“Đông Đình Phong, đây là chuyện gì?”
Anh ta xụ mặt không tự chủ được quát lên, con người luôn luôn trầm ổn như anh ta đây là lần đâu tiên lại bị hoảng loạn như vậy.
Giây phút này, trong đầu anh ta phát ra những tiếng ong ong, trong lòng đang sốt ruột:
Ninh Mẫn sao có thể gả cho Đông Đình Phong, làm sao cô có thể gả cho người đàn ông khác?
Vậy Đệ nhất thiếu phải làm sao?
Vãn Vãn phải làm sao?
Mấy ngày nay anh ta bay khắp nơi tìm cô, lại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Anh ta thật sự không hiểu!
Người phụ nữ này hận Hoắc thiếu như vậy sao?
Đây là cách cô muốn trả thù lại sao?
Lẽ nào cô muốn con gái mình gọi một người lạ là “cha”?
Con mẹ nó!
Anh ta muốn hỏi cho ra lẽ.
“Anh không biết chữ sao, hay là không hiểu lời tôi nói?”
Phản ứng của Đông Đình Phong là nhàn nhạt hỏi lại một câu, giống như một cơn gió lạnh thổi qua.
Hách Quân trợn mắt lên:
“…”
Nhưng đối với Ninh Trùng mà nói, con gái ông kết hôn với ai không quan trọng, quan trọng là cô vẫn còn sống, điều này khiến ông bật khóc.
Người đàn ông mạnh mẽ này không để tâm đến sự tức giận của Hách Quân, ông khẽ vuốt qua màn hình, tấm ảnh bên cạnh là một cô gái đứng cạnh Đông Đình Phong, cô gái là con gái ông, con gái ông đang mỉm cười.
Tấm ảnh này cũng không biết ai chụp, góc độ rất đẹp, khiến cô trở nên xinh đẹp hơn, nữ tính hơn.
Ông thậm chí có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc, vui vẻ của cô lúc này.
Không ai hiểu con bằng cha, ông hoàn toàn có thể nhìn ra biểu tình của con gái mình…
“Nói cho tôi biết, đây rốt cuộc là chuyện gì? Mẫn Mẫn của tôi sao có thể ở Ba Thành?”
“Đây cũng chính là mục đích cháu đến đây, muốn cùng bác giải thích về chuyện liên quan đến A Ninh.”
Đông Đình Phong rất cung kính:
“Hiện tại cô ấy rất tốt. Hôm đó, cô ấy không lên chuyến bay kia, và vô tình bị đưa đến Đông gia.”
Ninh Trùng gật đầu:
“Ừ, vậy sao? Nhưng…”
Ông lại cau mày.
Đông Đình Phong biết tại sao ông cau mày, tiếp tục giải thích:
“Bác biết đấy, cô ấy làm sao liên lạc với mọi người được!”
“Đúng!”
Ninh Trùng gật đầu, chuyện này cũng quá khó hiểu.
“Hiện tại, cháu muốn vì cô ấy nói rõ một chuyện: không phải cô ấy không muốn, mà là không dám.”
“Tại sao lại vậy?”
“Cuối tháng trước, đầu tháng này, cô ấy đã bị một lần ám sát, một lần bắt cóc. Cô ấy không dám quay trở về Quỳnh Thành, cũng không dám gọi điện cho ngài. Cháu sợ cô ấy ở lại trong nước sẽ có nguy hiểm nên đã đưa đến Australia. Bác yên tâm, cô ấy không bị thương. Rất khỏe.
Ninh thiếu úy là quân nhân, nên hiểu rõ nỗi khổ của lính đặc trủng. Hành động tháng 9 thất bại, cô ấy gặp phải rất nhiều đau thương. Những vết thương đó cần thời gian để chữa trị. Cô ấy muốn sống yên tĩnh bên đó ít ngày. Nhưng cô ấy lại rất lo lắng cho ba mẹ. Cho nên cháu mới đến đây. Mong hai người yên tâm, đợi đến khi có đủ dũng khí trở về, cô ấy sẽ đến gặp hai người!”
Ninh Trùng ngẩn ra, nghe thấy con gái bị ám sát, bị bắt cóc mà kinh hãi, trong lòng giống như bị núi đè, khó lòng mà thả lỏng được. Vừa gấp vừa loạn, vừa hoài nghi, không hiểu rõ: Đứa trẻ đó mấy tháng nay làm sao vậy? Phạm vào sát thần sao? Sao không gặp được chuyện gì tốt lành vậy…
Ông không tự chủ được nhớ đến cảnh tượng lần cô gọi điện thoại về nhà cầu cứu đó mà sống mũi cay cay.
