Cửa sổ mở, những cơn gió thổi vào làm những sợi tóc bay bay chạm vào da hắn, khiến hắn cảm thấy nhột.
Hắn làm bộ lười nhác, hưởng thụ cuộc sống tĩnh lặng và ấm áp đó.
“Được rồi!”
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy hắn đang ôn nhu nhìn mình, cánh môi cong lên, ánh mắt ấm áp chết người.
“Anh đang lén hưởng lạc sao?”
Thế nào lại thành lén vậy?
“Không có, anh đang đường hoàng hưởng lạc mà!”
Hắn mỉm cười, cầm lấy tuýp thuốc trên tay cô:
“Bây giờ đến lượt anh giúp em xử lí vết thương. Đây gọi là có qua có lại…”
“Tôi không sao!”
“Ngồi xuống!”
Hắn không cho cô kháng cự, kéo cô ngồi xuống, bôi thuốc cho cô. Vết thương của cô không nghiêm trọng lắm, đã sắp khỏi rồi.
Ninh Mẫn kinh ngạc nhìn, cảm nhận sự mát lạnh từ thuốc trên da thịt mình, dưới ánh đèn, dáng vẻ tuấn tú của hắn có chút khó diễn tả, đặc biệt là gò má đó, rất đẹp. Không phải vẻ tuấn tú của mấy tên công tử mặt búng da sữa, mà là nét đẹp đầy khí chất, rất “man”.
Hắn lúc này toát ra ma lực khiến cô bị mê hoặc.
Đây rốt cuộc là cảm giác gì?
Rõ ràng không yêu nhưng lại bị hấp dẫn! Rõ ràng muốn giữ khoảng cách nhưng lại dây dưa không dứt.
“Chuyện của mẹ anh đã giải quyết xong chưa?”
Cô hỏi nhỏ, cô cảm thấy nên phá vỡ bầu không khí quá mức thân mật này.
“Ừ! Có đoạn video là ổn…”
“Thôi Tán có phản ứng gì không?”
“Cũng cần có một thời gian để chấp nhận!”
“Còn mẹ anh?”
“Vẫn bình tĩnh!”
Cô yên lặng, đặt mình vào hoàn cảnh đó suy nghĩ, sau đó bất giác nói:
“Một người phụ nữ sau khi gặp phải chuyện như này thì phản ứng của họ rất khó bình tĩnh…”
“Mẹ vẫn luôn là người phụ nữ kiên cường như vậy!”
Đây là khẳng định của Đông Đình Phong đối với Hà Cúc Hoa.
“Đáng tiếc, Đông Diệu Hoa tiên sinh không có phúc sống cùng bà đến già…”
Cô cảm thấy đó thật sự là chuyện đáng tiếc.
Đông Đình Phong vừa vặn chặt nắp tuýp thuốc, vừa gật đầu:
“Ừ, vốn là một đôi uyên ương. Là sự chấp niệm của Thường Hoa đã hại cả ba đều đau khổ.”
Câu này khiến Ninh Mẫn ngơ ngác, nghĩ đến câu nói của Thường Hoan trong đoạn video trước đó mà thốt lên hỏi:
“20 năm trước, cậu anh là bởi vì biết tung tích của Thôi Tán nên mới đến Yêm Thị sao?”
“Ừ!”
“Mấy người đó đã sai người ám sát cậu anh.”
“Ừ!”
“Cũng có thể nói, Thường Hoan biệt vô âm tích hoàn toàn là có kẻ đang giở trò ma quỷ với Đông gia.”
“Đúng, cậu anh thích một con cờ, cuối cùng lại vì chính con cờ đó hại chết thê thảm!”
Trong lòng Đông Đình Phong cảm khái.
Ninh Mẫn yên lặng nghe xong mới nói:
“So với Thường Hoan mà nói, có lẽ chỉ là muốn lấy lại tình yêu quá khứ đã từng thuộc về bà ta mà thôi. Lúc trẻ, Diệu Hoa tiên sinh rất tuấn tú. Một người phụ nữ được người đàn ông như vậy cảm mến, ban đầu chỉ có mục đích tiếp cận, nhưng cuối cùng khó tránh khỏi yêu thích.”
