Thời khắc bị dắt đi, cô có chút ngẩn người, đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên cô nắm tay nam nhân, nhưng không hiểu sao, trong lòng lại nổi lên một cảm giác khó tả, hoặc là bởi vì hắn ta là người đã có vợ nên có có cảm giác không được tự nhiên.
Cô không có vùng vẫy, cũng không có mệt mỏi chỗ nào, vẫn diễn như vậy, nhưng không hiểu sao mà mặt lại nóng lên.
“Đông thiếu phu nhân, vở kịch này thật sự rất mới mẻ!”
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh ngắt lọt vào tai cô, hóa ra là Đông Đình Phong nghiêng đầu lại, giống như hôn nhẹ lên má cô mà nói ra một câu, cô nghe xong cảm thấy vô cùng kì lạ.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, yếu ớt cười một tiếng:
“Tạm được!”
“Xem ra, lúc trở về chúng ta thật sự cần phải nói cho rõ ràng với nhau…”
Hắn nắm chặt lấy tay cô, cặp mắt nhắm hờ nhìn thẳng vào chỗ cổ bị lộ ra của cô, bông hoa tai dưới ánh đèn phát quang một cách kì lạ hòa lẫn vào với ánh mắt của hắn, cúi đầu nói một câu, chưa nghe ra được một nửa tâm ý. Đây tuyệt đối là một nam nhân suy tư trầm mặc. Dù cho có bị cắm sừng, hắn vẫn bình tĩnh như thường, hỉ nộ khó phân biệt.
“Chính xác, tôi cũng có ý này!”
Cô gật đầu mỉm cười, không hề để ý, cử chỉ lơ đãng này vô tình lọt vào mắt hắn.
Đối với cô vợ như thế này, hắn cảm thấy vô cùng xa lạ, đúng, hắn và cô vốn dĩ là hai người xa lạ. Hắn ngoảnh mặt sang hướng khác, mỉm cười chào hỏi rồi đi qua đám người hiếu kì.
Lúc này, Hà Cúc Hoa cũng mỉm cười đi theo, ôn nhu nói:
“Cẩn Chi, lễ phục của Tiểu Tịnh đã bị dơ, trước tiên hãy nhờ Tử Mi đưa nó đi nghỉ ngơi và sửa sang một chút đã. Tử Mi đã sai người chuẩn bị một bộ lễ phục khác rồi…”
Đông Đình Phong liếc qua trên người Ninh Mẫn một lượt rồi gật đầu:
“Được, Ross, vậy làm phiền em!”
“Không thành vấn đề, cứ giao cho em!”
Cô gái lúc trước khoác tay Đông Đình Phong hóa ra là thiên kim tiểu thư thứ tư của Y gia. Nghe nói, tứ tiểu thư này đã từng say mê Đông Đình Phong, vì hắn mà tới nay vẫn chưa xuất giá.
Ninh Mẫn liếc một cái về phía Y Tử Mi, đúng lúc nhìn thấy cô ta đang thu lại ánh mắt không hài lòng một cách nhanh chóng và sau đó là một nụ cười thân thiện, đoan trang, cực kì chuyên nghiệp.
Bên trong phòng chờ, một bộ lễ phục mới đã được đưa tới, Ninh Mẫn đang định lấy để thay thì Y Tử Mi đứng ra chặn đường cô lại, dùng ánh mắt soi mói quan sát:
“Quả nhiên là người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào yên, con chó có chuông đeo chạy vui mừng thích thú. Mấy năm không gặp, Hàn Tịnh cô càng ngày càng đẹp ra, cũng càng ngày càng lợi hại. Chuyện chân đứng hai thuyền, cô làm cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Trời ạ, cô còn xem Cẩn Chi ra cái gì không vậy? Rốt cuộc cô còn biết xấu hổ là gì không, có biết thế nào là đạo đức tối thiểu của một con người hay không?”
“…”
Đúng là thói đời rắc rối, sao lại có kiểu bồ nhí cố gắng thăm dò vị trí của vợ cả, lại có thể chạy đến với bộ dạng chính nghĩa nghiêm nghị mà dạy bảo, da mặt người này có thể so với tường thành mất.
“Cái kia, Y tiểu thư, cô họ Y, còn ta đang mang danh nghĩa họ Đông, vậy xin hỏi, cô lấy tư cách gì mà quản ta?”
“…”
Một câu nói ôn nhu đã khiến cho Y Tử Mi cứng họng, nhăn mặt thầm nghĩ: Không biết đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng không hề chột dạ, chẳng lẽ nha đầu chết tiệt này đã thay tính đổi nết?
“Cô ấy không quản được, nhưng chẳng lẽ ta không thể?”
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Hà Cúc Hoa hắng giọng đi vào, môi khẽ nhếch lên, đôi giầy cao gót nệm xuống nền nhà phát ra tiếng, hung hăng tiến đến cho cô một cái bạt tai, hạ thủ vô cùng dứt khoát.
Một tiếng “bạt” vang lên rất rõ.