về Đông viên đã mười hai giờ, sau khi dùng xe, Đông Đình Phong vội chạy tới mở cửa cho Ninh Mẫn.
Vừa xuống xe, Ninh Mẫn đã thấy Hà Cúc Hoa bước nhanh lên hỏi:
“Cẩn Chi, con đưa tiểu An đi đâu rồi?”
Đông Lục Phúc cũng đi tới, chống gậy đứng đó nhưng không hỏi gì, chỉ nhìn.
“Ông nội, mẹ, ngày mai rồi nói! Hôm nay trễ quá rồi. Sáng mai con sẽ cho người đưa An Na tới đây. Đến lúc đó, con sẽ nói một chuyện cho mọi người biết…”
Đứng lâu trong gió, càng ngày càng lạnh.
Đông Lục Phúc suy nghĩ một chút, cũng thấy hôm nay mọi người ai cũng mệt liền phất phất tay: “Vậy thì về ngủ đi, sáng mai nói sau.”
Chuyện này tạm thời bị gác lại.
Giằng co cả buổi tối, Ninh Mẫn mới được đi tắm, ngâm mình trong bồn nước nóng, trong đó có chút bọt sữa tắm hương hoa thơm ngát.
Dây thần kinh căng thăng cũng dần buông xuống. Buổi tiệc hôm nay, đúng là ngày đáng sợ.
Giờ cô nghĩ lại cứ như mơ ý.
Tắm rửa xong, cô lau khô tóc mới đi ra ngoài, cô thấy Đông Đình Phong đang dựa vào đầu giường gọi điện thoại, nói chuyện gì đó, thấy cô ra ánh mắt nhìn cô ôn nhu.
Hắn không nói nữa, cúp máy, liền ngồi thẳng dậy duỗi đôi tay dài ra ôm cô vào trong ngực, hôn một cái lên môi cô, hít một hơi thật sâu, trong lòng là một mảnh yên tĩnh và vui sướng:
“Thơm quá.”
“Người anh thật thối, toàn thân đều có mùi rượu! Nhanh đi tắm đi, không tắm thì đừng hòng đụng tới em.”
Ninh Mẫn mỉm cười lui về sau, xoay người chui vào chăn, miệng toàn mùi rượu mà thơm và tinh khiết như vậy thật sự khiến lòng cô say mê.
“Tắm rồi là có thể đụng phải không?”
Hắn cười xấu xa, có chút ý xấu thấy đầu vai của cô lơ đảng lộ ra ngoài, vừa trắng vừa mềm.
Ninh Mẫn: “….”
Người này vừa trở về không lẽ lại muốn chuyện kia.
Mặt cô có chút nóng lên, làm chuyện thân mật như vậy cô còn chưa thích ứng được, khó trách bị hắn trêu chọc đỏ mặt.
Cô không để ý tới hắn.
Hắn cười cười ngắt mũi cô, rồi đi tắm.
Lúc đi ra, cô đang xem tạp chí, đúng lúc điện thoại vang lên, hắn nhận điện thoại, nói hai ba câu rồi thôi, đi tới bên giường hôn cô, nói:
“Anh đi nhận bưu kiện. Chờ anh đó!”
“Chờ anh làm gì?”
“Em nghĩ sao!”
Hắn nhướng mày, sâu xa nói:
“Em phải bồi thường ngày tết âm lịch cho anh! Tăng gấp đôi, không gấp mười chứ.”
Ninh Mẫn há miệng, người này thật sự rất đen..
Cô cố ý nói lại
“Anh xác định thận của anh có thể chịu nổi!”
Mang theo ba phần men say, hắn cười một tiếng vuốt mặt cô nói:
“Thử rồi thì biết thôi.”
Ninh Mẫn hừ một tiếng, trong lòng tính toán, lấy một thường mười, như vậy tính ra cuộc sống sau này của cô chỉ có thể sống trên giường sao?
Hắn đi một lát đã trở lại, giống như cơn gió ùa, đè cô dưới thân hắn, điên cuồng mang theo mùi rượu mê người, khiến cô mất hết khả năng kháng cự, chỉ có thể buông tha. Khi hắn ôn nhu và chút thô bạo ra tay, phía dưới đã bị chiếm giữ..
Triền miên khắt cốt ghi tâm, cũng giống như chạy xe trên con đường quen thuộc, người đàn ông này, càng hiểu rõ cơ thể của cô, còn cô thì chỉ có thể sờ soạng trên người hắn.