“Chính xác bà ta bị người khác lợi dụng. Đã từng dùng thủ đoạn để mê hoặc cậu, khiến cậu suýt nữa lấy bà ta. Sau đó, trong lúc vô ý biết được sự thật nên mới lấy mợ anh. Sau này, Thường Hoan hối cũng không kịp, muốn giữ lại cậu nhưng đáng tiếc cậu anh đã mất hết lòng tin với bà ta. Bà ta không cam tâm tình nguyện, nên mới đi vào con đường sai lầm, và đến cuối cùng phải chết… Haizz, không nói chuyện này nữa!”
Quá đau thương, quá tàn ác.
Đông Đình Phong cất thuốc đặt xuống bàn, dựa lưng vào ghế sô pha, rất tự nhiên quàng qua vai cô, đổi chủ đề khác:
“Quên không nói cho em, trước khi đi, lúc anh gọi điện báo cho mẹ, mẹ bảo anh mang…”
“Cái gì?”
Tay hắn bá đạo như vậy khiến cô không nhìn được biểu tình của hắn, cô không tự nhiên kéo khoảng cách của hai người ra.
“Cảm ơn em!”
Ninh Mẫn ngơ ngẩn.
Cô hiểu, đây là Hà Cúc Hoa muốn cảm ơn cô lần đó cứu bà.
Có lẽ Hà Cúc Hoa đã từng nói hoặc đã từng làm chuyện tổn thương Hàn Tịnh, nhưng bản chất không phải là người phụ nữ xấu xa. Phản ứng như vậy chỉ là tùy người, tùy hoàn cảnh.
Ngoài ra, bà cũng là một người phụ nữ đáng kính. Trong đoạn video, khi đối mặt với những lời khiêu khích của Thường Hoan, mặc dù mất kiểm soát, nhưng cuối cùng vẫn khống chế được.
“Ngoài ra, tối qua, lúc đến đồn cảnh sát, mẹ còn hỏi chuyện của anh và em sẽ xử lí ra sao?”
Lúc đó, mẹ còn hỏi hắn chuyện liên quan đến Hàn Tịnh, một người đang sống như vậy, vô duyên vô cớ lại nói không còn, cho dù muốn trình báo tử vong nhưng cũng phải có một nguyên nhân. Trên chuyến bay đó, Hàn Tịnh lại còn dùng danh tính giả.
Hắn lúc đó không nói gì. Hiện tại, chuyện quan trọng là đối phó với người phụ nữ này, còn những chuyện khác để sau tính.
“Anh nói thế nào?”
Tim đột nhiên đập nhanh hơn, cô nhìn hắn một cái rồi hỏi.
“Anh nói phiền bà giúp anh chuẩn bị hôn lễ… Càng nhanh càng tốt… Địa điểm có thể chọn ở Australia, ở đây ấm áp, mặc áo cưới sẽ không lạnh, về phần hội trường, cũng không cần long trọng quá, chỉ cần báo cho những người thân thiết là được. Như vậy em có ý kiến gì không?”
“Hôn lễ?”
Cô trợn tròn hai mắt nhìn hắn.
“Làm sao?”
“Tôi… tôi chưa nghĩ đến chuyện kết hôn! Hơn nữa… tốc độ này có phải quá nhanh không?”
Cô lắp bắp nói.
Nha đầu này đương nhiên không nghĩ đến chuyện kết hôn. Nhưng không sao, hắn nghĩ đến là được.
“Không nhanh chút nào, nước chảy thành suối, rất bình thường!”
Đây gọi là bình thường sao?
Cô cau mày, cúi đầu:
“Chúng ta vẫn chưa hẹn hò… Kết hôn nhanh như vậy, không phải còn sớm sao? Hơn nữa, thời cơ cũng không đúng…”
“Đăng kí kết hôn xong rồi hẹn hò cũng vậy thôi!”