Đúng rồi, đứa trẻ đó cần thời gian để chữa lành những vết thương.
Sau khi gặp chuyện như vậy, xuất phát từ tự về, không có liên lạc được với bất kì ai, đó chỉ là phản ứng bản năng.
“Được, được, chỉ cần nó khỏe là được rồi! Cậu không biết, mẹ Mẫn Mẫn vì chuyện này mà khóc lóc không ngừng. Ông nội nó cũng lo lắng phải nằm viện… Chúng tôi đều không tin, đứa trẻ tài năng đó bị chết như vậy… Cũng may, cũng may, nó tránh được kiếp nạn này… Đúng rồi, đúng rồi, có thể gửi cho tôi tấm hình này không, về nhà tôi muốn cho mẹ và ông nội nó xem… Chắc chắn họ sẽ rất hạnh phúc…”
Ninh Trùng kich động rơi nước mắt, một nam tử hán, sống trong quân đội nhiều năm như ông cũng khó kiềm lòng được khi biết được tin về con gái.
Đông Đình Phong nhìn thấy, cảm giác đầu tiên chính là thấy chuyến đi này của hắn rất đúng:
“Đương nhiên không thành vấn đề!”
Hắn cầm lấy điện thoại gửi một tin nhắn. Một lúc sau, từ điện thoại của Ninh Trùng phát ra một tiếng chuông đặc biệt:
“Lão gia, người nghe thấy không, nghe thấy không, người có tin nhắn, nhanh xem đi, có lẽ là con gái bảo bối của người gửi đến đó…”
Đây đương nhiên là gọi nói của Mẫn Mẫn, con gái ông.
Ông nhìn thấy hắn ngẩn ra, biết là bị tiếng chuông này dọa, vừa kiểm tra lại tin nhắn vừa giải thích:
“Lúc nhỏ Mẫn Mẫn rất nghịch. Tiếng chuông này là lúc nó 16 tuổi ghi lại. Đứa trẻ đó chê tôi là lão già… Từ khi có tiếng chuông này, tôi không bao giờ gửi bất cứ một tin nhắn nào…”
Đông Đình Phong mỉm cười ấm áp, hắn rất hạnh phúc khi nghe chuyện có liên quan đến vợ hắn, có lẽ, nếu sau này có thời gian hắn nên nói chuyện nhiều với bố vợ, để từ từ hiểu rõ những chuyện về nha đầu này trước đây. Nghĩ vậy mà hắn rất mong đợi.
Trong mắt hắn, hôn nhân không chỉ là sự kết hợp giữ một nam một nữ, hơn thế nó là sự kết hợp giữa hai gia đình, cô sẽ là một thành viên trong gia đình hắn, hắn cũng là một thành viên trong gia đình cô, tin tưởng lẫn nhau, thấu hiểu nhau, đó là một quá trình tất yếu.
Làm một con rể phải khiến cha vợ càng nhìn càng thích, đó mới là chuyện hắn phải nỗ lực tiếp theo.
Nửa tiếng tiếp, Đông Đình Phong và Ninh Trùng nói chuyện rất vui vẻ.
Hắn cảm thấy vị nhạc phụ này tương đối tán thành với hắn, mới gặp thì gọi là Đông thiếu, sau đó liều đổi cách xưng hô, trực tiếp gọi Cẩn Chi. Ngữ khí cũng rất nhiệt tình, không có bất cứ trách móc nào về chuyện hắn cưới con gái ông. Ngược lại, đối với chuyện hắn giấu vợ, trốn đến báo tin cho trưởng bối an lòng rất tán thành.
Lúc rời đi, Ninh Trùng nắm lấy tay hắn, chăm chú nhìn sắc mặt khó chịu của Hách Quân bên cạnh mà nói một câu:
“Tiểu Phong, hãy sớm đưa Mẫn Mẫn về nhà. Mẹ nó nhớ con gái đến chết được, tôi cũng vậy… Đến lúc đó, hãy cùng nhau bàn về chuyện hôn lễ!”
Câu nói này vừa nói ra đã khiến sắc mặt Hách Quân xấu đến cực điểm, thiếu chút nữa là bùng cháy ra.