Nói đến, cô rất thích cơ thể của hắn, cường tráng, chuẩn men, không giống như người đàn ông mập như heo, hay là con tinh tinh, con khỉ không cân xứng chút nào.
Hàng năm cô ở cùng một chỗ với bọn đàn ông. Cơ thể đàn ông cô thấy rất nhiều rồi,nhưng nhìn tới cơ thể của hắn khiến cô cảm thấy nó có thể so với báo vật nha, càng nhìn càng thấy đẹp mắt.
Trong lúc cô trợn mắt nhìn thì hắn cũng thấy rõ ràng.
Cuối cùng, ở trong tiếng thét chói tai của cô, hắn hung hăng hôn lên môi cô, ôm cô thật chặt vào lòng.
Một khắc kia, hắn vỗ về tấm lưng bóng loáng của cô, nhìn khuôn mặt ửng đỏ mê người của cô, trong đầu hắn trống rỗng chỉ có cơ thể trắng mịn của cô, đường công mê người, hai người kết hợp một chỗ càng hoàn mỹ.
Mồ hôi đầm đìa.
Dư vị cứ như những cơn sóng trên mặt sông, từng lớp từng lớp bập bền. Mà bọn họ đang đắm chìm trong đó.
“Chúng ta rất hợp nhau phải không?”
Hắn cười cắn cắn vành tai trắng nỏn của cô, khuôn mặt ửng đỏ mê người có sức hấp dẫn kì lạ.
Cô khiến hắn kich động, khát vọng thích được cô bao bộc, cảm thụ mảnh trơn bóng của cô.
Và hắn cũng làm cho cô sung sướng, một lần lại một lần, hắn luôn cảm giác được cô và hắn đồng thời đều lên tới đỉnh…
Khoái cảm của nam và nữ khác nhau. Hai người không thể đạt được cùng nhau, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng.
Cho dù tình yêu xưa hay nay, dù có tình yêu đẹp như thế nào, cuối cùng trong cuộc sống vụn vặt hàng ngày cũng không thể rời bỏ chữ “Tính”. Cuộc sống vợ chồng trong mối quan hệ này nó chiếm một vị trí không dễ dàng bị dao động. Lúc còn trẻ rất nhiều vợ chồng bởi vì không hợp nhau cho nên tình cảm tan vỡ.
Tất nhiên hắn và cô vẫn có kết hợp hài hòa.
Kết hợp này khiến hắn mê luyến, mà cô cũng rất thích.
“Anh muốn em khen anh sao?”
Ninh Mẫn có chút thẹn thùng, đưa tay vuốt mặt hắn, trong bụng không thể không thừa nhận, hắn khiến cô hưởng thụ một cảm giác hạnh phúc khi yêu.
Hắn cười, đêm nay hắn ôm cô ngủ, sau một phen kịch liệt cô mệt mỏi vô cùng, trong lúc ngủ miệng vẫn lẩm bẩm:
“Đông Cẩn Chi, mười năm này anh sống như thế nào vậy? Như lang như hổ, thật đáng sợ.”
Mạnh mẽ khiến cô không thể tưởng tượng nổi, những năm đó hắn không có gần phụ nữ.
Hắn hôn cô: “Chuyện này chỉ có thể nói là mị lực của em quá lớn. Hại anh ăn trong miệng rồi cũng không muốn nhã ra.. không nhịn được muốn ăn lần nữa…huống chi nhịn lâu như vậy đến khi phá giới thật sự ngăn không được.”
“Em thấy không nên tham ăn, sẽ mau ngán đó, buồn nôn! Hừ, mấy ngày sau tiết chế một chút cho em..”
Cô nằm ngủ, nhưng hắn vẫn chưa ngủ, hắn ôm cô thật chặc không buông, cảm giác không dủ, hắn muốn cô không kềm chế được, muốn chôn trong cơ thể cô, cảm thụ rung động của cô và hắn, muốn nhìn thấy nét yêu kiều quyến rũ của cô khi nằm dưới thân hắn…tịch mịch đã lâu, hôm nay có cô làm bạn hắn thật sự rất vui, vui đến nổi sợ đây chỉ là mơ. Hắn muốn chứng thật, cô là người phụ nữ của hắn.
Sau đó, hắn cũng ngủ.
Hừng đông, Ninh Mẫn đã thức dậy, thấy Đông Đình Phong còn ngủ say, cô nằm im không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn gương mặt khi ngủ của hắn, Đột nhiên ý thức được: đây là chồng cô, người đàn ông của cô.