Hắn nhẹ nhàng đan ngón tay qua những sợi tóc của cô, vuốt ve, cảm giác này rất mềm mại, nhìn thấy cô gấp gáp lại nói tiếp:
“Ừ, như vậy đi, chúng ta cứ ở Australia một thời gian, sau đó bay đến Ai-len đăng kí kết hôn, rồi sau đó đến bái kiến bố mẹ vợ của anh để bàn chi tiết về vấn đề kết hôn. Nếu như em cảm thấy bất tiện, anh có thể phái chuyên cơ đón bọn họ đến Australia để bàn bạc…”
Nghe đến đăng kí kết hôn mà tim cô run lên, Đông Đình Phong thật sự làm gì cũng có kế hoạch, hơn nữa, hắn còn muốn đến Ai-len đăng kí. Đó là quốc gia cấm các cặp vợ chồng ly hôn.
Nhưng cô chưa chuẩn bị tốt. Hoàn toàn chưa sẵn sàng.
Giữa bọn họ có quá nhiều vấn đề.
Liên quan đến con trai hắn, còn có con gái cô… liên quan đến người yêu cũ của cô… Kết hôn vội vàng như vậy không hợp lí, sau này sẽ xảy ra nhiều vấn đề.
Cô ngẩng đầu, hạ một quyết định:
“Đông Đình Phong… E là tôi không thể lấy anh!”
Cô nhẹ nhàng cự tuyệt!
Nhưng người đàn ông này đâu có vì vậy mà biến sắc, hơn nữa còn cười lớn:
“Lẽ nào cả đời này em muốn làm Hàn Tịnh sao?”
Người đàn ông này cố ý hiểu sai câu nói của cô.
Ninh Mẫn yên lặng nhìn, trong lòng hiểu rõ, nên đối mặt với tất cả chứ không phải lẩn trốn, kéo dài thời gian…
“Đây chính là vấn đề tôi muốn nói với anh. Đông Đình Phong, tôi muốn cùng anh phân tích một chút về quan hệ hiện tại của chúng ta…”
“Được, anh đang lắng nghe!”
Hắn gật đầu, mặt rất thành khẩn. Ninh Mẫn đứng dậy đi đến ngồi đối diện hắn.
“Đầu tiên, chúng ta nói đến chuyện mẹ ruột của Đông Kỳ…”
Ánh mắt hai người đối diện nhau. Nghe thấy cô nhắc đến điều này, Đông Đình Phong đột nhiên ý thức được vấn đề còn tồn tại.
“Ừ, chuyện này chính xác là chúng ta phải thảo luận kĩ…”
Hắn đi rót hai cốc nước ấm, đặt xuống cho cô một cốc:
“Buổi tối nên uống nước ấm! Nói xem, em nghĩ thế nào?”
Hắn ngồi xuống, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh.
*Một lúc sau*
“Anh không định tìm mẹ ruột của Đông Kỳ sao?”
Cô nhẹ nhàng hỏi, đồng thời tỉ mỉ quan sát sự biến đổi trên sắc mặt hắn: con ngươi ấm nhạt, bình tĩnh.
“Ừ, sau này sẽ không tìm nữa!”
“Còn trước đây? Trước đây anh đã từng tìm sao?”
Vấn đề này rất khó trả lời. Đông Đình Phong cân nhắc một chút mới trả lời:
“Trước đây từng muốn, hiện giờ thì không.”
“Nói cụ thể xem nào!”
Cô thể hiện sự cố chấp đối với việc này, giống như có bé xé ra to, nhưng hắn hiểu, hắn phải nói rõ chuyện này, sự tồn tại của Đông Kỳ đã định sẵn cô chỉ có thể là “mẹ kế”. Đó là lí do ra muốn làm rõ chuyện này.
Hắn suy nghĩ một lúc mới nói:
“Trước đây muốn là vì hiếu kì, rất muốn biết người phụ nữ sinh ra Tiểu Kỳ là người thế nào, cũng muốn làm rõ mục đích của những kẻ làm ra âm mưu này. Hiện tại không muốn là vì đã tìm được người phụ nữ mà mình cần, người phụ nữ đó có tìm hay không, không quan trọng.”
