Không chỉ có xinh đẹp, còn hoạt bát, không chỉ có hoạt bát, hơn nữa thông minh hơn người, những gì đã gặp qua sẽ không quên, có thể suy một ra ba, có một thiên tính bẩm sinh…
Lúc ba tuổi đến mười hai tuổi mặt Ninh Mặt tròn trịa, con mắt to trronf , đôi má phấn nộn, không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt, tựa như trứng gà lột vỏ, khi cười còn có hai cái má lúm đồng tiền, tròng mắt giống nhưu lưu ly, tỏa sáng dưới ánh mặt trời, hơn nữa đặc biệt thích cười, cười lên, âm thanh giòn giã kia như thể xua tan đi bụi bậm tràn gian.
Mười hai tuổi, cô bắt đầu phát du͙c, khuôn mặt một chút thon, trở thành gương mặt thanh tú trái xoan, má lúm đồng tiền không thấy rồi, dáng người bắt đầu trổ mã, mười hai tuổi đến mười sáu tuổi, cô cao một mét sáu tám, hiện ra thanh xuân thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần. Dáng người tuyệt đối hoàn hảo , ngũ quan càng tinh xảo, như loài hoa thiên nhiên xinh đẹp…
Cái đẹp này, cũng không phải kiểu nhu nhược, mà lộ ra tư thế oai hùng.
lúc đó, cô thích để tóc ngắn, bởi vì thích chơi sanda*, luôn chơi toàn thân đều đổ mồ hôi.
Khi đó, mẹ Ninh kêu cô để tóc dài, nói cho cô biết: “Con gái để tóc dài mới đẹp.”
Nhưng cô không thích, cả người như một đứa con trai.
Mặc dù như một đứa con trai, nhưng cô vẫn nhận được những ánh mắt hâm mộ si mê của mấy nam sinh.
Lúc Ninh Mẫn đọc sách, không chỉ lóa mắt người khác, hơn nữa còn là một thiên tài học tập, một đường nhảy lớp, kinh sợ không ít nam sinh, cô cũng chưa bao giờ có tâm tư gì với những người con trai khác.
Ninh Mẫn từ nhỏ đã luyện võ, có được thân thủ linh hoạt hơn người bình thường khó có được, những đứa con trai kia, đều quá non, không có ai vào được mắt của cô.
Đây không phải cô khinh thường ai, chỉ có thể nói cô trưởng thành quá sớm.
Con gái đều trưởng thành sớm, mà cô lại xuất thân từ gia đình quân nhân, từ nhỏ đã tiếp nhận sự giáo du͙c quân sự, dưỡng thành tính cách tự chủ, tỉnh táo của cô, rất sớm đã hiểu được nên xử trí các loại quan hệ như thế nào, phân tích các loại tình tiết vụ án…
Lúc ấy, gia gia thích nhất đào tạo về phương diện năng lực này của cô.
Trong lúc các học sinh vẫn còn làm nũng với cha mẹ, hoặc là suốt đêm chơi game, hoặc là dốc sức liều mạng gánh vác các cuộc thi, thì cô nghiên cứu chính trị quân sự, chơi sanda, luyện bắn súng, nhàn rỗi không có việc gì, cùng tỷ thí với cha.
Lúc nhỏ cô rất bận rộn, mà phong phú, có các loại khiêu chiến.
Mười sáu tuổi, cô lén ghi danh vào học viện đặc chủng, cô muốn làm lính đặc chủng, đối với vũ khí, cô có một loại nhiệt tình tự nhiên.
Sau này, cô thi đậu với thành tích vô cùng ưu tú, cha mẹ bất đắc dĩ, đành phải cho cô vào khu quân dịch lính đặc chủng.
Một năm sau, ma xui quỷ khiến cô vào tổ D khu Liệp Phong.
Ngày đầu tiên, lúc đi báo danh, đội trưởng Chung Kiện còn nghĩ rằng cấp trên đang nói giỡn, mới báo danh đã được vào thẳng vòng trong, liền một bụng khó chịu:
“Việc này sao có thể được? dáng vẻ mới nhìn đã biết là đứa nhỏ mới lớn… Nhuế trưởng quan, đứa nhỏ này còn cần người khác tới bảo vệ, sao có thể cho nó đi bảo vệ người khác, hoàn thành những nhiệm vụ đặc thù kia? Không được không được, tuyệt đối không được. Người này, tôi không nhận… Đưa đến trường quân đội đọc sách thật tốt đi!”
Đội trưởng đuổi cô ra khỏi cửa.
Nhuế trưởng quan cười nói:
“Chậc, đừng nhìn người như vậy? Tiểu Ninh, đến đây, nói bản lĩnh của con cho Chung đội trưởng chúng ta biết!”
Ninh Mẫn mười bảy tuổi, dù đang tuổi trẻ khí thịnh, nhưng từ nhỏ đã được giáo du͙c, nên bản tính cô không bao giờ kiêu ngạo.
