Vùng giải phóng cũ Bình Sơn sắp xếp nhà ở rất có hình thức, là lúc ông nội năm mươi lăm tuổi chia cho. Khi đó ba mẹ muốn kết hôn, ông nội mới có ý tưởng này. Lúc đó bà nội còn sống, một nhà bốn người sống qua ngày, sau này mới có cô.
Trước kia ba mẹ đều ở trong quân đọi, chỉ có chủ nhật mới có thể về nhà. Thời thơ ấu của Ninh Mẫn đều là sống cùng bà nội, đến khi bà nội mất, ba mẹ lại thuê bảo mẫu tới chăm sóc họ. Hơn hai mươi năm trôi qua, bọn họ vẫn như trước ở lại nơi này.
Tiểu khu này vốn là lâu năm nhất ở đây, lớp trẻ đều muốn chuyển ra ngoài. Bình Sơn bên này phố xá sầm uất nhưng cách hơi xa, phong cảnh cũng được. lui tới một chuyến cũng mất hai giờ, đối với đám thanh niên ưa sôi đọng mà nói thì đây quả rất lạc hậu.
Ninh Mẫn thực ra lại thích nơi này, yên tĩnh, không ầm ĩ. Mới trước đây, người già nhiều, trẻ con cũng nhiều mà hiện tại những người già đó đã mất, đám trẻ con lớn lên thay đổi nhiều làm người ta nhận không ra. Mà những bạn bè cùng trang lứa cũng đều có cuộc sống riêng của mỗi người, không như lúc nhỏ tụ lại một chỗ, cùng nhau trèo cây tìm trứng chim, không có việc gì cũng cãi nhau, mùa đông còn có thể chơi ném tuyết. Bây giờ là thời đại Internet, bọn nhỏ đều thích thú với công nghệ mới. Trời lạnh thì ngồi trong nhà với lò sưởi làm sao còn ra trước gió Bắc mà chơi ném tuyết nữa chứ.
Khoảng tám giờ, Ninh Mẫn về tới căn nhà đã rời đi sáu năm, bước vào phòng mình nhìn cách sắp xếp đồ đạc, tất cả đều giống lúc trước như đúc, sống mũi cô thấy cay. Giường gỗ hạnh, đầu giường bày đòng hồ báo thức cùng bộ truyện Conan mà cô yêu thích nhất. Trước đây cô phi thường si mê bộ truyện này, cảm thấy Conan này thật suất với năng lực quan sát cẩn thận tỉ mỉ, đãn dắt ta rất nhiều điều.
Trên giường nệm trải ra thật dày, ra giường màu đỏ, chăn màu hồng nhạt, mặt trên in những đám mây nhìn rất được. Trong phòng có treo một tấm rèm, tất cả đều được giặt sach sẽ, trông rất sáng sủa. Mẹ cô nói: “Ba con rãnh rỗi không có việc gì, mỗi mùa hè đều cho nhười giặt sạch tấm rèm này, ông nói đây là bảo bối của con, nếu bên trong dính đầy tro bụi, chờ đến lúc con về nhà khẳng định là không thoải mái, ông ấy đau lòng cho con…”. Tấm rèm che giá xa xỉ này là sau khi nàng vào đội Liệp Phong, dung nửa năm tiền lương để mua, đặt trong phòng có đèn chiếu sang ánh sang tỏa ra tứ phía, trông thật đắc ý. Cách tấm rèm là phòng sách nho nhỏ của cô, laptop cùng một cái giá sách làm căn phòng trông có chút hơi thở thư hương. Sách trên giá, tất cả đều là sách chuyên môn cùng quân sự hay quân khí đều có liên quan, có một số về pháp luật và hình sự…, có vài cuốn viết bằng tiếng Anh.
Cô ngồi xuồng bàn học không nhiễm hạt bụi, mở máy tính ra, thấy nhảy ra ô mật khẩu, chần chờ một chút, đem mật khẩu gõ vào, màn hình quen thuộc hiện ra trước mặt, máy đã lạc hậu, phần cứng theo không kịp, tốc độ rất chậm, lợi hại chậm. Cô ngồi chỗ kia, đem từng tệp tài liệu từng bước mở ra, tìm lai được bí mật của thời thiếu nữ mở ra, bên trong tất cả là ảnh chụp của sáu năm trước. Từng tấm ảnh mở ra đều là nét tươi cười sang lạn của Ninh Mẫn, có tấm là một mình cô, có tấm là chụp chung với Hoắc Khải Hàng, trông rất thân mật. Ánh mắt Hoắc Khải Hàng nhìn cô rất ôn nhu, thể hiện sự cưng chiều sủng nịnh của một chàng trai với cô gái.