Câu nói hợp tình hợp lí thể hiện rõ lập trường của hắn, cũng như tình cảm của hắn dành cho cô.
“Nhưng làm như vậy có chút thiếu sót! Anh không thể giấu Tiểu Kỳ cả đời được. Đông Đình Phong, con trai anh rất thông minh.”
“Sau này, em sẽ là mẹ của Tiểu Kỳ. Cho nên, tạm thời anh không muốn nói với nó, nó còn có một người mẹ khác.”
“Nhưng cuối cùng tôi vẫn không phải mẹ ruột của nó… Anh không cảm thấy như vậy rất tàn nhẫn với nó sao? Để nó nhầm tưởng, nhưng kết quả là tôi không phải mẹ nó. Đứa trẻ đó quá thông minh, sẽ không dễ gì lừa được. Đến lúc đó, nó sẽ bị tổn thương.”
Hắn đứng dậy, quan sát, ánh mắt tĩnh mịch, bầu không khí cũng như ngưng đọng lại.
Hiện tại, mặt cô rất nghiêm túc. Hắn cũng thu lại nụ cười ấm áp, tinh thần trở lại vẻ lạnh lùng, hắn không cười thì tự nhiên sẽ tạo ra một cảm giác xa cách, khiến người ta cảm thấy xa lạ.
Hắn nhìn một lúc mới hỏi:
“Vậy em muốn anh phải làm thế nào? Tiếp tục điều tra để tìm ra mẹ ruột của nó? Sau đó lấy cô ta? Dùng cái gọi là trách nhiệm đó buộc hai con người xa lại với nhau? Đó chính là cách nghĩ của em đúng không?”
Ninh Mẫn đột nhiên cứng họng. Cô nghe ra sự tức giận trong lời nói của hắn. Người đàn ông này đã đoán được suy nghĩ của cô, và cũng vì nó mà mất vui.
“Em say rồi, em không thể nghĩ đó là thật! Nghe anh nói, A Ninh, lẽ nào em không cảm thấy cách nghĩ đó quá lí tưởng hóa hay sao? Trước đây em có suy nghĩ như vậy, em có nghĩ qua hay không, người phụ nữ đó anh căn bản không hề quen biết, nếu không muốn nói là hoàn toàn không có tư cách là mẹ Tiểu Kỳ, em vẫn giữ cách nghĩ đó sao?”
Ngữ khí của hắn có vài phần bất đắc dĩ. Còn cô ư, yên lặng, suy nghĩ: Đúng vậy, cách nghĩ này quá lí tưởng hóa, hoàn toàn không thiết thực, nhưng…
“Nghe này, A Ninh!”
Hắn đột nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng giữ lấy vai cô, ép cô phải nhìn hắn:
“Về Tiểu Kỳ, anh không cách nào trốn tránh được, nó là con trai anh, chuyện đó là sự thật. Nhưng anh không biết nó sinh ra thế nào, cũng không cách nào đổ trách nhiệm lên người khác, cuộc đời có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, và Tiểu Kỳ chính ngoài ý muốn của anh.
Có lẽ nói như vậy, em sẽ cảm thấy anh rất vô trách nhiệm. Nhưng sự thật là vậy. Bi kịch của cuộc đời, ai có thể nghĩ được sẽ dẫm phải hai lần.
Nhưng là kẻ nào đang âm thầm sử dụng thủ đoạn đó, bọn chúng muốn làm gì? Anh vẫn sẽ điều tra. Chỉ là người phụ nữ đó… anh không thể tìm…
Nếu như không cần thiết, anh sẽ không để Tiểu Kỳ đi nhận mẹ. Trừ phi có một ngày Tiểu Kỳ lớn lên, nó cảm thấy cần thiết, đến lúc đó, anh không phản đối. Nhưng đó lại là chuyện sau này… Cho nên, em đừng mượn cớ này để đẩy anh ra…”
Đây là cái cớ cô muốn đẩy hắn ra xa sao?