Sau khi Ninh Trùng rời đi, Đông Đình Phong nhìn đồng hồ, kim đồng hồ chỉ đúng 10 giờ 45 phút, cách giờ bay của hắn đến Sydney là 40 phút nữa.
Hắn vắt chân quan sát Hách Quân. Hiện tại, người hắn cần giải quyết chính là người này.
“Hách Quân, thời gian đã không còn sớm, anh muốn theo tôi đến bao giờ?”
Đến hôm nay, Đông Đình Phong cũng không ngại để cho Hách Quân biết về chuyện kết hôn của hắn và Ninh Mẫn, nếu như người đàn ông này nghĩ cho Hoắc Khải Hàng, hiện tại, anh ta sẽ không báo tin này đi.
Sắc mặt Hách Quân cứng nhắc, ngồi đối diện với hắn, tinh thần vô cùng bình tĩnh.
“Anh cố ý phải không? Giành lấy thời cơ, lợi dụng sơ hở, từng bước tạo lên kết quả ngày hôm nay. Đông Đình Phong, anh và Hoắc thiếu mặc dù không có thâm giao, nhưng cũng không có thù cũ. Đây là anh muốn đối nghịch với Hoắc thiếu sao?”
“Lời buộc tội này có chút thiếu đạo lý.”
Đông Đình Phong lấy chiếc khăn ướt trên bàn lau tay:
“Theo như lời anh nói, tôi và Hoắc Khải Hàng không có giao tình, cũng không có thù cũ, đối ngịch, xin lỗi, tôi đây không rảnh.”
“Làm sao? Dám làm không dám nhận, đây là anh muốn quỵt nợ sao?”
“Quỵt nợ là chỉ chuyện của tôi cưới Ninh Mẫn sao?”
Đông Đình Phong vuốt lông mày:
“Hách Quân, trên người Ninh Mẫn đâu có dán nhãn của Hoắc gia đâu! Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Yêu thương kết hôn, đây là quyền lợi của tất cả mọi người đều có.”
Người đàn ông này lời lẽ quả thật rất lợi hại.
Hách Quân lạnh lùng nhìn, đập bàn, nghiêm mặt nhắc nhở:
“Quân tử không đoạt vợ của người khác… Anh như vậy là có chút…”
Chưa nói xong đã bị cắt ngang:
“Tại sao tôi lại cướp vợ của người khác? Hôn nhân quan trọng là sự vui vẻ của cả hai.”
Nhưng lại bị cười cắt ngang:
“Ha, thật là nực cười, Đông Đình Phong, mẹ kiếp, đừng lấy cớ đó ra với tôi, phiền anh nhớ lại hôn nhân trước của mình.”
Đông Đình Phong lập tức tiếp lời:
“Ở đời khó tránh khỏi thất bại. Chính vì thất bại mới khiến tôi thật sự lĩnh ngộ được tính quan trọng của sự yêu thương của cả hai phía. Thất bại là mẹ thành công, câu này là ví dụ kinh điển!”
“Đông Đình Phong, Ninh Mẫn là của Hoắc thiếu… Phá vỡ nhân duyên của người khác thì sẽ bị báo ứng!”
Lần này, Đông Đình Phong không lập tức tranh luận, mà yên lặng một lúc.
Mỗi người đều sẽ có quá khứ, những quá khứ ấy khiến người ta hoài niệm, cũng khiến người ta sợ hãi khi nhớ lại.
Đông Đình Phong cảm thấy cuộc đời hắn, từ nhỏ đến lớn, ngày nào cũng trôi qua một cách vô vị.
Nếu như bắt buộc phải dùng đến màu sắc để miêu tả thì đó chính là màu xám.
Đó là một loại xám xịt tĩnh mịch, mang theo áp lực cùng hắn đi qua tất cả những ngày ấu thơ.
Lớn lên, cuộc sống biến thành hai màu đen trắng. Không còn là màu xám. Hắn có mục tiêu và phương hướng sống.
Nhưng đồng thời lại là màu trắng xanh. Cảm giác đối với thế giới là màu trắng khiến hắn thấy mình thật nực cười.
6 năm trước, hắn kết thúc cuộc sống độc thân, sau đó, hôn nhân mang đến cho hắn một lớp sương mù dày đặc, chứ không phải sự ấm áp của “gia đình”.
Còn khi Ninh Mẫn đến, có chút lãng mạn, có chút đau khổ, cũng có chút si mê không dứt.