Trong đây có bức là Hách Quân chụp, có bức là họ tự chụp. Có hai bức rất đặc biệt. Một bức dưới bóng cây liễu, Hoắc Khải Hàng nâng mặt cô muốn hôn nhưng chưa hôn, cùng lúc đó ánh mặt trời chiếu trên mặt họ, tỏa sang, trong mắt cô là mỉn cười, môi hơi giương, có chút thẹn thùng, có chút chờ mong, Hoắc Khải Hàng chuyên chú….Một bức nữa, cô cùng Hoắc Khải Hàng ôm nhau ngủ trên bãi cỏ, đầu cô gối lên cánh tay anh, ánh mắt anh nồng nàn, nét cười trên môi càng sâu.
Cô kinh ngạc nhìn…. Tim, đau đớn không thôi.
“ Mẫn Mẫn ăn cơm!”
Mẹ cô tới gần, thấy cô đang ngẩn người cũng thấy trên màn hình máy tính những cái ảnh kia, nét tươi cười giảm, mi cũng nhíu lại.
“ Ai!”
Cô đồng ý.
Bà bước tới, ôm cô vào long, thấp giọng khuyên: “ Nếu đã quyết định thì cũng đừng suy nghĩ nhiều”.
Cô gật đầu rồi đem tệp tài liệu ấy đóng lại, vĩnh viễn đóng lại. Khoảng thời gian tươi đẹp ấy đã đi qua sẽ không trở lại nữa.
“ Mẹ, mẹ, bà làm thật nhiều đò ăn ngon. Người lại đây xem đi, thèm chết con rồi”. Ninh Khuynh Vãn nghiêng người từ phía sau chạy tới làm ra bộ dạng tham ăn, cau cái mũi nhỏ, tỏ vẻ rất thèm ăn.
Ninh Mẫn cười, bị dắt tới, mà cô đang cầm tay mẹ mình.
Như thấy lại chuyện trước kia, có cha có mẹ, có ông nội hiền lành, dựa người trên sô pha nhìn trong phòng náo nhiệt, có đứa nhỏ khoái hoạt chạy vòng quanh mọi người, lọt vào tai là những thanh âm vui vẻ, thật tốt.
Thật ra vẫn có chút không giống vậy. Sáu năm trước, trong thế giới của bọn họ không có Vãn Vãn, mà sáu năm này cô chỉ có Vãn Vãn mà không có người thân ở bên cạnh. Nay hai cuộc sống này hợp lại.
“ Ông nội, ngài có muốn hay không uống chút rượu?”
Ninh Mẫn bước lên ngồi cạnh ông nội, trên tay quơ quơ chai rượu:
“ Khải Hàng đi làm người ta tặng cho mấy bình rượu thuốc. Ngài thử xem….”
“ Hừ,thằng nhóc kia, thật là xấu xa mà, lại đi nhận hối lộ của người ta”.
Ninh Đại Hải hừ hừ cười, nhận ly rượu thuốc kia, để ý, thấy chai rượu này rất được.
“ Uống ít thôi ạ. Một chén nhỏ thôi, nhiều thì không nên. Ngài cũng không ăn được nhiều.” Ninh Mẫn đem chai rượu tinh xảo thu lại, chỉ rót hai chén nhỏ.
“Nhóc con, thế nào lại không vừa lòng rồi hả?”
Ngày xưa, trong nhà có chuyện vui mừng thì con cháu cùng tụ lại cùng nhau uống.
“ Cha, Mẫn Mẫn không thể uống rượu. Ngài tự mình uông đi ạ”
Lăng Châu cúi đầu nói một câu rồi đi bới cơm. Ninh Đại Hải chớp mắt, thấy có cái gì đó không đúng, nhìn con dâu rời đi, lại liếc mắt nhìn cháu gái.
“ Cái gì là không thể uống, con sâu rượu lại kiêng rượu?”
Ninh Mẫn suy nghĩ, muốn trả lời vấn đề thế nào cho phải thì bỗng nhiên cha từ trên lầu vọt xuống, sắc mặt nặng nề kêu một tiếng:
“ Ninh Sênh Ca, cho ta một lời giải thích, đây là chuyện gì xảy ra?”. Giọng nói đó giống như đang huấn luyện tân binh ở bộ đội vậy.
Cha cô cầm trên tay mấy thứ đồ, đúng là cô vừa mới ném xuống, cô cắn môi, không lên tiếng.
“ Ông ngoại, đây là cái gì, hai cái gạch hồng hồng?”. Vãn Vãn đứng trên băng ghế, liếc mắt đánh gái một cái, cất giọng trẻ con hỏi.
Mặt của cô theo đó nóng lên.