Trong lòng Ninh Mẫn thở dài.
Đông Đình Phong lại tiếp tục bộc bạch:
“A Ninh, trên đời này không có chuyện gì thật toàn thập mĩ. Cái anh muốn là người phụ nữ có thể khiến anh yêu mến, chứ không phải một ngôi nhà “chắp vá”. Nếu như em là mẹ ruột của Đông Kỳ, anh sẽ cảm thấy, tất cả chuyện này thật kinh ngạc! Nhưng đáng tiếc không phải. Cuộc đời rất đáng quý, kết hôn lần thứ hai, anh chỉ chọn người phụ nữ mình thích để cùng nắm tay bước trên thảm đó… không tùy tiện được!
Không có ai là người hoàn hảo, khó tránh khỏi sẽ tì vết, thật sự rất xin lỗi vì 6 năm trước anh không thể gặp em. Nhưng cuộc sống chính là sự tích lũy những ngày như vậy mà thành. Duyên phận chưa tới thì không gặp nhau, một khi đã tới thì khó tránh sẽ có vài phần hối tiếc. Anh không có cách nào chối bỏ được sự tồn tại của Tiểu Kỳ, chỉ có thể mong em bao dung cho khuyết điểm của anh.”
Hắn nắm chặt lấy tay cô, không chịu buông. Mỗi câu mỗi chữ đều rất cảm động.
Nếu như nói cô không cảm động, đó là nói dối, nhưng trái tim cô vẫn tĩnh lặng, sau khi hắn nói xong liền bác bỏ:
“Đông Đình Phong, tôi không muốn khiến anh chối bỏ sự tồn tại của Đông Kỳ, chỉ là cảm thấy anh nên suy nghĩ cho Tiểu Kỳ, nếu như có thể thì sắp xếp như vậy mới là tốt nhất. Đó là cách nghĩ của tôi. Ngoại trừ mẹ của Đông Kỳ ra, bất cứ người nào trở thành vợ anh, khi mai này Đông Kỳ biết được sự thật, trong lòng đứa trẻ khó tránh khỏi cảm giác ghét bỏ. Điều này rất không tốt đối với sự trưởng thành của nó.”
Đông Đình Phong lập tức phản bác:
“Ảnh hưởng khẳng định sẽ có, nhưng anh cảm thấy không khí gia đình hạnh phúc mới là tấm gương cho đứa trẻ xây dựng niềm tin vào cuộc sống và hôn nhân. Đây mới là quan trọng nhất. Hôn nhân sai lầm chỉ có thể để lại những ám ảnh. Ví dụ như hôn nhân của anh và Hàn Tịnh. Một gia đình không bình thường suốt 5 năm nay khằng định có ảnh hưởng đối với Tiểu Kỳ. Cho nên, cuộc sống sau này, anh sẽ không từ bỏ trách nhiệm. Người phụ nữ anh muốn cưới phải là người mà anh và Tiểu Kỳ đều thích. Và em chính là người đó.”
Người đàn ông này rất thông mình, những lời nói ra rất có chiều sâu. Rất khó đối phó!
“Có lẽ anh nói đúng. Cách nghĩ của tôi có chút duy mỹ.”
Cô không phải không thừa nhận.
Thấy cô từ bỏ, Đông Đình Phong thở phào nhẹ nhõm, đây có phải xem là đã giải được nút thắt trong lòng cô không?
“Được, tiếp theo em còn gì muốn nói với anh không?”
“Có, tôi muốn nói với anh một vấn đề. Đông Đình Phong, trước đây, lúc say rượu, tôi đã từng nói lung tung, có lẽ anh nghe cũng hiểu. Tôi đã từng có bạn trai!”
Cô nhẹ nhàng nói, cuối cùng cố lấy hết dũng khí nhắc đến vấn đề nhạy cảm này.
“Ừ!” Hắn gật đầu rất bình tĩnh: “Có ai là không có quá khứ?”
“Anh không muốn biết anh ta là ai sao?”
Sự xuất hiện của Hách Quân có khiến hắn phát hiện ra điều gì không?