Nếu như tĩnh tâm soi xét lại, hắn sẽ ghen tị: Chỉ cần nghĩ tới người đàn ông kia đã có được những ngày tháng tươi đẹp mà hắn không cách nào có mặt được mà trái tim hắn lại hoảng loạn.
Cho nên hắn từng bước từng bước khiến cô kí tên, khiến cô không thể nào có cơ hội hối hận.
Giây phút này, nghe thấy Hách Quân chỉ trích hắn phá vỡ nhân duyên của người khác khiến hắn không khỏi nhớ lại cuộc trò chuyện của hắn và ông nội lúc rời khỏi Đông Viên.
Lúc đó, ông nội xụ mặt giáo huấn hắn:
“Ninh Sênh Ca là người con gái của Hoắc Khải Hàng, chuyện này tại sao cháu không nói ông biết?”
“Ông nội, cháu chỉ biết hiện tại cô ấy là người con gái của cháu. Chuyện quá khứ tất cả không quan trọng!”
“Nhưng cô ấy là Ninh Sênh Ca.”
Ông nội dùng ngữ khí nhấn mạnh nhắc nhở hắn.
“Cô ấy là Ninh Sênh Ca thì làm sao?”
Hắn hỏi lại.
“Cháu phải lý trí để đối đãi!”
“Xin lỗi ông, cháu không lý trí được!”
“Đông Cẩn Chi, nghiêm túc đi, đây không phải trò đùa!”
“Nó chính xác không phải đùa! Ông nội, cháu yêu cô ấy. Cháu hy vọng cuộc sống sau này của cháu có cô ấy bên cạnh, chứ không phải một mình cháu cô độc sống với bốn bức tường.”
“Đông Cẩn Chi, cháu… cháu, làm sao cháu lại mê muội vì một người con gái như vậy? Ta không biết phải nói với cháu thế nào nữa!”
Đông Lục Phúc khá tức giận.
Nhưng hắn mỉm cười, trải lòng mình:
“Ông nội, ông cũng từng yêu đúng không? Cháu hiện giờ cuối cùng cũng nếm được mùi vị của tình yêu: Có chút ngọt, có chút chát, có chút đắng, có chút hoảng loạn, nhưng lại càng thích, lại càng hạnh phúc.
Ông nội, ai không từng có tuổi trẻ, người nào không có kich thích? Đứa trẻ 18 tuổi biết dùng lời nói để nói lời yêu với người đó; còn cháu không còn trẻ, chỉ có thể dùng hành động của mình để bảo vệ hôn nhần không dễ gì có được này! Cho nên, cháu xin ông hãy ủng hộ cháu, chứ không phải ngăn cản.”
“Nhưng nha đầu đó đã sinh con cho Hoắc Khải Hàng…”
“Cháu cũng có con riêng. Thế là hòa phải không?”
“Đó đâu giống nhau!”
“Tại sao không giống?”
“Cô bé đó cam tâm tình nguyện sinh con cho người ta, còn cháu ư, là bất đắc dĩ mới có đứa trẻ này. Đông Cẩn Chi, cưới người phụ nữ như vậy rất mạo hiểm, ông nội chỉ lo cho cháu, sợ cháu đặt toàn tâm toàn ý vào người nha đầu đó, nhưng lại phát hiện “công dã tràng”, cái gì cũng không có được, cô đơn tổn thương… Đừng xem nhẹ tình yêu của con gái đối với đàn ông… Cháu xem mẹ cháu đi, vì ba cháu mà sống uổng 20 năm…”
“Ông nội, người yên tâm, cháu sẽ khiến cô ấy yêu cháu… Đây chính là mục tiêu cuộc đời của cháu.”
Phảng phất một nụ cười, hắn hoàn hồn đối mặt với sự tức giận của Hách Quân, hắn từ từ nói:
“Ninh Mẫn là người thế nào, không phải anh không biết, nếu như cô ấy không muốn thì tôi không thể nào lấy được. Đông Đình Phong tôi cũng không thể làm chuyện cưỡng bách người. Hoặc là tôi phải cảm ơn Hoắc thiếu, nhờ anh ta từ bỏ mà tôi mới lấy được. Đây chính là may mắn!”
Câu này quá kich thích.