Cô cũng không có lập nói ra bản lãnh của mình, mà cầm súng đứng thẳng theo kiểu quân nhân, nhìn về phía Chung đội trưởng chào, giọng nói sang sảng báo cáo vài câu:
“Báo cáo đội trưởng, tôi mười bảy tuổi rồi, sống ở Đông Ngải, tròn mười sáu tròn tuổi đã là người trưởng thành, quốc gia của tôi có quy định, đi nghĩa vụ quân sự thì phải tròn mười sáu tuổi, học sinh sẽ được trường quân sự lựa chọn đi nghĩa vụ. Sau khi được nhập học, thành tích học tập ưu tú, có thể trở thành nhân tài được trường quân đội đào tạo; thành tích không tốt, mà phương diện thân thể ưu tú có thể trực tiếp được vào đội đặc chủng bồi dưỡng.”
“Vậy thành tích học của cô rất tốt!”
Chung đội trưởng thấy cô không giống những đứa con gái khác hay nũng nịu, bẻ tay hay nhón chân, miệng lại lanh lợi, chợt cảm thấy hứng thú, hỏi một câu.
“Báo cáo, hai phương diện trên Ninh Sênh Ca đều ưu tú!”
Người bình thường cũng sẽ khiêm tốn, nhưng cô không có, giọng nói vang dội:
“Bây giờ, tôi được lệnh đến Liệp Phong lấy đồng phục của đội, chủ yếu là muốn đề cao năng lực của mình. Nếu như đội trưởng trông mặt mà bắt hình dong, vậy chúng ta có thể đến bãi săn bắn, phân cao thấp. Nếu tôi thua, sẽ về nhà làm đứa con gái nhỏ. Nhưng nếu tôi thắng, về sau trong đội ai cũng không được gọi tôi là đứa nhỏ. Tôi có tên, tên là Ninh Sênh Ca.”
Chung đội trưởng chưa từng thấy con gái nào tự tin như vậy, cười một tiếng:
“Được a, quyết định như vậy…tôi sẽ đấu với nhóc một vòng…”
Một trận thành danh.
Kết quả của cuộc so tài, Chung đội trưởng bắn mừơi phát, bắn trật một, bởi vì có sai sót, còn chin nhưng chỉ trúng tám vòng, mà Ninh Mẫn đều bắn trúng hồng tâm, cũng là mười vòng.
Sau đó, so thân thủ, Chung đội trưởng kêu Đổng Thành Phương đấu với cô, hai người đánh 40′, Đổng Thành Phương vẫn không đánh thắng cô.
Cô gái này, đúng là dùng cách này, đã trở thành nữ đội viên trẻ tuổi nhất tổ Liệp Phong, bản lãnh lớn khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Từ xưa đến nay, binh doanh là thiên hạ của đàn ông, cho dù trai gái bình đẳng, nhưng nữ đi lính rất ít, mà trong đội đặc chủng, đàn ông chiếm đa số, con gái thì vô cùng hiếm.
Hoàn cảnh huấn luyện nghiêm khắc, hơn nữa, dương thịnh âm suy, vẻn vẹn có mấy phụ nữ, được theo đuổi, tất nhiên là điều bình thường..
Khu D đội đặc chủng, là binh đoàn độc lập nhất Đông Ngải Quốc, tổng cộng có sáu tổ, mỗi đội có mười lăm người đến hai mươi người. Bình thường thời gian huấn luyện. Ngẫu nhiên sẽ có tổ cùng tổ khác luyện tập chiến đấu. Số người không nhiều, nhưng đều là tinh nhuệ.
Tổ Liệp Phong tổng cộng có bốn nữ đội viên, cô là nhỏ nhất, nhưng là người được theo đuổi nhiều nhất, nguyên nhân chủ yếu do trong quá trình chiến đấu cô đều thắng lão đâị và lão nhị khu D, trong một đêm, thanh danh của cô đã vang dội khắp khu D.
Quân khu có quy định của quân khu, mỗi chiến sĩ trong đội huấn luyện không thể gắn thiết bị điện tử. Vào đội cũng quét hình, rời khỏi đơn vị cũng muốn quét hình.
Bên ngoài nói, bộ đội đặc chủng khu D, thân phận của mỗi người đều giữ bí mật, các đội viên không hỏi xuất thân của nhau, đa số đều lấy tên giả, trừ trưởng quan trực hệ thì không có người nào biết thân phận của họ.
Quản lý đội đặc chủng là Nhuế trung tướng, người này chỉ trung thành với Hoắc gia. Nói cách khác, đội đặc chủng khu D, là đội tinh anh lệ thuộc Hoắc gia. Chỉ nghe lệnh của Hoắc gia. Vì vậy, người bước vào đội, cũng phải có tư tưởng tuyệt đối phục tùng. Được quản lý chặt chẽ và tuyệt đối nghiêm khắc. Người xuất ngũ, đa số sẽ trở thành quân đội nòng cốt của Hoắc gia. Rất ít người trực tiếp xuất ngũ ngược lại sẽ chuyển qua các nghề nghiệp khác.
Nhuế trung tướng có con trai, là huấn luyện viên, cũng từng quý mến Ninh Mẫn, muốn cùng cô phát triển trở thành quan hệ nam nữ. Đây vốn chuyện tốt, Nhuế trung tướng và Ninh thiếu úy là cấp trên cấp dưới, nếu có thể thành, đây tuyệt đối là giai thoại quân lữ.
Nhưng cô không đồng ý. Trực tiếp cự tuyệt người ta.