“Tiểu An, không phải nói con ở nhà dưỡng bệnh thật tốt sao? Sao lại chạy đến đây..”
Trong lời nói hay giọng nói đều không có một chút trách cứ, bởi vì trên mặt bà đang mỉm cười, hơn nữa còn nhẹ nhàng ôm vai An Na, quan tâm hỏi.
“Dì Hà, dì yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc An Na, chờ anh Đông tới con sẽ giao An Na đến tay anh ấy, nhát định không có sai lầm..”
Y Tử Lam nhẹ nhàng nói.
Lời này, khiến mí mắt Hà Cúc Hoa giật giật vài cái, nhưng lại không thể nói với bọn họ, Cẩn Chi sẽ dẫn vợ mình tới.
“Nếu vậy thì chú ý tới mình một chút, ở đây nhiều người, không khéo lại mệt..”
Hà Cúc Hoa dặn dò, cũng không nhiều lời nữa.
An Na cười gật đầu: “Dạ.”
“Nếu đói bụng, thì đi kiếm cái gì đó ăn đi, Tử Kiện đã tới rồi, dì qua đó một chút, Tiểu Lôi con cũng đi đi…”
Hà Cúc Hoa dặn dò thêm một chút, kéo con gái mình đi ra ngoài, trên mặt đều là mỉm cười khách sáo, vừa chào hỏi những người đi qua, vừa cúi đầu căn dặn con gái:
“Để ý tới An Na một chút, đừng để con bé một mình gặp chị dâu con.”
“Con biết mà mẹ,…azz, mẹ, mẹ gọi điện thoại cho anh hai sao?
“Ừm.”
“Anh hai nói thế nào?”
“Nó nói nó sẽ xử lý.”
“Ý là sao? Đứa bé kia, đến cùng có phải con anh hai không?”
“Nó không có nói.”
Hà Cúc Hoa nặng nề thở dài, đưa tay xoa huyệt thái dương.
Sáu giờ tối, ở cửa sảnh Tây Hoa Đô, nổi lên một trận xôn xao, chủ tập đoàn Vạn Thế, Đông Đình Phong dẫn theo một người phụ nữ ưu nhã xinh đẹp…đi vào trong.
Một khắc kia, mọi người đang suy đoán, người con gái có má lúm đồng tiền như hoa choàng tay Đông thiếu, có lai lịch như thế nào— lớn lên thật sự rất xinh đẹp, không giống như bình hoa di động, toàn thân có một cỗ tự tin, cùng với một thân khí thế đầy kiêu ngạo.
Những người có tham gia lễ mừng thọ ở Đông gia đều biết: người đó không phải là người đi theo người đàn ông khác tới tham gia lễ mừng thọ sao?
Nhưng họ là vợ chồng nha, vậy là làm hòa rồi à?
An Na nghe người kêu, nói Đông thiếu đã tới, liền vội vàng chạy tới, lại thấy bộ dáng ân ái tay trong tay của bọn họ, vẻ mặt tức giận đến trắng bệch, cả người đều lạnh đi… không trách được nét mặt dì Hà nhìn cô là lạ, muốn cô đừng đến, thì ra là dì biết hắn sẽ dẫn bạn gái tới.
Tử Lam vừa mới đi tolet ra nhìn thấy cùng rất tức giận, lôi kéo An Na, oán hận nói:
“Đi, chúng ta đi tìm Đông Đình Phong nói lý lẽ.”
An Na kéo tay Tử Lam lại, lắc đầu, nghẹo ngào nói: “Ngày hôm nay, mình không thể nháo lớn chuyện này, nếu khiến dì Hà mất mặt…tiểu Lam, mình không thể khiến dì Hà thất vọng. Ở Đông gia, mình chỉ có thể dựa vào dì Hà, có thể danh chính ngôn thuận hay không chỉ có thể dựa vào dì..”
Đạo lý này làm sao Y Tử Lam không hiểu, nhưng cô không cam lòng:
“Chẳng lẽ cậu có thể dung túng cho con hồ ly tinh kia ở trước mặt chúng ta ân ân ái ái…”
An Na cúi đầu, sắc mặt buồn bã.
“Không được, chúng ta phải tìm cách khiến cô ta biết điều mà cút đi.”
Y Tử Lam bày mưu tính kế cho cô.
Đông Lôi cũng nhìn thấy, ngây người một chút, anh hai mặc âu phục, quần áo chỉnh tề, đôi mắt chị dâu sáng ngời, váy dài uốn lượn quanh co, xinh đẹp yêu kiều, hai người đều cười yếu ớt, chào hỏi khách nhân xung quanh, rất phối hợp dẫn tới không ít người liên tiếp bước lên chào hỏi.