Cô nhìn chằm chằm, trong lòng suy đoán.
“Chuyện đã là quá khứ. Chúng ta không cách nào thay đổi được, chúng ta chỉ có thay đổi được tương lai!”
Không trả lời chính diện, hắn vòng vo giải thích:
“Anh chỉ biết một chuyện, người đàn ông đó mấy lần từ bỏ em, còn anh sẽ không.”
Hắn nắm tay cô đặt lên tim mình: “Trong này, cất giấu suy nghĩ muốn cùng em sống đến đầu bạc răng long. A Ninh, duyên phận chúng ta chưa cạn. 18 năm trước, chúng ta đã cùng đồng cam cộng khổ. 18 năm sau cũng vậy. Lẽ nào anh vẫn không đáng tin sao?”
Những lời này khiến cô nhớ đến 3 lần hắn cứu cô, hết lần này đến lần khác, hắn dùng hành động chân thành của mình khiến cô thay đổi suy nghĩ về hắn; hết lần này đến lần này, hắn lay động cô…
“Anh rất tốt! Chính bởi vì quá tốt nên tôi mới cảm thấy tôi không đáng có. Đông Đình Phong, tôi vẫn chưa thật sự buông bỏ…”
Câu cuối cùng nói rất khẳng định.
Giây phút này, cô cảm nhận được trái tim ấm nóng đang đập trong lồng ngực hắn.
“Hỏi đi!”
“Em có thích Tiểu Kỳ không?”
Hắn đột nhiên đổi chủ đề.
Cô ngẩn ngơ một lúc mới trả lời:
“Thích!”
“Em có thích Vườn Tử Kinh không?”
“Có!”
“Em có thích chỗ này không?”
“Thích!”
“Em có ghét anh không?”
Hắn hỏi một tràng dài.
Cô suy nghĩ, nhất thời thật sự vẫn không nghĩ ra cô ghét hắn ở chỗ nào.
“Không ghét!”
Đáp án này khiến hắn mỉm cười, nụ cười ấy khiến cô rợn tóc gáy.
Lúc này, hắn ôm lấy gáy cô kéo trở lại, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, sau đó lại hỏi:
“Có ghét anh chạm vào em không?”
Mặt cô bắt đầu đỏ lên:
“Không ghét!”
“Vậy…”
Hắn lại hạ xuống trán cô một nụ hôn, cảm giác tiếp xúc khiến cô hoảng hốt. Nhưng hắn giữ chặt lấy cô, nhìn chằm chằm:
“Có ghét không? Rất khó trả lời sao?”
Cằm cô bị hắn khời khời.
“Không… không ghét!”
Ruột gan cô run rẩy, chữ cuối cùng giống như đang nhún nhảy trên đầu lưỡi cô, hắn lại cúi đầu, phủ lấy môi của cô.
Lúc đầu chỉ tiếp xúc đơn giản, trong chớp mắt, cả người cô cứng nhắc, hắn chiếm lấy môi cô. Hắn không cho phép cô chạy trốn. Một đôi tay vững chắc nâng đầu cô lên, rất kiên nhẫn dẫn dắt cô, đến khi cô hôn đáp trả hắn… Kết quả hắn bị cô cắn…
Lúc hắn bỏ cô ra, khóe miệng mang ý cười, cho dù có chút đau vì bị cắn.
“A Ninh, em có ghét anh hôn như vậy không?”
Liên quan đến vấn đề này, cô cự tuyệt trả lời.
Cô trừng mắt, đỏ mặt, cắn răng.
“Không nói có nghĩa là không ghét đúng không? Em ngại đúng không?”
Trời ơi, người này thật là…
Nhưng trên thực tế, hắn nói không sai, chính xác là cô không ghét.
“Vẫn còn một chuyện rất quan trọng, em không ghét lên giường với anh đúng không?”
Lần này, mặt cô thật sự đỏ như trái cà chua.