Ừ, có khi cô có cảm giác không thật lắm, nhưng cô đúng là xác thực có được hắn, cái tư vị được trở về chỗ cũ thật tốt.
Bảy giờ rưỡi, cô cẩn thận từ trong ngực hắn đi ra ngoài, rửa mặt thay đổi bộ quần á đơn giản, quần dài màu đen, xứng với áo đỏ ngắn, là kiểu dáng mới, rất đặc biệt, mặc lên người cô cảm thấy rất hài lòng.
Vừa bước ra ngoài đã bị người đàn ông nào đó ôm vào lòng, cô giật mình suýt chút đã hét lên, nhưng sau đó lại mềm nhũm đắm chìm trong vòng tay của hắn, thắng đến khi hắn hôn đến hai gò má nóng lên mới buông tay nói:
“Sáng vui vẻ,..ừm rất đẹp…”
“Này cũng phải cám ơn ai đó cẩn thận lựa chọn đồ đẹp như vậy..”
Cô cười vòng tay ôm hông hắn, trong lòng ấm áp.
“Azz, lễ mừng năm mới có chút buồn bực, rảnh rỗi nên anh lấy ra tìm hiểu phối chơi..”
Hắn đã mặc đồ rồi, dắt tay cô cùng ra ngoài: “Hôm nay có thể chúng ta rất bận… Đi ăn điểm tâm trước đã, sau đó hả gặp ông nội rồi chúng ta còn phải đi Quỳnh Thành nữa..”
“Ừm, em sẽ toàn lực phối hợp.”
Sau khi ăn sáng xong, Ninh Mẫn và Đông Đình Phong đi tới thư phòng.
Một khắc bước vào cửa, Ninh Mẫn phát hiện người Đông gia đã có mặt đầy đủ, Hà Cúc Hoa, Đông Đình Phong, cha con Đông Diệu Huy, cả nhà Đông Diệu Viễn, Đông Dạng, Đông Diệu Tuấn. Đông kỳ không có ở đây, sau khi ăn sáng xong Đông Đình Phong đã kêu bảo mẫu dẫn nó đi chỗ khác, nhân vật chính là Đông Diệu Kỳ cũng không có ở đây.
“Cẩn Chi, con kêu mọi người đến đây là có chuyện gì?” Mợ ba nhìn hắn hỏi.
“Có hai chuyện con muốn nói cho mọi người biết.”
Đông Đình Phong nhàn nhạt nhìn mọi người, tay không có buông Ninh Mẫn ra:
“Thứ nhất, tối hôm qua con đã nói, con sẽ tái hôn, người bên cạnh là vợ hợp pháp của con, gọi là Ninh Mẫn, không phải Hàn Tịnh. Chuyện này mẹ đã biết, ông nội cũng biết, cô út cũng biết. Mặc dù cô ấy lớn lên giống Hàn Tịnh nhưng thật sự cô ấy không phải Hàn Tịnh. Về chuyện của Hàn Tịnh, cô ấy đã chết trong tai nạn máy bay, tình huống cụ thể là như vầy….”
Hắn kể lại tất cả chuyện Ninh Mẫn, Hàn Tịnh bị tráo đổi thân phận, sau đó hắn bị cô hấp dẫn, rồi sau cùng kết hôn với cô. Mọi chuyện hắn không có nhắc tới Hoắc gia, càng không có nói tới chuyện cô là Ninh Sênh Ca đội trưởng tổ Liệt Phong. Hắn cố gắng nói đơn giản thân phận của Ninh Mẫn.
“Chuyện thứ hai là chuyện của An Na.”
Đông Đình Phong nhìn đồng hồ, tính toán thời gian một chút, liền gọi điện thoại:
“Tới rồi phải không? Tốt, dẫn bọn họ tới đây đi.”
Cùng một thời gian ở phía xa Quỳnh Thành có một người đàn ông đang xem trò khôi hài trong đoạn video được quay buổi tối hôm qua, có người chụp được, gửi cho hắn.
Hắn cười, cảm thấy rất thú vị:
“Đông Đình Phong, anh cho rằng mình nắm toàn bộ đại cục trong tay sao? A, lúc này sẽ đùa chết anh … chúng ta nhìn xem! Nhìn anh làm sao thu dọn tàn cuộc này.”
Lúc này, có thủ hạ báo lại: “Tiên sinh, người phụ nữ bị dẫn đi có thể đã bị đưa về Đông Ngải.”