Những người mới hợp tác hay hợp tác nhiều năm với Đông Đình Phong trên thương trường, ít nhiều cũng biết đến tính tình của hắn, trước kia Đông Đình Phong dẫn bạn gái tham gia các buổi tiệc đều rất lạnh nhạt, không quam tâm đến bạn gái, nhưng hôm nay lại không giống vậy. người con gái đó kéo tay hắn hắn cũng không thấy phiền, còn dắt tay nhau lấy thức ăn.
“Đông thiếu, vị tiểu thư xinh đẹp này là thiên kim nhà nào thế? Nhìn rất lạ mặt nha.”
Một vị thiếu gia lịch sự cười tươi nhìn Ninh Mẫn. hỏi Đông Đình Phong, có ý muốn theo đuổi.
Ai cũng biết Đông Đình Phong đã có vợ, rất nhiều người cũng biết chuyện hắn và An Na, nhưng Đông thiếu cũng thật lạ, không để ý tới người yêu của mình lại ở đây vui vẻ với người mới.
Dĩ nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy, phần lớn thì ít ai tới lễ mừng thọ lúc đó.
“Vợ tôi.”
Ca chữ này khiến người đàn ông đó ngơ ngác một chút, mới ngượng ngùng chúc phúc vài tiếng, liền rời đi.
Sau đó—-
“Tiểu Lôi, phát ngốc cái gì vậy hả..”
Đông Đình Phong kéo Ninh Mẫn đến trước mặt Đông Lôi, cười hỏi.
Đông Lôi nhìn xung quanh một chút, không thấy An Na, trong lòng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh hai đến trễ!..ê.. tại sao lại gõ đầu em..”
Cái trán bị gõ một cái, cô trừng mắt:
“Nhìn thấy chị dâu mà không chào, muốn bị gõ nữa phải không?”
“Chị dâu.”
Đông Lôi có chút bắt đắc dĩ, không thể không thừa nhận chị dau và anh hai đứng chung một chỗ giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ vậy.
Cô trốn qua bên cạnh Ninh Mẫn, cầm lấy cánh tay Ninh Mẫn, nịnh nọt nói:
“Chị dâu, sau này chị để ý anh hai một chút nha, người này luôn khi dễ em đó.”
Ninh Mẫn thấy cô thân cận mình như vậy, không giống như trước kia gặp mình là tức giận buồn bực, cô cúi đầu cười, hỏi:
“Ha, em không tức giận sao?”
“Em tức giận có tác dụng gì sao? Chị cũng đã thu phục anh hai, em mà còn buồn bực không phải là tự tìm khổ sao. Với tính tình của em, chị yêu anh hai em, thì em liền thích chị, chị phụ anh hai em, em sẽ hận chị… đó nguyên tắc cơ bản, ai cũng không thay đổi được…”
Nhìn cô xem, yêu ghét rõ ràng.
Ninh Mẫn bật cười, đột nhiên cảm thấy thích cô em chồng này hơn.
Đông Đình Phong cũng cười: con nhỏ này…
“Đúng rồi, anh hai, anh Na Dĩnh với mấy người khác ở bên kia, cũng đã tới lâu rồi. anh Dĩnh còn dẫn vị hôn thê của anh ấy đến nữa…”
Đông Lôi chi chỉ bên phía bên kia.
“Ừ, Cố Hiểu sao?”
“Ừm, hình như là vậy?”
Ánh mắt Ninh Mẫn sáng lên.
Đông Đình Phong thấy biết là cô muốn gặp, cười một tiếng: “Đi, đi qua đó chào hỏi một chút, sau đó anh đi tìm mẹ…..Lôi Lôi em có đi không?”
“Không, không, em không đi đâu, Thần Tử Kiện có ở đó, em không đi!”
Đông Lôi liên tục rất đầu, cự tuyệt xoay người chạy đi.
Đông Đình Phong thấy liền cười, nói với cô:
“Lôi Lôi rất sợ Thần Huống.”
“Tại sao vậy?”
Thần Huống là một người rất nghiêm túc, không nói cười tùy tiện, hoàn cảnh sống từ nhỏ đã buộc anh thành một người như vậy, nếu so sánh với Hoắc Khải Hàng cũng không kém mấy.
Ninh Mẫn đến chào hắn, tuy rất nghiêm túc nhưng cũng không phải loại người hung ác. Dĩ nhiên thân hình hắn cũng rất cường tráng không giống như khí chất nho nhã của Đông Đình Phong, cũng không giống Hoắc Khải Hàng một thân khi chất cao quý đầy ưu nhã, đầy quyến rũ. Nhưng cũng không phải loại người dã man.
Nếu mặc một bộ đồ bình thường, thì nhìn hắn như lỗ mãng ngang ngược, nếu hắn mặc quân trang trên người thì đặc biệt man lì, nếu một thân lễ phục thì hắn liền lộ vẻ đặc biệt lãnh khốc, đặc biệt đẹp trai…đây là do những chiến hữu vui đùa đánh giá hắn.