Đông Lục Phúc đang uống rượu thì dừng lại, sửng sốt nhìn chấu gái đang bình tĩnh múc canh, rốt cục đáp một câu:
“ Trung đội trưởng à”.
Ở phòng bếp Lăng Châu nghe tiếng chạy đến xem xét, thấy là không thể giấu diếm được, bước lên đem cái que thử thai trên tay chồng lấy đi, bỏ vào thùng rác, đưa khăn cho ông lau tay, giọng thầm oán:
“ Con gái mới trở về, ông phát hỏa cái gì?. Đã nhiều năm, hôm nay gia đình mình mới có bữa cơm đoàn viên. Không được tức giận, ngồi xuống.”
“ Ta nói này A Châu, ngươi liền một chút không vội, cứ như vậy nuông chiều nó”. Ninh Trùng trừng mắt nhìn vợ.
“Mẫn Mẫn đã trưởng thành, có đứa nhỏ, ông nhìn đi, tóc chings ta đã bạc một nửa, còn có thể quản nó bao lâu. Hơn nữa hiện tại không quen, về sau lấy chồng muốn nuông chiều cũng không còn cơ hội…”
Lăng Châu nói hợp tình hợp lý, cũng không thấy đó là nuông chiều.
Chén rượu nhỏ được đưa đến trước mặt, quả nhiên là Ninh Mẫn mỉn cười, muốn khuyên nhủ cha già đừng tức giận”
“ Cha… khoan hãy nói, uống rượu trước đã….”
“ Uống rượu gì chứ…..”. Một câu này khẩu khí có vẻ lớn, nhưng rất nhanh lại nén tính tình xuống, đem ly rượu kia uống vào, gõ nhẹ lên mặt bàn rồi nói:
“ Ta đây là thay con sốt ruột, đây là chuyện gì chứ ? Hiện tại kiểm tra là có, con nghĩ làm gì tiếp theo? Giữ lại sao? Hay là lại thương tổn thân thể….Kia… kia chính là làm bậy…. Về sau, con phải làm sao?… Dù sao cũng phải thong báo cho bọn họ ên kia một tiếng đi…”
Bởi vì còn cố kỵ ở đây có đứa nhỏ, Ninh Trùng không nói nặng lời, ngữ khí cũng chậm. Ông lại nhìn đến đôi mắt to của cháu ngoại, nhìn xem đi, thật là đứa nhỏ xinh đẹp mà, lúc trước nếu phá bỏ thì đã không có Vãn Vãn hôm nay.
Tình huống hiện tại cùng lúc đó giống nhau. Không, là càng phức tạp hơn rồi. Nếu Đông gia biết chắc chắn sẽ không can tâm.
“ Có liền sinh… bỏ gì chứ. Ninh gia chúng ta cũng phải có người hương khói, đứa trẻ này sinh ra chính là mang họ Ninh… Bằng không Ninh gia chúng ta phải tuyệt hương khói sao….”. Ninh Đại Hải nghĩ đến rất xa, rất đẹp rồi…
Lăng Châu bới cơm đi ra, xì miệng cười.
“ Còn cười”. Ninh Trùng trừng mắt nhìn con gái một cái, lại nhìn đến bộ dáng không lo lắng của vợ, long lại thêm tức giận.
“ Ông gấp cái gì? Cho dù nghĩ muốn làm đời sau cho nhà họ Ninh, Đông gia bên kia chưa chắc đã đồng ý. Ông bình tĩnh đi, Ninh Mẫn trong lòng ắt có chủ ý…. Đến đến, uống ngụm rượu, bớt nóng giận… thật là đã một bó tuổi, động một chút lại nóng nảy.”
“ Chờ một chút chờ một chút…. Cho con nói rõ…”
Ninh Trùng một bên gắp rau cho Vãn Vãn, lại nghe nói, đôi đũa dừng giữa không trung, nhìn chằm chằm con gái.
Ninh Mẫn và mấy hạt cơm vào miệng, chờ nuốt xuống, lại uống một ngum canh, mới nói: “ Cha, đơn thỏa thuận ly hôn, con còn chưa kí mà”.
Nói xong, tiếp tục ăn, khẩu vị đặc biệt ngon đại khái là thật lâu chưa được ăn cơm mẹ mình nấu.
Ninh Trùng ngây ngốc một chút, mi khẽ buông lỏng, sau đó lại nhíu chặt, đem chén rượu trước mặt nhấp một ngụm. “ Ý của con là còn phải về lại Đông gia? Vậy Hoắc gia thì thế nào? Con đây không phải là đang đùa giỡn họ như con nít ư?”
Ninh Mẫn chậm rãi nuốt, một bên thay Vãn Vãn lau cơm bên khóe miệng, mới nói: “ Cha, ngày đó, ngài nghĩ lại một chút, con được lựa chọn sao?”