“Đông Đình Phong… anh… anh…”
Nhìn thấy cô muốn cáu, hắn vội vàng ôm chặt lấy cô, cúi đầu cười:
“Đừng tức giận, đừng tức giận, anh không có ý đó, anh chỉ muốn em biết rõ trái tim mình. A Ninh, kì thật, trái tim em, cơ thể em đều chấp nhận anh. Chỉ là em không dám nhìn thẳng vào vấn đề. Em thử ngẫm lại xem, từ gần nghĩa với “không ghét” là gì? Là “thích”. Có lẽ loại cảm giác này vẫn chưa mãnh liệt, nhưng trái tim em đã in dấu anh.
Em tự hỏi mình xem, nếu như em ghét anh, em có thể để anh thân mật với em như vậy không?
Thơm em, hôn em, làm chuyện thân mật nhất, em có thể để người khác dựa sát vào em như vậy không? Chính như vậy khiến em hoài nghi… Nếu em không cam tâm tình nguyện, sợ là đã giơ chân lên đá bay anh ra từ lâu rồi…”
Cô hơi kinh ngạc, không phải bởi vì hắn ôm quá chặt, mà là ý nghĩa trong câu nói của hắn.
Đúng, cô có thể chấp nhận thân mật với người đàn ông này, nhưng nếu đổi là người khác, cô nhất định sẽ không tha thứ. So với Thôi Tán đó, không phải đã bị cô tát mấy lần sao?
Lẽ nào, tình cảm phức tạp đó của cô là thích sao?
Bởi vì thích nên khi nhìn thấy hắn và vợ chồng An Đức bàn chuyện ly hôn mà tức giận?
Cho nên mới cố ý chấp nhận yêu cầu của Thôi Tán để đến nhà thăm mẹ anh ta?
Mới sau khi sau rượu bị cảm động làm ra chuyện hại mình?
Cho nên cô mới lại để hắn dây dưa với mình?
Cho nên mới bắt đầu phiền não sẽ có một ngày mẹ của Đông Kỳ xuất hiện, cô sẽ ra sao?
Bởi vì thích Tiểu Kỳ, cho nên sợ phải trả giá cho tình cảm đó bằng sự tổn thương, trở thành kẻ thứ ba?
Suy nghĩ này bám lấy tâm tư cô.
Trước đây cô chỉ cố gắng muốn thích, muốn có một người dựa vào, bởi vì tham luyến sự ấm áp của hắn, kết quả, trái tim cô sớm đã bị hắn nắm giữ, chỉ là nó không nói ra, đồng thời nó vẫn luôn trong trạng thái mờ mịt, khiến cô không cảm nhận được.
“Tôi… tôi làm sao có thể… thích anh được…”
Cô thất kinh, cố gắng cãi lại:
“Không ghét và thích căn bản là hai khái niệm khác nhau… Đông Đình Phong, đó là định nghĩa vớ vẩn của anh… Ư…”
Một nụ hôn bá đạo bức cô nằm xuống ghế.
Người đàn ông này dùng cơ thể hắn khiến cô phân biệt rõ “không ghét” và “thích”.
Đêm đó, hắn khiến cô hết lần này đến lần khác vẻ đẹp của pháo bông nở rộ, lúc hắn cúi đầu hỏi thích hay không, cô cắn răng không nói, nhưng lại cảm nhận được rõ mùi vị ma mị đó, khát khao ôm chặt lấy hắn giống như muốn thiêu đốt tất cả.
Sau màn dây dưa trên ghế sô pha, lúc hắn chỉnh lại áo ngủ cho cô ôm vào phòng, cô bám lấy cổ hắn, rất tự nhiên ghé sát vào hôn một cái.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn.
Hắn có chút bất ngờ.
Hai gò má cô ửng đỏ, lặng lẽ nhìn, bởi vì giây phút đó khiến cô hiểu rõ một chuyện, cô nên nói rõ chuyện đó, cô sợ qua đêm nay có thể sẽ lại lùi bước:
“Đông Đình Phong, chính xác tôi không ghét anh. Nhưng tôi không cách nào xác định được tôi có thích anh không. Cũng không biết tôi có thích hợp làm phu nhân của anh hay không. Nhưng, nếu thật sự cần tôi, được, vậy anh hãy kết hôn với tôi đi! Con đường phía trước, tôi không dám đảm bảo cái gì, chỉ có thể nói, tôi sẽ cố gắng hết sức giữ anh.”