Hách Quân lập tức đập bàn đứng lên:
“Hoắc thiếu chưa từng vứt bỏ cô ấy… Đông Đình Phong, anh thừa nước đục thả câu, cướp mất hôn nhân của người khác, đây là hành vi của kẻ tiểu nhân…”
Đông Đình Phong không cho đó là đúng, nhàn nhạt bác bỏ:
“Trai chưa vợ, gái chưa chồng, ai quy định cô ấy chỉ có thể gả cho người đó? Hách Quân, là anh ta không từ bỏ được lợi ích của mình nên mới bỏ lỡ. Trên đời này, có được ắt sẽ có mất. Mất sẽ được. Ông trời đã quá chiếu cố anh ta, chỉ là anh ta muốn quá nhiều, bỏ rơi cô ấy, vừa lúc tôi nhặt được. Trách ai?”
Lời vừa nói ra liền khiến Hách Quân á khẩu.
Lúc này, Đông Đình Phong lại nhìn đồng hồ, nói ra một câu:
“Xin lỗi, tôi đang vội, không thể tiếp anh…”
Hắn khoác lấy chiếc áo bành tô đi ra ngoài, không để ý gì đến Hách Quân…
Hách Quân vội vàng ngăn cản, hạ xuống một câu:
“Thứ cướp đi, anh sẽ có được không bao lâu! Đông Đình Phong, Ninh Mẫn đã sinh cho Hoắc thiếu một đứa con gái. Kết cục cuối cùng thế nào, tôi sẽ chống mắt lên xem…”
Đông Đình Phong cười lạnh, ném ra lời khiến người kia tức chết:
“Đó đã là chuyện trước kia, sau này cô ấy chỉ sinh con cho tôi!”
Trợ lý A Lực mở cửa, hắn dẫn đầu đi ra ngoài.
Trong phòng, Hách Quân vì tức giận mà đập vỡ mọi thứ…
“Shit!”
Anh ta muốn điên lên!
Đông Đình Phong chết tiệt này, hành sự thật sự khiến người ta phát điên!
Mẹ khiếρ, tin tức này anh ta phải báo cáo thế nào?
****
Lúc đó, Ninh Mẫn nhận được một đoạn video từ một số máy lạ, cô vừa mở ra xem liền cau mày:
Trên thảm cỏ xanh, An Na mặc áo tang trắng, nhìn về phía xa xa. Lúc này, Đông Đình Phong mặc một bộ âu phục màu đen, đeo một chiếc khăn, chậm rãi đi lại.
An Na nhìn thấy liền lao như bay đến ôm lấy.
Đông Đình Phong vỗ vai cô ta, nhẹ nhàng ôm một cái, vẻ mặt trước sau vẫn nhàn nhạt như vậy, ánh mặt trời chiếu vào mặt hắn khiến ánh mắt hắn toát lên vẻ ấm áp.
Tiếp theo đó, Hà Cúc Hoa đi tới, xoa xoa mặt An Na nói:
“Đi, chúng ta về nhà. Sau này, Đông Viên chính là nhà của cháu!”
Cảnh này, câu nói này khiến tim Ninh Mẫn nhảy lên.
Kì lạ, đây là ai gửi đến?
Dụng ý là gì?
Muốn châm ngòi li gián sao?
Ninh Mẫn cau mày suy nghĩ, tâm tình hoàn toàn bị trùng xuống.
Đầu tiên, cô gọi cho Trần Tụy.
“Phu nhân, buổi tối tốt lành, có chuyện gì cần tôi giúp?”
Trợ thủ đắc lực của Đông Đình Phong lần này không cùng hắn trở về.
“Điều tra cho tôi số điện thoại này! Số là…”
Cô đọc lại số điện thoại đó.
“Vậy, cho tôi chút thời gian!”
Nửa tiếng sau.
“Phu nhân, số điện thoại này là từ Ba Thành, Đông Ngải Quốc, đăng ký với tên Lưu Bạch. Nhưng người tên Lưu Bạch này là một ông cụ đã qua đời nhiều năm trước.”
Quá rõ ràng, số điện thoại này đã bị người khác lấy trộm.
Ninh Mẫn cau mày, trong lòng cảm thấy kinh hãi.
“Phu nhân điều tra số điện thoại này là muốn biết chuyện gì?”
“Không có gì? Ngủ ngon!”
Đêm nay, Ninh Mẫn trằn trọc, không ngủ được, xem đi xem lại đoạn video, trong lòng giống như bị đâm, rất không thoải mái.
***
Ngày thứ năm tân hôn, ngày 17 tháng 1, 10 giờ sáng, Đông Đình Phong hạ cánh xuống Sydney liền đến công ty, trên đường hắn gọi điện về nhà:
“Xin chào, đây là biệt thự Đông gia, vị nào vậy?”