Đông Đình Phong cười, nắm tay cô: “Sau này sẽ kể em nghe.”
Vừa chào hỏi, hai người rất nhanh đi đến bên kia, liền thấy ba người người đàn ông nổi bật đang nói chuyện phiếm, Nhị thúc Đông Diệu Huy cũng ngồi ở đó.
Đông Đình Phong tiến lên chào hỏi mọi người, Ninh Mẫn cũng chào theo, sau đó cùng ngồi ở một bên, ánh mắt dừng trên người Cố Hiểu ở đối diện—- ngày xưa là chiến hữu, bây giờ là bạn tốt. Ninh Mẫn thấy Cố Hiểu nhìn cô khẽ cười.
“Ơ, Cẩn Chi, vợ yêu trong ngực cho nên cậu quên trời quên đất luôn phải không, đến giờ mới xuất hiện, đây đây phạt ba chén.” Uông Dĩ Hàm lên tiếng nói.
Đông Đình Phong cười nói: “Nếu vậy thì tôi nhất định sẽ cho cậu say trước..”
“Được, xem cậu có bản lĩnh đó hay không!” Uông Dĩ Hàm cười ahah.
Thần Huống cũng giơ ly rượu lên, nhìn Ninh Mẫn nhợt nhạt cười một tiếng: “Ninh tiểu thư, chúc mừng!”
“Vậy tôi có nên nói một tiếng chúc mừng với Thần thiếu không, nghe nói Thần tư lệnh đã đặc cách đưa anh lê chức phó tư lệnh, hôm nay, bộ không quân gần như đã nằm hết trong tay Thần thiếu, Tôi và Cẩn Chi thuận lợi làm đăng kí ở nước ngoài, cũng là nhờ Thần thiếu không ít a, Cẩn Chi, anh nói em có nên mời Thần thiếu một ly không?”
Ninh Mẫn nói rất thâm ý, mỉm cười.
“Cám ơn thì không cần, nhưng rượu mừng thì nhất định phải uống.” Thần Huống vỗ vai Cẩn Chi, làm như không hiểu ý cô, nói: “Nếu đã xác định ngày rồi thì cho tôi biết.”
“Nhất định.”
Đông Đình Phong bắt tay Thần Huống, quay đầu liếc sắc mặt nhàn nhạt của bà xã một cái, nói tiếng xin lỗi liền kéo cô đi gặp Hà Cúc Hoa.
Thấy bọn họ đi xa, Uông Dĩ Hàm ngưng cười nói:
“Lần này Hoắc Khải Hàng xem như tiền mất tật mang, có điều Tử Kiện, chuyện này cậu và Cẩn Chi đùa thật qúa trớn… dùng Ninh Mẫn mạnh mẽ cho người ta một đao… hình như Ninh Mẫn cũng cảm giác được. Chỉ mong cô biết sẽ không giận Cẩn Chi …”
Thân fHuống uống một ngụm rượu, lắc đầu:
“Cô sẽ tức giận. Từ đầu đến cuối Hoắc Khải Hàng cũng không muốn ngồi lên vị trí kia, anh ta trong lúc sơ tuyển mà rời đi, chẳng qua là tương kế tựu kế thôi… người phụ nữ này thông minh như vậy sớm đã biết.”
Na Dĩnh gật đầu: “Tôi cũng thấy anh ta cố ý. Anh ta muốn cố ý thổi phồng cha của anh ta lên, rất cố gắng hàn gắng mối quan hệ của cha mẹ, một công đôi việc…”
“Cúng đúng.”
Thần Huống uống chút rượu, nói: “Lần tuyển cử này bởi vì anh ta rút lui cho nên Hoắc Trường An mới có số phiếu cao nhất. Toàn bộ là công của Hoắc Khải Hàng, …nếu như anh ta tham gia tuyển cử, như vậy số phiếu sẽ phân tán rất nhiều, ngược lại sẽ khiến Hoắc gia không trúng cử, bây giờ nếu không có gì ngoài ý muốn Hoắc gia sẽ tiếp tục làm chính*(nghiệp vụ quản lý trong cơ quan nhà nước), gần như không có trì hoãn.”
Hoắc Khải Hàng cũng không phải xúc động gì tình đến liều mạng như vậy, giữa gia tộc và người yêu, hắn rất rõ ràng và cũng nắm chắc rõ ràng.
Vốn hắn nghĩ một mũi tên sẽ trúng hai con nhạn nhưng hắn không nghĩ tới cuối cùng Ninh Mẫn lại là con nhạn mạng lớn dù có nấu chín nhưng vẫn bay đi.
Tình huống bây giờ có thể thấy:
Hoắc gia nếu tiếp tục cầm quyền, cuộc sống của Đông gia sẽ rất khổ sở.
Cho nên chuyện bây giờ hắn cần làm là hợp tác với Đông Đình Phong, kéo Hoắc Trường An xuống ngựa…