Bởi vì câu nói này, hai mắt hắn sáng long lanh, hôn cô một cái thật sâu, kich tình đến cuối cùng cô mệt mỏi nằm trên giường.
Lúc đó, cô cảm thấy trên tay có cái gì đó, bên tai hắn đang nói chuyện:
“Nói phải giữ lời. Không được chơi xấu!”
“Không đùa!”
Cô cúi đầu đáp, cảm giác da thịt dính đầy mồ hôi.
Giây phút đó, cô nghĩ người đàn ông này rất xảo quyệt, cuộc nói chuyện này rõ ràng cô muốn phân định ranh giới với hắn, nhưng cuối cùng lại đồng ý lời cầu hôn của hắn.
Hôm sau, khi cô tỉnh dậy, cô phát hiện trên tay đeo một chiếc nhẫn hình hoa Fressia, bên trên có khắc hàng chữ: Đông Đình Phong và Ninh Sênh Ca, 1314, mãi mãi bên nhau.
Hết lần này đến lần khác cô đều cảm động, nếu như đeo trên tay là một chiếc nhẫn kim cương vài cara gì đó, có lẽ cô sẽ thất vọng. Còn chiếc nhẫn này, có lẽ không đáng giá bao nhiêu, nhưng đối với cô mà nói, nó là vô giá. Cô nhớ, đêm qua mặc dù rất mơ hồ, nhưng câu nói đó vẫn khắc sâu trong tâm trí:
“Chiếc nhẫn này là lúc anh 20 tuổi, nhất thời nổi hứng mà thiết kế, trên mặt có khắc hình hoa Fressia mà em thích. Món đồ nhỏ này tuy không đáng nói, nhưng để làm ra nó, anh đã đổ không ít tâm huyết. Vị thầy dạy anh làm là một bậc kì tài, ông ấy nói chiếc nhẫn này của anh thiết kế rất đẹp. Thợ điêu khắc đến nhà và cũng từng nói, nếu mang ra ngoài nói đây là tác phẩm ra anh đích thân làm, có lẽ có thể hét một cái giá trên trời. Nhưng anh từ chối. Bởi vì, anh muốn giữ lại để sau này dành tặng cho cô gái anh yêu. Mấy người ở nhà trị thương, anh đã khắc tên hai chúng ta. A Ninh, hiện giờ anh đeo nó cho em, từ nay về sau, em chính là vợ anh.”
Không sai, đó là lúc Đông Đình Phong 20 tuổi, chiếc nhẫn không có kim cương, chỉ là những hoa văn điêu khắc, nhưng vẫn khiến người ta hoa mắt.
Rửa mặt xong, mở cửa ra, hoan nghênh cô là bầu trời đầu nắng, đã gần đến trưa, dưới ánh nắng, chiếc nhẫn lấp lánh.
“Dậy rồi sao?”
Đôi tay rắn chắc từ sau lưng vòng lại, đột nhiên ôm chặt lấy cô, dọa cô quay đầu kinh ngạc:
“Tại sao anh vẫn ở nhà?”
“Hôm nay anh không đi làm! Bởi vì có một chuyện quan trọng phải làm!”
Hắm cười cười, ngửi ngửi mùi thơm trên tóc cô mà dụi dụi.
“Có chuyện quan trọng gì vậy?”
“Đầu tiên phải thay quần áo, ăn cơm đã, sau đó cùng anh ra ngoài, em sẽ biết anh muốn làm gì.”
Nụ cười của hắn có chút thần bí.
Cô nhìn hắn nghi ngờ.
Nửa tiếng sau, trước mặt cô là nhân viên của đại sứ quán Đông Ngải Quốc tại Australia, cùng với một tập tài liệu, mắt cô trợn tròn, trước mắt là hàng chữ “đăng ký kết hôn”.