Thanh âm nghe rất hay!
“Anh, Cẩn Chi!”
Hắn hít một hơi thật sâu, ngữ khí mang theo ý cười, ánh nắng bên ngoài rạng rỡ, tâm trạng hắn cũng vui vẻ hơn nhiều:
“Nhớ anh không, Đông phu nhân?”
Đầu dây kia yên lặng một lúc mới truyền đến tiếng cười nhẹ, rất thoải mái:
“Ồ, em có chút bận, không rảnh để nhớ!”
Trên tầng hai Công Ngụ, Ninh Mẫn ngồi trước máy tính, buồn phiền tìm tin tức trong nước, nhìn thấy một tờ báo có nhan đề: “Tai nạn xe cộ, vợ chồng An Thị qua đời, Đông đại thiếu tạm thời tiếp quản An thị.”
Đồng thời, có một vài tấm ảnh được công bố, một tấm An Na đang đốt vàng mã, một tấm Hà Cúc Hoa ôm lấy An Na, một tấm An Na ngất dưới đất, một tấm Đông Đình Phong mặc âu phục đen cúi người viếng…
Qua so sánh cô mới rõ một chuyện: Đoạn video kia là thật.
Đông Đình Phong trở về nước lần này không phải vì chuyện gì khác, mà vì viếng đám tan vợ chồng An Đức.
Cho nên lúc rời đi hắn mới nói, “Chuyện không tốt”, và không nói rõ cụ thể là chuyện gì.
Người đàn ông này không muốn “chuyện nhỏ” như vậy ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Nghiên cứu một lúc, cô phát hiện, người gửi đoạn video này đơn giản là muốn cô lo lắng. Rắp tâm độc ác. Hơn nữa, từ số điện thoại này có thể cho thấy, người đàn ông này rất thần thông quảng đại.
Chính lúc này, cô đột nhiên nhận được điện thoại của hắn, chút buồn bực kia đột nhiên bay hết.
“Em bận việc gì?”
Đông Đình Phong tò mò hỏi.
“Bận nhiều chuyện”
“Xem ra không có anh ở đây, thế giới của em thật đa dạng!”
“Ừ, không có anh suốt 25 năm 5 tháng, em vẫn luôn sống rất vui vẻ!”
Cô cười nói, tựa đầu vào sô pha, lắc cổ.
“Sặc, đây là em đang muốn đả kich sự tự tin của ông xã em sao?”
“Không, tự tin của ông xã em có thừa, đâu có ai có thể đả kich được?”
Câu này hay đến mức khiến người ta run lên.
Đúng, lúc cô nói ra hai chữ “ông xã”, tim hắn đã đập loạn hai nhịp. Cực thích mà, rõ ràng từ này rất bình thường, nhưng do cô nói ra quả thật rất động lòng:
“Bà xã, đây là em đang khen ngợi anh sao?”
Cô cười một cái, hai chữ “bà xã” ít nhiều khiến cô có chút không tự nhiên!
“Anh nhớ em!”
Cô cười càng tươi, gập lại chiếc máy tính, nhìn về phía cửa sổ nói:
“Hình như em nghe thấy rồi!”
“Thật sự muốn lập tức về nhà mà!”
“Có chuyện phải đến công ty sao?”
“Ừ!”
“Xin lỗi, em không giúp được gì?”
“Nhớ anh chính là giúp anh rồi! Nó sẽ khiến anh vui vẻ…”
“Được thôi, vậy em sẽ dùng toàn bộ sức lực để nhớ anh!”
Cô lập tức nói ra một câu ấm áp.
Hắn nhất thời cười không thấy gì, một tay xỏ túi, chân đi từng bước, nhưng nhìn thấy xung quanh có không ít nhân viên đang dùng ánh mắt kì lạ nhìn hắn, vì vậy mà hắn phải chỉnh lại sắc mặt, đợi đến lúc vào thang máy chuyên dụng mới mỉm cười:
“Ngoan đợi anh về!”
“Ừ!”
“Anh vừa đến công ty, đợi chuyện được giải quyết xong, ngày mai chúng ta bắt đầu kì nghỉ phép…”
“Em cảm thấy rất mong đợi!”
Sau khi dập máy, cô mỉm cười: Cuộc sống đơn giản xuất phát từ những chuyện nhỏ nhặt nhất. Đây chính là điều cô mong muốn có được.
Cô nghĩ thầm một câu, sau đó đứng lên, chạy đi thay đồ.